Chương 2: Đã lâu không gặp
Cơm tối Đàm Du ăn một cách hờ hững, đồ ăn trong miệng nhai mãi chẳng thấy mùi vị, thậm chí đến cầm đũa lên cũng chẳng có chút hứng thú. Thế nên cậu chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đứng dậy về phòng, trước khi đi còn không quên dặn Đàm Diệp: “Ăn xong thì về phòng học bài, đồ ăn cứ để đó lát nữa anh dọn.”
Tối nay ông anh kỳ lạ một cách khó hiểu, nhưng Đàm Diệp không có thời gian để bận tâm, cô cũng có một việc rất quan trọng phải làm. Nghĩ tới đây, khóe môi Đàm Diệp không kìm được mà cong lên.
Trên máy tính, bài viết vẫn chưa gõ được chữ nào, Đàm Du ngả đầu vào lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng “tách tách” đều đặn vang lên chẳng thể che giấu sự bứt rứt trong lòng cậu.
Rất kỳ lạ, Giang Hoài Thư là giáo viên ưu tú, rõ ràng có rất nhiều con đường tốt hơn để phát triển, tại sao lại lựa chọn về một thị trấn nhỏ dạy học? Trong lòng Đàm Du đã lờ mờ có câu trả lời, nhưng cậu không dám nghĩ kỹ, sợ mình hiểu lầm rồi lại tự mình đa tình.
Cậu ấy chắc hẳn rất hận mình nhỉ?
Năm đó, khi vẫn còn đang yêu, cậu đột ngột đòi chia tay không vì lý do gì, thậm chí đến ngày tốt nghiệp cũng rời khỏi Mai Thành mà không nói một lời.
Không một lời từ biệt.
Không một câu xin lỗi.
Không một chút liên lạc.
Cứ như thể mối tình này đối với cậu chỉ là một đoạn quan hệ mập mờ, chẳng đầu chẳng cuối, chỉ có mỗi Giang Hoài Thư là đau đến mức say khướt.
Một cảm giác hoang mang không rõ từ đâu dâng lên trong lòng Đàm Du, rốt cuộc là cậu đang hoài niệm cái gì? Rõ ràng cậu mới là người tuyệt tình, còn giả vờ mình si tình làm gì nữa.
Lúc này, một giọt nước rơi lên cánh tay, cậu mới hoàn hồn lại, không phân biệt được đó là mồ hôi hay là nước mắt.
Thôi kệ, mọi thứ cũng đã qua rồi.
Ánh mắt Đàm Du lướt qua cây đàn ghi-ta, nhìn thấy đóa hoa nhài đặt bên cạnh, cậu hơi dừng một chút rồi nhắm mắt lại.
…
Sáng hôm sau, Đàm Diệp dậy rất sớm, còn đặc biệt trang điểm một chút. Vốn đã xinh sẵn, giờ lại tô thêm chút son, làm tóc gọn gàng, quả thực là đẹp càng thêm đẹp.
Đàm Du liếc cô bằng ánh mắt trêu chọc, nhếch môi cười: “Ơ kìa, nay còn biết để ý hình tượng cơ đấy?”
“Em thích” Đàm Diệp nghiêng đầu, cái đuôi ngựa khẽ đong đưa, “Sao? Em gái anh xinh chứ?”
“Xinh,” Đàm Du đeo cặp lên lưng cô, rồi búng một cái lên trán, “Cỡ nữ thần luôn rồi.”
Bữa sáng cũng ăn gần xong, Đàm Du đưa Đàm Diệp xuống lầu chở cô đến trường. Cậu viện cớ muốn để cô trở thành người đầu tiên vào lớp. Đàm Diệp trợn trắng mắt, chẳng tình nguyện chút nào mà ngồi vào xe.
Trời còn sớm, đường phố vắng người, xe cộ thưa thớt, hai người chạy một mạch đến trường không gặp trở ngại. Đàm Du lải nhải không khác gì mấy bà mẹ— ăn ít đồ lạnh, chú ý nghe giảng, không được ngủ gật trong giờ.
“Rồi rồi rồi, anh, em vào lớp đây.”
Đàm Diệp chẳng muốn nghe thêm câu nào nữa, nói xong liền quay đầu chạy vào trường. Đàm Du đành phải ngừng lại, gọi với theo: “Chạy từ từ thôi! Cẩn thận ngã!”
“Càng lớn càng bướng.” Cậu lắc đầu, quay người đi mua chút đồ ăn vặt ở lề đường.
Lúc này, một ông chú bán xúc xích nướng hô hào lớn tiếng gọi anh lại: “Này, cậu trai áo thun đen xăm hình kia!”
Đàm Du dừng bước, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ tay vào mình: “Tôi?”
Ông chú cười hớn hở: “Đúng rồi! Chính cậu đó!”
“Sáng sớm có muốn ăn ít xúc xích nướng không?”
