Chương 3: Hoa nhài đã chết rồi.
Bao lâu được gọi là lâu? Ngay chính Đàm Du cũng không rõ.
Mười năm, nói dài thì chẳng dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Đủ để người ta quên một người, cũng đủ để ký ức khắc sâu đến tận xương tủy, khiến nỗi nhớ cứ thế ngấm vào trong máu thịt.
Có lẽ là đã quá lâu rồi, lâu đến mức giọng nói của Giang Hoài Thư đã trở nên mơ hồ, khiến cậu lúc đầu chẳng thể nhận ra ngay.
Giang Hoài Thư lặng lẽ nhìn cậu, không nói lời nào. Còn Đàm Du sau câu “lâu rồi không gặp” cũng im bặt, hai người chỉ đứng đó nhìn nhau không nói gì.
Hình ảnh năm xưa như chồng lên hiện tại, họ vẫn đứng đó im lặng nhìn nhau, rõ ràng không nói một lời nào, nhưng ánh mắt lại chất chứa ngàn lời.
“Anh!”
Tiếng gọi của Đàm Diệp từ xa truyền đến, kéo tâm trí của Đàm Du trở về. Đàm Du quay đầu lại theo tiếng gọi, thấy Đàm Diệp đang đeo cặp sách chạy về phía này.
“Em xin lỗi anh, hôm nay lại…” Đàm Diệp chột dạ lên tiếng, nhưng khi nhìn rõ người đứng cạnh Đàm Du là Giang Hoài Thư thì giật mình đến nỗi nuốt luôn phần còn lại, “Chào… chào thầy Giang ạ.”
Giang Hoài Thư thu ánh mắt từ người Đàm Du, nhìn về phía Đàm Diệp: “Ừ.”
Tình cảnh ấy khiến Đàm Diệp sợ đến toát mồ hôi, thầy chủ nhiệm và anh trai mình đứng nói chuyện ở đây lâu như vậy, chắc chắn đã nói điều gì đó. Cô vội vàng lục lại trí nhớ xem hôm nay mình có làm gì sai bị thầy bắt gặp không.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, ba người đứng cạnh nhau có phần kỳ quái.
Vì quá lúng túng, Đàm Du là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Vậy… nếu thầy Giang không có việc gì nữa thì tôi đưa em gái tôi về trước.”
Giang Hoài Thư nâng mí mắt nhìn cậu một cái, không nói lời nào trực tiếp quay người rời đi.
Anh vừa đi, hai anh em thở phào liền thở phào một hơi, thần kinh căng thẳng lúc này mới được thả lỏng. Nhưng Đàm Diệp vẫn chưa thật sự yên tâm, cô do dự hỏi thử: “Anh… thầy Giang nói gì với anh vậy?”
Đàm Du khựng lại, tránh ánh mắt cô, thuận miệng nói bừa: “Anh không quen biết gì thầy chủ nhiệm lớp em cả.”
Đàm Diệp: “???”
Cả hai người mỗi người một tâm sự, ông nói gà bà nói vịt với nhau suốt dọc đường về nhà.
Hôm nay Đàm Du quên mua thức ăn, đành lấy hai hộp mì gói ra ăn tạm. Đàm Diệp mừng rỡ: “Em muốn ăn mì gà tây!”
“Ăn mì thôi mà em vui vậy à? Chẳng lẽ anh nấu ăn dở vậy sao?” Đàm Du vừa nói vừa trêu cô, “Đợi chút.”
Đàm Du đun nước sôi, bỏ các gói gia vị sang một bên, nhìn dòng nước sôi sùng sục trong nồi, chợt mở miệng: “Tiểu Diệp, sau này em tự đi học và tự về nhé.”
Nghe vậy, Đàm Diệp sững người: “Hả? Vì sao chứ?”
Dĩ nhiên là vì anh không muốn gặp lại Giang Hoài Thư nữa. Đàm Du thầm nghĩ, nhưng miệng lại không nói thẳng: “Hai lần trước anh đưa đón là để em quen đường thôi. Giờ em lớn rồi, phải học cách tự lập, hiểu chưa?”
Thấy Đàm Du không giống đang đùa, Đàm Diệp kéo khóe miệng, giọng nói có chút buồn bã: “ Em biết rồi.”
…
“Đàm Du.”
“Đàm Du.”
