Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 4

Chương 4: Học sinh chuyển trường

Gần đây, gió biển ở Mai Thành thổi rất mạnh, mỗi buổi chiều tan học, Đàm Du đều thích ra bờ biển đi dạo.

Bọt sóng biển vỗ vào bờ rồi chậm rãi rút đi, một con cua nhỏ thò đầu ra từ đống cát. Ngay khi nó vừa định bước ra, một bàn tay bất ngờ vươn tôii, mạnh bạo bóp lấy lưng nó, kèm theo đó là một tràng cười lớn.

“Lão Đàm, lão Đàm, mau lại đây coi tao bắt được cái gì này?”

Đoạn Giai Thành ngậm cây kẹo m*t trong miệng, ống quần đồng phục được xắn cao lên tận đầu gối, chân trần đứng bên một tảng đá ngầm, giơ tay lên khoe chiến lợi phẩm: “Bữa tối ngon lành!”

Con cua nhỏ không ngừng giãy giụa trong tay cậu ta, Đàm Du liếc mắt nhìn qua, ánh mắt đầy ghét bỏ: “Nhỏ xíu như vậy, tự mày giữ mà ăn đi.”

“Chậc,” Đoạn Giai Thành không vui nhăn mày, “Nói năng kiểu gì thế? Cái này gọi là lễ mọn tình sâu, mày biết cái gì?”

Đàm Du không thèm để ý tới cái thằng dở người đó, cậu ngồi xổm xuống quan sát các khe đá.

Thông thường, dưới đá ngầm hoặc trong các khe nứt sẽ có bạch tuộc, chúng rất thích chui vào mấy chỗ chật hẹp. Nhiều người đi bắt bạch tuộc cũng thường tìm ở những nơi như vậy, chịu khó một chút thì cũng có thể thu hoạch được. Nhưng lúc này trời đã gần tối, đồ biển gần như bị người ta vớt sạch, Đàm Du cũng chỉ muốn thử vận may, không đặt kỳ vọng gì nhiều.

Đúng lúc ấy, một chiếc thuyền đánh cá cập bến, từ trên thuyền bước xuống một ông lão tóc bạc. Ông bỏ mũ ra, xoa hai cái lên cái đầu hói, cười hiền hậu: “Yo, hai nhóc biển, đang lượm đồ hả?”

Vừa nghe thấy cái cách gọi “hai nhóc biển”, mặt Đoạn Giai Thành lập tức tối sầm lại. Cậu ta từ nhỏ đã ghét bị gọi như vậy, cảm thấy cái biệt danh đó quá quê, chẳng hợp gì với hình tượng “cool ngầu” mà cậu ta theo đuổi: “Ai nha, sao chú cứ gọi vậy, chú Chín? Khi nào chú mới chịu bỏ cái biệt danh quê chết người đó hả?”

Đàm Du đứng dậy, quay đầu cười với chú Chín: “Chú Chín về rồi à? Chuyến này đánh bắt được nhiều không ạ?”

Chú Chín vốn rất quý Đàm Du, lớn lên cao ráo, đẹp trai, lại lễ phép, ông còn nghĩ đến chuyện mai mối cháu gái mình cho Đàm Du nữa cơ. Ông vỗ vai cậu, cười đến híp cả mắt: “Cũng khá lắm! Còn dư ra một ít, nhóc Du có muốn mang về cho bà nội không?”

Đàm Du lắc đầu: “Thôi thôi ạ, cảm ơn chú. Con mà mang về, bà nội lại giận con cho xem.”

Chú Chín càng nhìn càng thích, đang định nói thêm thì Đoạn Giai Thành chen vào: “Ơ chú Chín, sao không hỏi con? Bà con không có giận gì hết, hay là chú cho con đi.”

Vừa dứt lời, chú Chín quay sang nhìn cậu ta, chống nạnh cười nhạo: “Bao giờ mày được tổng điểm trên năm trăm, thì cá chú bắt được chú cho mày hết!”