Đàm Du vừa định hỏi có chuyện gì, nghe đến đó liền hiểu, ông chú đang chào khách.
Thấy Đàm Du dừng lại, ông chú như bắt được vàng, hào hứng giới thiệu: “Cậu nhìn xem, xúc xích của tôi không nơi nào có được, bên ngoài giòn, bên trong mềm, thơm lắm. Có người muốn ăn mà còn không mua được đấy!”
“Coi như có duyên, tôi khuyến mãi cho, mua hai tặng một!”
Ông chú nói ngày càng hăng, suýt nữa thì nói xúc xích nhà mình chữa được bách bệnh. Đàm Du bật cười: “Được rồi chú, cho cháu hai xiên.”
“Được được, có ngay!”
Ông chú cười rạng rỡ, rắc chút ớt lên xúc xích rồi bọc lại ba xiên. Đàm Du trả tiền, cầm lấy: “Cảm ơn chú.”
Ba xiên mà ăn một mình thì hơi ngấy, nên ăn xong một xiên, cậu mang hai xiên còn lại đến đầu hẻm, khẽ gọi: “Chuối, Chuối?”
Cậu đứng yên gọi mấy tiếng, chẳng mấy chốc, một con mèo trắng đen lười biếng từ trong hẻm nhỏ bò ra. Nó kêu một tiếng “meo~”, nhảy qua một viên đá xanh rồi chậm rì rì đến bên cạnh cậu.
“Meoo~”
“Đừng vội, còn nóng đấy.”
Đàm Du thổi nguội xúc xích, rút que tre ra rồi đặt xuống đất: “Ăn đi.”
Chuối là tên anh đặt cho nó. Nó vốn là mèo hoang, lần đầu gặp nó đang moi rác kiếm ăn. Đàm Du khi ấy có đồ ăn, bèn đưa nó, ai ngờ nó vừa thấy đã lao vào cắn cậu một phát.
“Mẹ!” Đàm Du rụt tay lại vì đau, nhìn con mèo đang gặm ngấu nghiến đồ ăn cậu mang đến mà cạn lời, “Nhóc vô ơn, còn cáu nữa chứ.”
Từ đó, ngày nào đi ngang qua hẻm, cậu cũng ghé cho nó chút gì ăn. Vì Đàm Diệp bị dị ứng lông mèo nên không thể mang nó về nhà nuôi. Lâu dần, con mèo cũng quen cậu, không còn đề phòng nữa, thậm chí để mặc cậu v**t v*.
“Từ nay mày là Chuối, nhớ chưa? Anh mày là Đàm Du, sau này ngoan ngoãn đợi anh tới cho ăn.”
Nói xong, cậu định xoa đầu nó thêm lần nữa, nhưng nó ăn xong liền tặng cậu một cú rồi chạy mất
Hồi ức như bị ai đó nhấn nút tạm dừng. Đàm Du nhìn Chuối đang nằm phơi nắng dưới chân mình, bất giác bật cười, đưa tay xoa đầu nó: “Tao nuôi mày đến béo ị thế này rồi, Chuối, mày càng ngày càng xấu đấy.”
“Meoooo!!!”
Chuối như thể nghe hiểu, cắn ngón tay cậu để phản đối. Đàm Du ôm nó vào lòng, hôn lên đầu nó: “Không xấu, không xấu, Chuối của tao đẹp nhất, đúng không?”
“Đàm Du! Mày lẩm bẩm cái gì thế, bị áp lực nhiều quá nên hoang tưởng luôn rồi à?”
Một giọng nói vang lên phía sau khiến Chuối giật mình nhảy khỏi lòng cậu bỏ chạy. Đàm Du liếc cậu ta một cái: “Mày đi đứng phát ra chút tiếng được không? Con trai tao bị mày hù chạy rồi đó!”
Nghe vậy, Đoạn Giai Thành tròn mắt, miệng đang cắn nửa quả dâu rơi luôn xuống đất:
“Con trai?! Mày lấy vợ rồi hả?!”
“Không phải chứ, thật đấy à?!”
Đoạn Giai Thành gào lên, túm lấy vai cậu lắc lắc: “Sao mày không nói với tao? Quá đáng vãi!”
“Biến,” Đàm Du đẩy ra, mặt đầy ghét bỏ, “Không phải kết hôn, mèo tao nuôi thôi.”
Cậu tiện tay vớ luôn mấy quả dâu trong giỏ của Đoạn Giai Thành.
Đoạn Giai Thành vỗ ngực thở phào: “Dọa chết tao rồi, cứ tưởng mày kết hôn mà không mời tao.”
Đàm Du không tiếp tục đùa nữa, trong đầu nhớ tới chuyện hôm qua Đoạn Giai Thành kể và lời Đàm Diệp nói về giáo viên chủ nhiệm. Cậu ăn hai quả dâu, chọn đúng quả chưa chín, chua đến nhăn mặt.