“Đàm Du.”
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng sóng biển, mùi mặn chát của nước biển len lỏi vào da thịt, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ đang gọi tên cậu.
Đàm Du chầm chậm mở mắt, trước mắt là đại dương mênh mông. Cậu ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống mặt nước. Bóng phản chiếu trong nước là chính mình, trên đầu đội một vòng hoa nhài, gương mặt còn vương cát ướt. Lúc này, không biết ai nắm lấy tay phải của cậu. Đàm Du quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt phượng xinh đẹp, trái tim cậu nhảy lên một cái.
Là Giang Hoài Thư.
Cuối cùng cậu đã nhớ ra nơi này là đâu – đây là Mai Thành, nơi cậu sống suốt thời cấp ba.
Nửa vạt áo của Giang Hoài Thư đã ướt sũng, anh nắm tay Đàm Du kéo chạy về phía bờ: “Đàm Du, chúng ta sắp trễ rồi.”
Cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, mọi thứ trước mắt quá mức chân thật, Đàm Du vô thức siết chặt lấy tay Giang Hoài Thư, giống như chỉ cần lỏng tay một chút thôi, người kia sẽ tan biến mất.
Họ cứ thế chạy băng qua rừng dương đào, lướt qua hẻm Hoa Nhài, vượt qua cánh đồng oải hương. Đàm Du hé miệng, muốn gọi tên Giang Hoài Thư nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Cậu bắt đầu hoảng loạn, muốn dừng lại ra hiệu bảo anh chờ một chút. Nhưng khi cậu buông tay dừng lại, Giang Hoài Thư dường như không nhận ra, vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Đàm Du đưa tay nắm lấy nhưng lại chỉ bắt được khoảng không.
Gió càng lúc càng lớn, thổi rối mái tóc của Đàm Du. Con đường phía trước bắt đầu nhòe đi, hình ảnh của Giang Hoài Thư dần trở nên mờ ảo. Đến khi anh quay đầu nhìn về phía Đàm Du, anh đã tan biến thành bọt biển.
“Giang Hoài Thư!!!”
Lần này Đàm Du hét lên, nhưng chẳng giữ lại được gì.
Cậu đầm đìa mồ hôi lạnh, choàng tỉnh khỏi cơn mộng.
Xung quang không còn biển xanh, nơi này cũng chẳng phải Mai Thành, chỉ là một giấc mơ.
Đàm Du thở phào một hơi, vùi mặt vào lòng bàn tay. Quạt máy quay vù vù, cậu liếc nhìn đồng hồ rồi bước ra ban công.
Trời vẫn chưa sáng, bên ngoài tối đen như mực. Cậu kẹp điếu thuốc lên miệng, châm lửa rồi rít một hơi, vị đắng tràn khắp khoang miệng lan xuống phổi, khiến cậu lập tức tỉnh táo.
Chỉ là mơ, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Cậu không thể quay về quá khứ, cũng không thể giữ lấy Giang Hoài Thư.
…
Sáng sớm, Đàm Diệp vẫn thức dậy rất đúng giờ, không để Đam Du phải lo. Cô ăn vội một bát mì rồi xuống lầu. Đàm Du đứng bên cửa sổ gọi với xuống: “Tan học nhớ về sớm, có gì thì gọi cho anh!”
“Biết rồi, biết rồi!” Đàm Diệp vẫy tay, “Em đi đây!”
Đàm Du trông theo cô lên xe rồi mới quay vào, dọn sạch bát đũa trên bàn. Cậu rút điện thoại nhắn tin cho Đoạn Giai Thành.
Lạc Đàm: Ra uống rượu.
Đầu bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
ddd: Mới sáng sớm? Mày điên rồi à.
Lạc Đàm: Có đi không?
ddd: Đi chứ, anh em tới liền
Nhắn xong, Đàm Du xuống lầu. Gió nhẹ lướt qua người, nhưng chẳng thổi bay được nỗi sầu trong lòng cậu.
Hai người đến quán bar gần đó, Đoạn Giai Thành biết rõ lý do khiến Đàm Du rủ mình đi uống nên không hỏi gì nhiều, chỉ gọi vài chai rượu. Trước khi khui chai còn nhắc nhở: “Mày uống ít thôi đấy, đau dạ dày chẳng ai lo đâu.”