Câu đó đúng là quá nặng ký, mà nặng là ở cái khoản tổng điểm năm trăm chứ không phải cá. Đoạn Giai Thành cười gượng: “Thôi khỏi đi, nhiều cá quá sợ ăn không hết lại chết vì no.”

Ba người trò chuyện một lúc, chú Chín bỗng nhớ ra chuyện gì đó, “À,” ông nói, “Nghe nói hẻm Hoa Nhài khu tụi bây có người mới dọn đến, thật không vậy?”

Nghe vậy, Đàm Du hơi bất ngờ: “Ai vậy ạ?”

Còn Đoạn Giai Thành thì rõ là không tin, vừa khom lưng thả ống quần vừa đáp: “Chắc là tin vịt rồi, ai mà tới cái nơi này ở chứ, điều kiện không ra gì, giao thông cũng chẳng thuận tiện.”

Đoạn Giai Thành nói cũng không sai. Du lịch thì Mai Thành là nơi lý tưởng để chụp ảnh, nhưng nơi này vẫn chưa phát triển cao, kinh tế còn kém, thậm chí có thể nói là tụt hậu. Vì vậy, Mai Thành không phải là nơi mà giới trẻ lựa chọn để sinh sống.

“Thật hay không thì về xem là biết liền chứ gì?” Nói rồi, Đàm Du cầm lấy áo khoác bước đi.

Thấy vậy, Đoạn Giai Thành vội vàng chạy theo, dép còn chưa kịp xỏ vào tử tế: “Ê ê ê, chờ tao với chứ lão Đàm!”

Hẻm Hoa Nhài chỉ cách trường học một con phố, Đàm Du với Đoạn Giai Thành có sở thích uống nước me, mỗi lần qua ngã ba đều ghé siêu thị nhỏ mua một chai, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hai người đi một vòng siêu thị, Đoạn Giai Thành không tìm thấy loại khoai tây vị chanh mình thích, liền quay sang hỏi cô thu ngân đang chơi điện thoại: “Dì Chung, dì không nhập hàng hả?”

Lúc đó, dì Chung đang coi phim truyền hình, vừa cắn hạt dưa vừa trả lời cậu ta: “Không, mấy hôm nay bận quá.”

Nghe vậy, Đoạn Giai Thành lập tức héo người. Đàm Du bật cười, tiện tay lấy ít bánh tôm và xúc xích mang ra quầy tính tiền: “Đi thôi, tuần sau quay lại xem thử.”

Vừa nói, cậu vừa xách túi đồ đi ra ngoài. Đoạn Giai Thành nhanh chân đuổi theo, khoác vai Đàm Du: “Tối nay qua nhà tao ăn cơm đi.”

“Không đi,” Đàm Du từ chối thẳng thừng, “Tao phải về nấu cơm cho bà với em gái.”

Nói xong, không để Đoạn Giai Thành lên tiếng thì cậu đã dừng lại ở đầu hẻm, lấy vài cây xúc xích trong túi ra, đưa phần còn lại cho Đoạn Giai Thành: “Cuộn Cuộn chưa ăn gì cả, tao đi cho nó ăn, mày về trước đi.”

“Ờ,” Đoạn Giai Thành lắc lắc cái túi, vẫy tay với cậu: “Vậy tao về trước nha.”

“Ừ.”

Thấy Đoạn Giai Thành đi xa, Đàm Du vừa đi vào hẻm vừa xé vỏ xúc xích, tiện tay ném vỏ vào thùng rác. Lúc này, ở góc quẹo bên phải bất chợt vang lên một giọng nam trầm ấm dễ nghe: “Ăn từ từ thôi.”

Đàm Du bước đến góc hẻm, bỗng khựng lại.

Một nam sinh mặc áo thun trắng và quần jean đang quỳ một chân xuống đất, ngón tay thon dài cầm vài miếng thức ăn sấy khô cho một chú chó nhỏ ăn. Ánh hoàng hôn phủ lên mái tóc anh, mái tóc hơi dài rũ xuống trán, lông mi dài khiến người ta không nhìn rõ ánh mắt.

