Chương 5: Hàng xóm
Tiết sử buổi chiều phải kiểm tra viết, Đoạn Giai Thành đã chuẩn bị sẵn phao từ lâu, còn Đàm Du thì vẫn như bùn nhão không thể trét nổi lên tường, học không học, phao cũng không làm.
Tiết cuối cùng vừa tan, Đoạn Giai Thành đã nhào tới trước bàn Đàm Du: “Lão Đàm lão Đàm, trưa nay không ăn cơm nữa, đi đánh bóng đi!”
Lúc này Giang Hoài Thư vẫn đang làm bài, Đoạn Giai Thành vừa chạy tới thì va vào bàn anh, làm bàn lệch đi. Giang Hoài Thư ngừng tay, ngước mắt lên nhìn cậu ta. Đàm Du nhận ra cảm xúc của Giang Hoài Thư có sự thay đổi, liền đá mạnh vào chân Đoạn Giai Thành: “La hét cái gì vậy? Bạn cùng bàn của tao đang làm bài đó! Muốn đi thì đi một mình, tao lười chẳng muốn động đậy.”
Nghe vậy, Đoạn Giai Thành mới nhận ra vấn đề, cậu ta nhìn Giang Hoài Thư đầy áy náy, cười gượng: “Xin lỗi nha bạn mới, vừa nãy tôi không để ý.”
Nói xong, cậu ta quay sang Đàm Du đấu võ mồm tiếp: “Sao không đi chứ? Ở đây buổi trưa chán muốn chết.”
Đàm Du đóng sách lại chuẩn bị ngủ, không muốn nói thêm lời nào: “Không đi.”
“Mày lười chết đi được”, Đoạn Giai Thành nghiến răng, “Mày không đi thì tao đi một mình.”
“Đi thong thả không tiễn.”
“Lăn!!!”
Tiếng bước chân xa dần, Đoạn Giai Thành đi rồi, trong lớp chỉ còn lại Đàm Du và Giang Hoài Thư, một người ngủ, một người làm bài, yên tĩnh lạ thường.
Nhưng Đàm Du thực ra đâu có ngủ, vì sáng nay đã ngủ đủ rồi. Cậu tựa đầu vào bàn lim dim một lúc, sau đó mở mắt ra: “Bạn cùng bàn, cậu không đi ăn à?”
Trong lớp lại vang lên tiếng lật sách, vài giây sau Giang Hoài Thư mới đáp: “Tôi không đói.”
Đúng là người ít nói thật.
Đàm Du suýt nữa bật cười, cậu một tay chống cằm chăm chú nhìn Giang Hoài Thư. Bị ánh nhìn thẳng thừng ấy quấy nhiễu, dòng suy nghĩ khi làm bài của Giang Hoài Thư bị cắt đứt, anh thở dài, đặt bút xuống: “Cậu nhìn gì…”
“Hay là mình ra ngoài dạo chút?”
Không chờ Giang Hoài Thư nói hết câu, Đàm Du đã ngắt lời: “Đi thôi đi thôi, còn ba tiếng nữa mới tới tiết sau.”
Vừa dứt lời, lớp học lại trở nên im lặng như cũ. Giang Hoài Thư không nói gì, Đàm Du cũng không vội. Chiếc đồng hồ treo cạnh bảng đen tích tắc trôi qua từng phút. Giang Hoài Thư cất sách vào hộc bàn, sau đó đứng dậy, cúi đầu nhìn Đàm Du.
“Đi đâu?”
…
Các hàng quán ăn vặt ở cổng trưỡng đông nghịt người. Đàm Du không đưa Giang Hoài Thư tới đó mà dẫn anh đi nơi khác — Vịnh Trăng Khuyết.
Vịnh Trăng Khuyết cách hẻm Hoa Nhài không xa, cũng gần ven biển, là nơi có nhiều loại trái cây và đồ ăn vặt nhất ở Mai Thành. Đàm Du dẫn Giang Hoài Thư vào một quán nhỏ, gọi hai phần sứa trộn, rồi đưa anh một chai nhỏ màu đen: “Sứa trộn ở đây ngon lắm, lát nữa nếu thấy tanh thì đổ cái này vô át mùi.”
Trong chai là nước cốt chanh, không phải loại nước giải khát bình thường mà là chanh ép nguyên chất, có tác dụng khử mùi tanh rất tốt.
Chủ quán rất nhiệt tình, khi bê đồ ăn ra còn mang theo hai ly nước đá, nói giọng phổ thông chưa được trôi chảy: “Hai em học sinh ăn ngon miệng nha!”
Đàm Du cười, dùng giọng địa phương cảm ơn. Giang Hoài Thư gắp thử một miếng, Đàm Du thấy vậy, nhướng mày cười hỏi: “Thế nào?”
“Ngon lắm,” Giang Hoài Thư đáp, “Rất giòn.”
