Chương 6: Sự cố khi hái dừa
Suy xét Giang Hoài Thư là người ở đất liền, nên khi nấu ăn, Đàm Du đặc biệt chú ý đến việc khử mùi tanh, cũng không biết anh có ăn được cay không nên phần lớn món ăn cũng ít dùng ớt.
Khoảng hai mươi phút sau, Đàm Du bưng đồ ăn từ bếp bước ra: “Ăn cơm thôi!”
Đàm Diệp chơi cả buổi chiều đã đói meo, vừa ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi thì liền nhào từ lòng bà xuống. Cô chạy tới bàn, nằm bò lên mép, hít hà: “Oa! Anh giỏi ghê á!!”
“Đương nhiên rồi,” Đàm Du nhướng mày, “Phải biết anh trai em là ai chứ.”
Nói rồi, cậu cúi người bế Đàm Diệp lên ghế, sau đó quay đầu gọi bà: “Bà ơi, bà với Tiểu Diệp ăn trước đi, cháu mang ít đồ ăn sang cho bạn cùng bàn.”
Bà cụ tháo kính lão, phẩy tay nói: “Đi đi.”
Hẻm Hoa Nhài này không có nhiều hộ dân, mọi người đều là người quen, thường xuyên qua lại nên Đàm Du dễ dàng tìm được chỗ ở của Giang Hoài Thư.
Cậu bưng tô đồ ăn bằng tay trái, tay phải giơ lên gõ cửa.
Lần đầu gõ không ai mở, có lẽ không nghe thấy, vì thế Đàm Du kiên nhẫn gõ lần hai. Lần này không phải chờ lâu, vài giây sau liền có người mở cửa. Cậu đã chuẩn bị sẵn lời giới thiệu, chưa thấy người đã lên tiếng: “Cháu chào cô chú, cháu là…”
“Đàm Du?”
Người mở cửa là Giang Hoài Thư. Ánh mắt anh hiện lên sự bất ngờ, khẽ nhướn mày gọi tên cậu. Đàm Du bưng tô đứng trước cửa, há miệng không nói được câu nào, hình như còn ngạc nhiên hơn cả đối phương: “Giang Hoài Thư?”
“Cậu sống một mình thật hả?”
“Ừ.” Giang Hoài Thư gật đầu, nghiêng người: “Vào ngồi chơi không?”
Nhà của Giang Hoài Thư rất gọn gàng, tông màu lạnh, giống như con người anh vậy. Đàm Du đặt tô đồ ăn lên bàn, quay đầu nhìn Giang Hoài Thư: “Cậu mới đến chắc chưa quen, bà tôi dặn phải chăm sóc cậu chu đáo, ăn đi, đừng khách sáo.”
“Yên tâm, tôm cá các thứ tôi đều làm kỹ rồi, không tanh đâu.”
Nghe vậy, Giang Hoài Thư hơi khựng lại: “Không cần đâu, tôi…”
“Thôi mà,” Đàm Du ngắt lời, cười nhẹ, “Chỗ này người ta đều như vậy, thân rồi còn rủ nhau ngủ lại nữa là. Với lại món này tôi tự tay làm đó, cậu thử đi.”
Giang Hoài Thư ít tiếp xúc với người khác, tính cách lại lạnh nhạt khó gần nên xung quanh chẳng có mấy người bạn. Anh cũng chẳng hay ra ngoài, lâu dần khả năng giao tiếp cũng kém đi. Gặp người nhiệt tình như Đàm Du, anh hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Mím môi một lúc, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu xã giao cũ rích: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Đàm Du không để ý, chỉ vào sofa: “Tôi ngồi đây được không?”
“Được.”
Nghe anh đồng ý, Đàm Du không khách khí ngả người nằm xuống ghế sofa: “Cậu tự chuyển trường đến đây à?”
Giang Hoài Thư rót cho cậu ly cà phê, thấy Đàm Du hỏi thuận miệng đáp: “Ừ.”
“Sao vậy? Bố mẹ cậu đâu?”
“Bố tôi ở thủ đô, mẹ tôi mất rồi.”
Lời vừa dứt, cả căn phòng bỗng chốc im lặng.
Đàm Du khựng lại, nghiêng đầu nhìn Giang Hoài Thư. Anh không có biểu cảm gì đặc biệt, cứ như chuyện vừa nói chỉ là chuyện vặt vãnh thường ngày. Đàm Du cầm ly cà phê, ngồi dậy: “Trong này là gì vậy?”
“Cà phê.” Giang Hoài Thư đáp, “Thêm sữa không? Cà phê đắng lắm.”
“Thêm đi.” Đàm Du đứng lên, cười hì hì, lại gần: “Tôi không thích đồ đắng.”