Đột nhiên, Đàm Du có một linh cảm rất chắc chắn: ánh mắt ấy chắc chắn rất đẹp.

“Cuộn Cuộn.” Cậu khẽ gọi.

Tiếng cậu vừa dứt, cả chú chó lẫn chàng trai cùng ngoảnh lại.

Dù đang ngược sáng, Đàm Du vẫn nhìn rõ khuôn mặt của người con trai ấy – nơi khóe môi có một nốt ruồi nhỏ, vô tình tăng thêm vài phần thu hút.

Cuộn Cuộn thấy Đàm Du thì mừng rỡ vẫy đuôi chạy tới. Cậu ngồi xuống dang tay ôm lấy nó, rồi đưa xúc xích cho nó ăn. Cuộn Cuộn vừa vẫy đuôi vừa ăn ngon lành. Đàm Du ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã cho nó ăn. Tôi đến trễ, chắc nó đói lắm rồi.”

Đàm Du có gương mặt rất ưa nhìn, đôi mắt đào hoa mang theo vẻ bất cần, khiến cậu trông như một kẻ đa tình. Mỗi khi cười lên lại dễ khiến người ta có cảm tình. Đoạn Giai Thành từng nói: ‘Mày sinh ra đã có cái mặt sở khanh rồi.'”

Chàng trai kia nhìn cậu vài giây, khẽ đáp “Không sao” rồi quay người định rời đi. Đàm Du nhớ đến chuyện chú Chín nhắc ban nãy, liền gọi lại: “Cậu không phải người ở đây nhỉ? Cậu tên gì vậy?”

Thực ra Giang Hoài Thư không muốn bắt chuyện. Anh không phải kiểu người thân thiện, càng không có thói quen chia sẻ thông tin với người lạ. Vì chuyện rối ren trong gia đình mà anh phải chuyển trường đến Mai Thành, vốn đã không quen với cuộc sống ở đây, càng không thích giao tiếp. Nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn trả lời: “Giang Hoài Thư.”

“Giang Hoài Thư,” Đàm Du khẽ lặp lại, rồi buông lời khen, “Tên nghe hay thật đấy.”

“Cảm ơn.”

Đàm Du xoa đầu Cuộn Cuộn, nhẹ giọng bảo: “Nếu cậu bận thì cứ đi trước đi, tôi cho nó ăn một lát rồi về.”

Giang Hoài Thư gật đầu rồi xoay người bước đi. Ngay lúc anh sắp rời khỏi con hẻm, phía sau bất chợt vang lên tiếng gọi:

“Giang Hoài Thư!”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn.

Gió nhẹ thổi qua, thổi bay tóc hai người. Dưới ánh hoàng hôn, Đàm Du mỉm cười rạng rỡ chói mắt.

“Tôi tên là Đàm Du!”

Sáng sớm ở Mai Thành hơi se lạnh, hoa nhài trong hẻm Hoa Nhài nở rộ, hương thơm lan tỏa cả khắp nơi.

Đàm Du ngậm nửa túi sữa dừa, dựa vào tường nhắm mắt chờ Đoạn Giai Thành ra khỏi nhà. Cậu thật sự rất buồn ngủ, chỉ muốn nằm xuống ngủ luôn. Vài phút sau, Đoạn Giai Thành miệng ngậm đầy khô mực, lết ra như thây ma sống dậy, r*n r*:

“Lão Đàm, tao muốn chết quá—”

Đàm Du đứng thẳng dậy, chậm rì rì về phía trước, giọng điệu cũng chẳng muốn sống: “Đến trường rồi chết.”

Học sinh cấp ba thời nay tối thì thức khuya, sáng đến lớp lại cắm đầu làm bài tập còn thiếu. Nhưng Đàm Du là ngoại lệ, vì cậu vốn chẳng thèm làm bài.