“Mày biết Giang Hoài Thư đang dạy ở chỗ bọn mình không?”
Câu này vừa thốt ra, Đoạn Giai Thành ngạc nhiên: “Ở chỗ tụi mình thật á?!”
Đàm Du nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc: “Giờ tao có tâm trạng đùa chắc?”
“Cũng đúng,” Đoạn Giai Thành ngồi xuống bên cạnh, “Nhưng sao mày biết là ở trường mình?”
Nghe đến đó, Đàm Du chẳng còn tâm trạng nói tiếp nữa, chỉ thấy đời mình đúng là bi kịch. Cậu do dự một lát rồi lẩm bẩm: “Cậu ấy… là giáo viên chủ nhiệm lớp em gái tao.”
“Cái gì?!”
Đoạn Giai Thành trợn tròn mắt, rồi cười khan: “Quả này… đúng là ‘Gấu Trúc Xui Xẻo’ chưa chiếu hết mà! Người yêu cũ thành giáo viên chủ nhiệm của em gái, đời mày đen thật đấy.”
“Nhìn mày chẳng khác gì xem trọn bộ ‘Gấu Trúc Xui Xẻo.”
Đàm Du liếc Đoạn Giai Thành một cái. Nghĩ tới chiều nay phải đến trường đón Đàm Diệp, trong lòng lại thấy rối, không biết có chạm mặt Giang Hoài Thư không.
Nếu gặp rồi, biết nói gì đây? Biết nói gì được nữa?
…
Chiều nay nhiệt độ chẳng khác gì hôm qua, nhưng Đàm Du lại thấy trời có phần lạnh hơn, cũng chẳng hiểu vì sao. Cậu căng thẳng nhìn dòng người qua lại, luôn cảm thấy một trong số đó chính là Giang Hoài Thư.
Đàm Diệp lại ra muộn như hôm qua. Cậu thấy khó hiểu, hôm qua muộn thì thôi, hôm nay cũng vậy? Không lẽ lại nói là trực nhật à?
Mà Đàm Diệp chưa ra, chứng tỏ giờ này Giang Hoài Thư cũng chưa rời khỏi trường, khả năng chạm mặt thấp đi một chút. Đàm Du thở phào, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm xúc khó tả.
Là thất vọng sao?
Cậu tự hỏi, nhưng không có được câu trả lời.
Mặt trời dần lặn xuống, Đàm Du vặn nắp chai nước uống một ngụm. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên—tin nhắn từ Đoạn Giai Thành.
ddd: “Lão Đàm, mày gặp Giang Hoài Thư rồi đúng không?” [icon ăn dưa]
Lạc Đàm: Chưa.
ddd: “Không đúng nha, giờ này học sinh về gần hết rồi, giáo viên chắc cũng tan ca rồi chứ?”
Lạc Đàm: Chắc cậu ấy tăng ca.
ddd: “Thế còn em gái mày? Hai đứa về rồi à?”
Lạc Đàm: Con bé chưa ra, không biết trong kia làm gì, hôm qua cũng ra muộn vậy đó.
ddd: “Không lẽ nó yêu sớm rồi?”
Lạc Đàm: Nó mà yêu đương, tao đánh gãy chân thằng kia.
ddd: “Ủa thế mày với Giang Hoài Thư ngày xưa thì sao? Còn dám nói người khác!”
Lạc Đàm: Không giống nhau.
ddd: “Khác chỗ nào, nói thử nghe coi?”
Đàm Du cau mày, còn đang định nhắn tiếp thì bị một người lạ va vào, chùm chìa khóa trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
Người nọ dừng bước, đứng bên cạnh cậu: “Xin lỗi.”
Đàm Du không để tâm lắm, cúi xuống nhặt chìa khóa, đáp lại: “Không sao, chuyện nhỏ thôi.”
Nói xong, cậu vừa nhặt chìa khóa, chưa kịp đứng dậy thì đã nghe giọng người kia vang lên rất nhẹ.
“Đàm Du,”
“Cậu gầy đi rồi.”
Khoảnh khắc người đó gọi tên mình, toàn thân Đàm Du như bị đông cứng. Hơi thở ngưng lại, tim đập dồn dập, ngón tay run rẩy không ngừng, chùm chìa khóa mới nhặt lên lại rơi xuống đất. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, người trước mặt mặc áo khoác chống nắng mỏng, đội mũ lưỡi trai đen, đôi mắt phượng trong veo như hổ phách đang nhìn xuống cậu, bên môi vẫn là nốt ruồi cậu từng hôn không biết bao lần.
Giây phút ấy, cả người Đàm Du thấy choáng váng, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi ngã cậu
Cậu cố gượng nở một nụ cười:
“À,”
“Giang Hoài Thư,”
“Lâu rồi không gặp.”