Bên ngoài vọng vào vài tiếng chim hải âu kêu, Giang Hoài Thư pha cà phê, Đàm Du đứng bên cạnh nhìn, không ai nói gì.
Một lúc sau, Giang Hoài Thư buông muỗng, đưa ly cà phê cho Đàm Du: “Xong rồi.”
Đàm Du nói cảm ơn, rồi nhận ly uống một ngụm, mắt sáng rỡ: “Thơm quá.”
“Cậu làm thế nào hay vậy?”
“Muốn học không?” Giang Hoài Thư ngẩng đầu nhìn cậu, “Tôi có thể dạy.”
Nghe thế, Đàm Du lắc đầu: “Thôi thôi, tôi vụng lắm, lại phá hỏng cà phê của cậu.”
Thấy cậu từ chối, Giang Hoài Thư cũng không ép. Anh tự rót một ly, bởi vì không thích ngọt nên anh cũng không thêm sữa vào.
“Bố mẹ tôi cũng mất rồi.”
Đàm Du đột nhiên mở miệng, Giang Hoài Thư ngừng động tác lại.
Cậu đong đưa đôi chân dài, giọng nghe có vẻ dửng dưng: “Chết vì tai nạn.”
Ly cà phê trong tay vẫn còn bốc khói, rõ ràng rất thơm, vậy mà Giang Hoài Thư không còn tâm trạng để uống. Anh im lặng lắng nghe, không nói một lời.
“Giang Hoài Thư, cậu biết đánh đàn không?”
Giang Hoài Thư không hiểu sao cậu lại hỏi vậy, nhưng vẫn đáp: “Không. Cậu thì sao?”
“Tôi cũng không biết.” Đàm Du nói.
Gió nhẹ lướt qua, thổi tung rèm cửa mỏng tang, mang theo hương hoa nhài ngọt ngào. Lúc này, mặt trời đã gần lặn, ánh hoàng hôn cháy lên trong đáy mắt Đàm Du.
“Hồi trước bố mẹ tôi hay đi công tác, để lại hai anh em ở nhà. Họ sợ tôi buồn nên mua cho một cây đàn guitar, bảo là khi nào không vui thì chơi đàn.”
“Nhưng sau đó tôi làm hỏng rồi, cũng không mang đi sửa, lúc dọn về nhà bà cũng quên mang theo.”
Cậu khẽ cười, giọng nói rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng Giang Hoài Thư lại nghe rõ từng chữ.
“Tôi thấy câu đó hợp với cậu lắm, chỉ là cậu không biết đánh đàn nên chắc phải đổi chút.”
“Giang Hoài Thư,”
Đàm Du ngoái đầu lại.
“Nếu không vui thì ra biển tìm tôi.”
…
Hôm nay là cuối tuần, Đàm Du ngủ một lèo tới tận trưa. Ngoài cửa sổ, hoa nhài nở rộ, một con bướm to đang đậu trên cánh hoa, trông rất thơ mộng.
Đúng lúc ấy, điện thoại trên bàn reo lên, làm con bướm hoảng hốt bay mất.
“Chậc.”
Giấc mộng đẹp bị phá vỡ, Đàm Du có chút bực bội, nhưng cậu vốn không hay nổi cáu, cũng chưa tới mức muốn chửi bới.
“Đoạn Giai Thành, Mày bị gì vậy? Mười hai giờ mà gọi điện gì.”
— Tất nhiên, ngoại trừ Đoạn Giai Thành.
Không biết cậu ta đang ở đâu mà rất ồn, gào lên trong điện thoại: “Gọi chúc mày buổi trưa tốt lành thôi mà.”
Đàm Du: “…”
“Thôi không đùa nữa,” giọng Đoạn Giai Thành lười nhác, “Ra đây hái dừa đi, chỗ này đông vui lắm.”
Bị phá giấc thế rồi thì ngủ cũng chẳng được nữa, Đàm Du dứt khoát dậy thay đồ, vừa nói chuyện với Đoạn Giai Thành
“Của mày à mà hái?”
“Không ai quản, chắc dừa dại.” Giọng cậu ta đầy tự tin, “Đi không?”
“Đi.” Đàm Du nói, “Đợi tao.”
Sau khi rửa mặt thay đồ, Đàm Du đi một vòng quanh nhà, thấy bà và Đàm Diệp không có nhà, chắc ra công viên xem múa. Cậu uống ly nước đá rồi đội mũ lưỡi trai chạy ra ngoài.
Đoạn Giai Thành là kiểu người dễ bắt chuyện. Khi Đàm Du đến nơi đã thấy cậu ta đang tám chuyện rôm rả với một ông chú bụng bia. Đàm Du quăng cho cậu ta chai nước me ướp lạnh, giọng lười biếng: “Chọn cây nào hái?”