“Đoạn Đoạn, cậu làm bài hóa chưa?” Một nam sinh tiến lại gần, tay cầm tờ đề bài hóa học.

Nghe xong, Đoạn Giai Thành như tỉnh khỏi cơn mơ: “Có bài hóa hả?!”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta, bạn kia hiểu ngay. Cậu bạn nhếch mép: “Có chứ. Không làm nhanh lên là lát nữa thầy DDVP* bắt chép phạt chết luôn đó!”

*敌敌畏: Dichlorvos (DDVP), được biết đến về mặt hóa học là O,O-dimethyl-O-(2,2 dichlorovinyl) phosphate, là một hợp chất hữu cơ có công thức hóa học C4H7Cl2O4P Đây là thuốc trừ sâu gốc lân hữu cơ

Thầy ‘DDVP’ y như biệt danh – độc miệng và lắm chiêu, chưa từng nhân nhượng ai. Ai từng bị thầy phạt đều khóc ròng. Đoạn Giai Thành dù chưa bị thầy trị nhưng cũng nghe danh, giờ thì sợ xanh mặt. Vì không kịp tìm bài, cậu ta đành móc đại tờ nháp nhăn nhúm ra chép, tiện tay đẩy Đàm Du đang ngủ bên cạnh: “Lão Đàm dậy đi, chép bài hóa đi! Ông thầy kia đáng sợ lắm!”

Đàm Du bị lay dậy, nhưng ngay cả ngón tay cậu cũng không muốn nhúc nhích. Cậu lười biếng hé mắt liếc nhìn rồi lại nhắm lại, đáp qua loa: “Kệ, để bị phạt.”

Đúng là “Thiên đường không chịu đi, địa ngục cứ chui vào.” Đoạn Giai Thành thở dài thất vọng, cuối cùng đành chép luôn phần bài của Đàm Du.

Tiết đầu là toán. Theo lý thì giờ này ai cũng buồn ngủ, nhưng hôm nay lớp lại ồn ào lạ thường. Học sinh xì xầm bàn tán về học sinh chuyển trường, rồi giáo viên bảo ai ngồi cạnh ai. Nhưng lúc đó Đàm Du vẫn ngủ say như chết, chẳng nghe gì cả.

Cậu ngủ rất ngon, không mơ mộng gì. Ánh mặt trời dần lên cao, len lỏi qua cửa sổ rọi vào phòng học. Đàm Du cảm thấy chói, nhíu mày mở mắt. Rèm cửa bị gió thổi bay, cậu bỗng ngửi thấy mùi cam thoang thoảng, rồi thấy một nửa khuôn mặt trắng trẻo.

Cậu lập tức sững người. Phản ứng đầu tiên: Sao lại có bạn cùng bàn? Phản ứng thứ hai: Cái mặt này quen lắm, đã gặp ở đâu rồi nhỉ.

Chỉ một giây sau, trong đầu hiện ra một hình ảnh, đầu óc lập tức tỉnh táo.

Là Giang Hoài Thư.

Dù đã tỉnh hẳn, nhưng cậu vẫn không cử động mà tựa đầu lên bàn ngắm nhìn bạn cùng bàn đang ghi chép. Có lẽ vì ánh mắt cậu quá lâu, Giang Hoài Thư nhận ra, cúi mắt nhìn lại: “Có chuyện gì?”

Vốn tưởng Đàm Du sẽ hỏi vài câu, dù gì tiết toán khi anh chuyển tới thì Đàm Du vẫn đang ngủ, lúc tỉnh lại thì người hôm qua đã thành bạn cùng bàn của mình. Nhưng cậu lại không hỏi gì cả. Dường như cậu rất hay cười, đôi mắt đào hoa hơi híp lại. Ánh nắng rọi vào đôi mắt ấy, trong veo như pha lê. Giang Hoài Thư nghe thấy cậu cười khẽ, giọng mang chút lười biếng vì mới ngủ dậy.

“Chào buổi sáng, bạn cùng bàn.”

Bình Luận (0)
Comment