Đàm Du nhướn mày cười khẽ: “Sợ thì nói đại đi.”
“Ê cái thằng này!”
Vừa rót đầy ly, Đàm Du đã cầm lên uống cạn, hết ly này đến ly khác khiến Đoạn Giai Thành không chịu nổi: “Tao biết mày đang khó chịu, nhưng uống ít thôi, có gì bực cứ nói thẳng với tao là được.”
Vừa nói, cậu ta vừa giật lấy ly rượu: “Bình thường mày có bao giờ uống đâu, đừng nói hôm nay là vì thèm rượu.”
Đàm Du không giành lại ly, chỉ ngẩng lên nhìn cậu ta, khẽ cười: “Còn nhớ tụi mình từng lập ban nhạc hồi cấp ba ở Mai Thành không?”
Không ngờ Đàm Du lại nhắc chuyện này, Đoạn Giai Thành khựng lại, đặt ly rượu xuống: “Nhớ, sao vậy?”
Đàm Du chống tay lên trán, nhắm mắt lại, những ký ức cũ như đoạn phim lần lượt hiện ra.
“Lúc đó tan học là hai đứa mình rủ nhau lẻn vào phòng nhạc tập chơi nhạc cụ, mà chẳng biết chơi, nên nghe dở tệ.”
“Tụi mình lập ban nhạc, muốn tham gia lễ hội trường, nhưng không được chọn.”
Đoạn Giai Thành cũng nhớ lại, bật cười: “Còn không phải do mày kéo tao xuống, không thì suất biểu diễn là của tụi mình rồi.”
Hồi đó Đàm Du và Đoạn Giai Thành luyện tập rất nhiều, một người đánh guitar, một người hát. Nhưng vì số lượng đăng ký quá nhiều, tiết mục của họ không nổi bật nên bị loại. Đoạn Giai Thành không để tâm, hôm diễn xong thì ngủ luôn ở ký túc xá. Nhưng Đàm Du thì không cam lòng, một mình đến thư viện cũ ngồi đàn guitar, vừa đàn vừa hát, chìm trong thế giới của mình.
Khi kết thúc, cậu mở mắt thì thấy Giang Hoài Thư đang đứng đó, có chút ngại ngùng: “Cậu sao lại ở đây?”
Giang Hoài Thư không trả lời ngay, chỉ lắc lắc cuốn sách trong tay, rồi nói: “Rất hay.”
Đàm Du nhớ rất rõ, lúc anh bước qua, trên người phảng phất mùi cam nhẹ dịu, rất đặc biệt, như thể lạc vào màn sương cam ngọt, anh bước qua hoàng hôn, ngay cả ánh mặt trời cũng đổ nghiêng về phía anh.
Giang Hoài Thư rời đi, Đàm Du bật cười, mọi uất ức và phiền muộn phút chốc tan biến. Cậu nhìn theo bóng dáng khuất dần, lẩm bẩm: “Người này… thú vị thật.”
Nghe xong đoạn hồi ức, Đoạn Giai Thành hơi bất ngờ: “Hóa ra mày với cậu ta từng có chuyện như vậy?”
Đàm Du gật đầu, không nói gì thêm. Đoạn Giai Thành thở dài, vỗ vai cậu: “Chuyện đã qua rồi, con người phải nhìn về phía trước chứ?”
“Nếu phía trước là Giang Hoài Thư thì sao?” Đàm Du nhìn anh, khẽ hỏi.
Đoạn Giai Thành sững người.
Tiếng nhạc điên cuồng trong quán bar như muốn xé tai, nhưng cậu ta lại thấy ánh mắt Đàm Du đầy mơ hồ, nhất thời chẳng biết nói gì.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đoạn Giai Thành giật mình: “Mày có điện thoại kìa.”
Đàm Du do dự, rút điện thoại ra nghe: “Alo, xin chào?”
Bên kia rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ. Đàm Du cau mày, gọi thêm một tiếng, định tắt đi vì tưởng cuộc gọi rác thì đối phương lại lên tiếng: “Đàm Du, cậu đang ở quán bar?”
Là Giang Hoài Thư.
Đàm Du cứng đờ.
Đoạn Giai Thành thấy sắc mặt cậu thay đổi, ra dấu bằng miệng: Ai vậy?