“Cây nào cũng được,” Đoạn Giai Thành uống một ngụm, sảng khoái thở ra, “Dạo này dừa chín rồi, thèm quá.”
Đàm Du cười khẩy: “Mày ngày nào mà chả thèm.”
“Biến.”
Cả hai đi lòng vòng chọn được cây dừa cao và tốt nhất. Đàm Du hỏi: “Mày có mang đồ không?”
Đoạn Giai Thành đầu óc lơ ngơ chớp mắt: “Chết rồi, quên mang.”
“Không mang thì hái kiểu gì?” Đàm Du nhìn cậu ta đầy chán ghét, “Mày tính tự trèo lên hả?”
Người ta nói khó mấy cũng có cách. Đoạn Giai Thành suy nghĩ một lúc, mắt bỗng sáng lên: “Trèo lên bằng cách đỡ nhau đi.”
Đàm Du ngẩng đầu nhìn cây dừa một lúc, đoán với độ cao này chắc khó trèo nổi. Đúng lúc định mở miệng, ánh mắt cậu bất chợt lướt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đó cao gầy, da trắng, sống mũi thẳng, môi dưới có một nốt ruồi nhỏ.
Là Giang Hoài Thư.
Đàm Du cong môi, gọi lớn: “Giang Hoài Thư!”
Nghe cậu gọi, Đoạn Giai Thành quay đầu nhìn theo, ánh mắt lóe lên chút tò mò.
Thì ra bạn mới tên là Giang Hoài Thư.
Bên kia, Giang Hoài Thư nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại: “Đàm Du?”
“Cậu làm gì ở đây?”
“Đi siêu thị.” Giang Hoài Thư giơ túi hàng trong tay.
Nhân lúc hai người trò chuyện, Đoạn Giai Thành suy tính: một người không leo được , vậy thì hai người chồng lên cho một người trèo?
Đoạn Giai Thành thấy ý này không tồi, liền đề xuất: “Ê bạn mới, bọn tôi leo không nổi, hay cậu giúp một tay, tụi mình chồng người lên trèo hái nhé?”
Đàm Du nghe vậy cũng thấy có lý, nhưng không muốn ép buộc: “Giang Hoài Thư, cậu muốn ăn dừa không? Không ăn thì thôi, bọn tôi tìm cách khác.”
Giang Hoài Thư vốn không mặn mà với dừa, nhưng chẳng hiểu sao lại không muốn từ chối Đàm Du. Anh để túi hàng qua một bên: “Được, tôi giúp.”
Nói là làm liền, Đàm Du nhẹ cân nên đảm nhận việc trèo cây. Đoạn Giai Thành ngại để Giang Hoài Thư ở dưới đỡ nên xung phong làm người ở đáy. Đàm Du đứng lên vai hai người, rồi nhanh nhẹn leo lên thân cây. Cậu trèo khá giỏi, chưa đến mấy phút đã lên tới gần ngọn.
Cậu vươn tay lấy dừa, lần đầu hụt, lần hai suýt chạm tới, lần ba mới nắm được quả. Cậu dùng sức kéo mạnh, đúng lúc ấy một ông lão từ xa chạy tôii, miệng hét lớn: “Nè! Mấy cậu kia! Hái dừa nhà tôi làm gì đấy?!”
Nghe thế, Đàm Du khựng lại, cúi đầu nhìn xuống. Đoạn Giai Thành cũng đơ cả người — Gì vậy?
Thấy ông lão càng lúc càng gần, Đàm Du buông tay nhảy xuống. Chân tê rần nhưng cậu không kịp để ý, nắm tay hai người kia hét lên: “Còn ngơ ra đó làm gì?! Chạy!!”
Ba người cắm đầu chạy trối chết. Ông lão chân yếu nên đuổi không nổi, chỉ biết mắng oang oang: “Lũ trộm dừa! Đứng lại đó cho tôi!!”
“Để tôi bắt được thì liệu hồn đấy!!”
Đàm Du vừa chạy vừa thở hổn hển, nghiến răng nói: “Đoạn Giai Thành thế này là sao? Không phải mày nói đó là dừa dại sao?!”
“Tao cũng đâu biết!!” Đoạn Giai Thành sợ tôii mức hai chân mềm xèo, “Thấy ai cũng hái, tưởng là dừa hoang!”
Ba đứa chạy một đoạn dài mới dám dừng lại th* d*c, không ai nói nổi câu nào. Nhìn nhau một lúc, rồi cả ba cùng bật cười. Đến cả Giang Hoài Thư cũng khẽ cong môi.
Tiếng cười rộn rã vang vọng trong rừng cây.
“Đệt, cái gì vậy trời?!”
“Tao cũng chịu đấy.”