Nghe Giang Hoài Thư khen ngon, Đàm Du càng cười tươi: “Đấy, tôi chọn đâu có sai. Tôi là khách ruột ở đây đó.”
Bữa trưa hai người ăn rất vui vẻ. Tuy rằng chỉ có Đàm Du tìm chủ đề nói chuyện nhưng không hề cảm thấy gượng gạo, Đàm Du không có, Giang Hoài Thư cũng không.
Ăn xong, Đàm Du dẫn Giang Hoài Thư ra bãi biển đi dạo. Giữa trưa nắng gắt, ánh mặt trời chói chang khiến người ta không mở nổi mắt, gió biển thổi tới, vừa hay xua tan cái nóng nực. Khi đi tới một mỏm đá nhỏ, Đàm Du bất ngờ ngồi thụp xuống, Giang Hoài Thư chẳng hiểu gì, cậu ngoắc tay: “Lại đây xem cái này, đoán xem đây là gì?”
Giang Hoài Thư cúi đầu nhìn theo hướng tay cậu chỉ — đó là một chỗ cát phồng lên, không biết bên dưới có gì. Giang Hoài Thư suy nghĩ một lúc, chần chừ nói: “Vỏ sò?”
Đàm Du cười bí hiểm, cậu lấy tay gạt cát trên chỗ phồng đó, để lộ một cái vỏ đen nhỏ, cậu cầm nó lên bóp nhẹ, một vũng nước văng ra: “Không phải vỏ sò, là ốc mắt mèo, cái chỗ phồng vừa rồi là do nó chui xuống cát. Thứ này vui lắm, bóp mạnh là nó phụt nước ra.”
Liên tưởng đến món sứa trộn vừa ăn, Giang Hoài Thư nhìn cái ốc mắt mèo màu đen ấy, không kìm được mà hỏi: “Nó… ăn được không?”
“Được chứ,” Đàm Du đặt ốc xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Thư, “Nhưng tôi không thích ăn, thịt nó dai quá.”
“Nhưng nếu cậu muốn thử thì có thể vô quán ăn.”
Nghe vậy, Giang Hoài Thư lắc đầu: “Thôi khỏi.”
Đàm Du cũng không nói thêm, cậu tiến lên vài bước, dùng tay vốc một vốc nước biển: “Cậu biết nước biển vị gì không?”
Giang Hoài Thư tuy là người đất liền, nhưng cũng từng nghe nói nước biển mặn, chuyện này ai cũng biết, anh thắc mắc vì sao Đàm Du hỏi câu đó: “Không phải mặn sao? Sao lại hỏi vậy?”
“Ai nói với cậu là mặn?” Đàm Du cũng tỏ vẻ khó hiểu, đánh giá Giang Hoài Thư từ trên xuống dưới, “Nghe ai nói?”
Giang Hoài Thư bị hỏi mà đơ cả người, đầu óc như trống rỗng: “Không phải mặn à?”
“Cậu thử thì biết.”
Giang Hoài Thư nửa tin nửa ngờ, vốc một vốc nước biển đưa lên miệng nếm thử, rồi lập tức nhăn mặt phun ra.
Mặn!
Vừa mặn, vừa đắng, lại còn chát!
“Ha ha ha ha ——”
Đàm Du cười lớn, giọng cười sảng khoái mà không khiến người ta khó chịu.
“Cậu thật sự tin tôi à Giang Hoài Thư?!”
Thấy Đàm Du cười vui như vậy, Giang Hoài Thư cũng biết mình bị trêu, anh lấy khăn giấy lau miệng, nhìn Đàm Du cười bất lực.
Một lúc sau, Đàm Du cười đủ rồi, lấy điện thoại ra xem giờ, đột nhiên đứng bật dậy, nụ cười cũng tắt ngay lập tức.
“Chết rồi bạn cùng bàn, sắp trễ học rồi!”
…
Trong tiết sử kiểm tra viết, Đàm Du vẫn ngủ. Điều khiến Giang Hoài Thư khó hiểu là giáo viên sử lại chẳng quan tâm gì đến cậu, thậm chí còn không liếc mắt lấy một cái.
Nếu nói sáng nay giáo viên toán không nhắc nhở là trùng hợp, thì lần này giáo viên sử đi xuống lớp kiểm tra mà vẫn làm ngơ thì chắc chắn không thể là trùng hợp được.
Tại sao vậy?
Giang Hoài Thư là người viết xong đầu tiên, đang ngẩn người nhìn chữ “Tần”. Giáo viên sử đi được hai vòng rồi lên bục giảng, cúi đầu xem đồng hồ: “Còn mười giây, ai chưa viết xong thì nhanh lên.”