Đàm Du không kịp để ý, vội vàng đứng lên đi thanh toán, giọng có chút hoảng: “Không… đây là quán của bạn tôi, tôi… tôi chuẩn bị đi rồi.”
Nhưng Giang Hoài Thư không mảy may dao động, giọng lạnh tanh: “Không liên quan đến tôi, cậu không cần giải thích. Em gái cậu bị bắt gặp yêu sớm, mời cậu đến trường một chuyến.”
Một câu nói khiến tim Đàm Du như bị bóp nghẹt. Cậu cố nén nỗi chua xót: “Được.”
…
Phòng làm việc không bật điều hòa, nóng đến mức mồ hôi túa ra như tắm, nhưng Đàm Du lại lạnh đến run người.
Đàm Diệp và một nam sinh khác cúi đầu đứng cạnh bàn làm việc của Giang Hoài Thư, còn Đàm Du thì ngồi đối diện anh, nhất thời không biết mở lời như thế nào.
Giang Hoài Thư uống một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn Đàm Du: “Yêu sớm trong học sinh cấp ba là chuyện phổ biến, cũng không phải điều gì quá nghiêm trọng, nhưng không được làm ảnh hưởng đến việc học. Truyền giấy trong giờ đã vi phạm nội quy lớp học.”
“Cậu là anh trai của Đàm Diệp, về nhà phải giáo dục nghiêm túc, bảo em ấy viết bản kiểm điểm một nghìn chữ, sáng mai nộp lên bàn tôi.”
Đàm Du gật đầu: “Vâng, cảm ơn thầy Giang.”
Giọng điệu khách sáo, xa cách. Giang Hoài Thư khẽ co ngón tay: “Về đi.”
Vừa nghe câu này, Đàm Diệp và nam sinh kia liền cảm ơn rồi rời đi. Đàm Du như được đại xá, vội đứng dậy định theo họ ra ngoài, nhưng Giang Hoài Thư gõ bàn: “Tôi không nói cậu.”
Trái tim vừa treo lên nay hoàn toàn rơi xuống.
Đàm Du đành quay lại ngồi xuống.
Cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Bầu không khí vô cùng vi diệu, Giang Hoài Thư chẳng biểu hiện gì, hoàn toàn không có ý định mở lời. Đàm Du cười khổ trong lòng: Cũng phải thôi, hồi đó vô cớ chia tay, ai mà không giận cho được. Giờ này chắc Giang Hoài Thư cũng ghét mình lắm.
Đàm Du cố tìm đề tài để bớt gượng gạo, bắt chuyện: “Thầy Giang, Đàm Diệp gây phiền cho thầy không?”
Giang Hoài Thư ngừng lại một giây, trả lời: “Không có.”
“Vậy thì tốt,” Đàm Du cười cười, “Nếu có chuyện gì, xin thầy cứ nói, tôi sẽ quản chặt hơn.”
“Nếu em ấy gặp khó khăn trong học tập, mong thầy quan tâm giúp đỡ, tôi…”
Không chờ Đàm Du nói hết câu, Giang Hoài Thư đã lạnh nhạt ngắt lời: “Cậu là người đặc biệt gì của tôi sao? Dựa vào đâu mà yêu cầu tôi quan tâm?”
“Cậu nói chuyện thật buồn cười.”
Tuy giọng không cao không thấp, nhưng như dao cắt vào tim. Đàm Du xấu hổ cúi đầu: “Không phải.”
Giang Hoài Thư cười nhạt: “Biết vậy thì tốt.”
Đàm Du đứng lên: “Thầy Giang, nếu không còn gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
Động tác vội vàng giống như chạy trốn. Có lẽ vì trước đó uống rượu, dạ dày cậu nóng như thiêu. Giang Hoài Thư lặng lẽ nhìn cậu, ngay khoảnh khắc cậu mở cửa ra ngoài, anh chợt gọi:
“Đàm Du,”
“Chậu hoa nhài cậu tặng năm đó, chết rồi.”
Dạ dày quặn thắt, mặt Đàm Du tái nhợt. Cậu đau đớn bám lấy cánh cửa, hơi thở dồn dập. Ngay sau đó, trước mắt quay cuồng, lúc sắp mất đi ý thức, cơn đau đầu không ập đến, mà là cảm giác rơi vào một vòng tay ấm áp. Cậu nghe thấy một giọng nói đầy lo lắng vang lên.
“Đàm Du!”