Giọng ông rất to, vừa dứt lời liền khiến Giang Hoài Thư bừng tỉnh, đồng thời cũng đánh thức Đàm Du. Giang Hoài Thư tưởng Đàm Du sẽ mượn vở anh để chép nên tự giác đẩy vở sang một chút. Nhưng không ngờ Đàm Du chẳng những không làm như vậy mà còn lén lấy điện thoại ra chơi.
Giang Hoài Thư: “?”
Lúc này, phía sau vang lên tiếng gọi khe khẽ.
“Bạn mới!”
“Bạn mới!”
Âm thanh được đè thấp, nếu không phải Giang Hoài Thư tai thính chắc cũng không nghe thấy. Anh quay đầu lại, thấy Đoạn Giai Thành đang giả vờ buộc dây giày trốn giáo viên sử, lén lút ra hiệu dưới gầm bàn:
“Cho tôi nhìn tí với!”
“Làm ơn làm phước!”
Giang Hoài Thư liếc cậu ta một cái, sau đó cầm vở lên. Đoạn Giai Thành thấy vậy mừng như bắt được vàng, suýt kêu “bố” ra miệng, nhưng ngay sau đó, cậu ta thấy Giang Hoài Thư cầm vở lên rồi đi thẳng tôii bục giảng nộp bài.
Đoạn Giai Thành không cười nổi nữa.
Bài kiểm tra lần này, Đoạn Giai Thành toàn viết linh tinh, gần như bịa đại, làm giáo viên sử tức đến mức muốn ngã bệnh. Bài của cậu ta bị mang ra đọc trước lớp, tan học liền bị gọi lên văn phòng “uống trà”.
Chiều tan học, Đoạn Giai Thành vừa đi vừa k** r*n đau chân, nói phải về nhà tẩm bổ. Đàm Du cầm ly nước me lạnh đi phía trước, vừa uống vừa hờ hững phụ họa vài câu.
…
“Con về rồi!”
Đàm Du mở cửa nhà bước vào, cất cặp trong phòng. Lúc này Đàm Diệp đang ngồi dưới đất, soi gương gắn hoa nhài lên tóc mai. Nghe tiếng Đàm Du liền kêu lên: “Anh ơi anh ơi!!”
Cô lập tức bật dậy chạy lại ôm lấy chân cậu. Đàm Du cúi xuống bế cô lên, cười dịu dàng: “Hôm nay có ngoan không, có nghe lời bà không?”
“Có ạ! Tiểu Diệp hôm nay rất ngoan!”
“Giỏi quá.”
Hai anh em người hỏi người đáp, nghe thấy âm thanh, Diêu Thục Phân chống gậy từ bếp đi ra: “Ôi chao, Tiểu Du về rồi à? Mau vào xem giúp bà, bà có làm vỡ vỏ trứng vào nồi không ấy.”
Nghe vậy, Đàm Du đứng bật dậy, giọng lo lắng: “Bà nội, không phải con nói rồi sao? Sau này bà đừng vào bếp nữa, chân bà không khỏe, cần nghỉ ngơi.”
Nói rồi cậu buông Đàm Diệp ra đi vào bếp. Diêu Thục Phân cười cười đi theo sau.
“Bà rảnh quá không chịu được, muốn làm cho con bất ngờ.”
Đàm Du dở khóc dở cười thở dài: “Bà ơi, bà cứ nghỉ ngơi đi, mấy chuyện này để con làm.”
“Ừ ừ, được rồi,” Diêu Thục Phân nhẹ giọng đáp, rồi như sực nhớ ra điều gì, liền dặn dò:
“Tiểu Du à, chỗ mình mới có người dọn tới, chắc là cậu bé từ trong đất liền, sống một mình nơi lạ lẫm chắc chưa quen lắm.”
“Đã đến hẻm Hoa Nhài nhà ta thì cũng là hàng xóm cả, ráng quan tâm giúp đỡ người ta một chút. Con làm nhiều cơm thêm một chút, lát nữa mang qua cho nó.”
Nghe vậy, động tác của Đàm Du khựng lại, quay đầu hỏi: “Bà nói người đó có phải là một cậu trai cao cao, có nốt ruồi ở môi, da trắng, rất đẹp trai không?”
Nghe tả vậy, Diêu Thục Phân liền nhớ tới cậu thiếu niên kéo vali đi vào hẻm Hoa Nhài hôm trước, bà gật đầu: “Phải, đúng là thằng bé đó.”
“Vậy con biết rồi, cậu ấy là bạn cùng bàn với con, lát con mang qua cho cậu ấy,” Đàm Du lau tay, đỡ bà ra khỏi bếp, “Được rồi, bà ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Diêu Thục Phân cười: “Được được, không cần phải đỡ, bà tự đi được.”
Nói rồi bà tiện tay đóng cửa bếp lại, chống gậy chậm rãi đi tới sofa, chỉnh lại len rồi bắt đầu đan áo.