Chương 11: Sao mày lại ngủ ở nhà Giang Hoài Thư
“Ưm…”
Trên giường, Đàm Du lật người, kéo chăn trùm kín đầu rồi tiếp tục nằm ườn như xác chết.
Tửu lượng của cậu đúng là rất kém. Tối qua lải nhải đủ thứ vớ vẩn nghe không rõ, nói chẳng ai hiểu, sau đó tựa vào vai Giang Hoài Thư rồi mất ý thức. Giang Hoài Thư phải đưa cậu về nhà, chăm sóc đến tận nửa đêm mới được ngủ.
Tửu lượng đã tệ lại cứ đòi uống rượu, kết quả là sáng ra tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ. Đàm Du cảm thấy khó chịu, nhíu mày rồi mở mắt ra.
Màu tường hôm nay có vẻ khác lạ, bên cửa sổ trồng đầy cây xanh, giá sách chất đầy sách. Cậu đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu ngồi bật dậy, ngáp một cái, bước xuống giường đi tìm dép, theo thói quen với tay định lấy đồng hồ báo thức.
Mò một hồi không thấy đồng hồ đâu, ngược lại lại sờ thấy một đống huy chương và cúp.
“Chậc, đồng hồ đâu rồi? Sao toàn huy chương vậy?” Cậu lẩm bẩm đầy khó chịu.
Khoan đã, huy chương?!
Nhận ra điều đó khiến Đàm Du lập tức tỉnh táo hẳn. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy trên bàn chất đống giấy khen, huy chương và cúp, chói lóa đến mức suýt nữa làm cậu mù mắt.
Cậu vẫn chưa tỉnh mộng sao? Mình làm gì có nhiều giải thưởng thế?
Đang ngồi sững trên giường, đầu óc còn đang suy nghĩ thì cửa phòng bị gõ vài tiếng, sau đó mở ra, Giang Hoài Thư thắt tạp dề bước vào:
“Đàm Du, tỉnh rồi à? Xuống ăn sáng đi.”
Đàm Du như bị treo máy, vài giây mới khó khăn lên tiếng: “Tôi… tối qua tôi ngủ ở nhà cậu à?”
“Ừ.” Thấy sắc mặt cậu không được tốt, Giang Hoài Thư tưởng cậu sợ bà nội sẽ lo lắng, bèn kiên nhẫn giải thích: “Yên tâm, tối qua cậu say rồi có nhắn tin cho bà, nói là ngủ lại nhà tôi.”
“Gì cơ?!” Nghe vậy, Đàm Du càng thêm hoang mang, “Tôi không nói nhảm linh tinh gì chứ?”
“Không có.”
Nghe Giang Hoài Thư nói vậy, Đàm Du mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi rửa mặt xong sẽ xuống.”
Giang Hoài Thư gật đầu: “Được. Đồ vệ sinh dùng một lần ở trong phòng tắm, tìm không thấy thì hỏi tôi.” Nói rồi, anh khép cửa rồi quay người rời đi.
Bữa sáng là trứng cuộn và sandwich. Phải nói rằng tay nghề nấu ăn của Giang Hoài Thư rất khá, sandwich còn được làm theo hình gấu nhỏ, trông cực kỳ dễ thương.
Lúc ăn sáng, Đàm Du cực kỳ mất tập trung, đang uống sữa mà thẫn thờ, suýt thì sặc chết. Giang Hoài Thư vội vỗ lưng giúp cậu, trong lòng dấy lên nghi hoặc: “Cậu sao vậy? Bữa sáng không hợp khẩu vị à?”
“Không…” Đàm Du ho mạnh hai tiếng, rồi ngước mắt nhìn Giang Hoài Thư, ánh mắt có chút kỳ lạ: “Tôi hỏi cậu một chuyện.”
Ngữ khí cậu nghe có vẻ nghiêm túc bất thường, Giang Hoài Thư hơi nhướng mày, kinh ngạc: “Cậu hỏi đi.”
“Tôi…” Đàm Du lấp lửng, cuối cùng nhắm mắt lại rồi liều mạng nói thẳng: “Tôi không làm gì cậu chứ?”
Nghe vậy, động tác của Giang Hoài Thư khựng lại.
Thật ra Đàm Du nghĩ nhiều rồi, tối qua hai người không làm gì cả. Đàm Du chỉ nói hơi nhiều, cũng không có giở trò sàm sỡ hay làm loạn. Lẽ ra nên nói thật để cậu yên tâm, nhưng nhìn thấy ánh mắt lảng tránh, dáng vẻ chột dạ của cậu lại khiến Giang Hoài Thư lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, quyết định đổi ý. Anh khẽ gõ ngón tay lên bàn, cúi mắt, từ tốn nâng ly sữa lên uống một ngụm.
“Tối qua cậu hôn tôi đấy.”
Vừa dứt lời, sữa trong miệng Đàm Du lập tức phun ra, tim cậu lạnh đi mấy phần.
Đàm Du, mày là Đ* c*m th*…
Cậu nhắm mắt chửi mình một câu, mở mắt ra đã đầy vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, Giang Hoài Thư. Tôi, tôi say rồi, đầu óc không tỉnh táo, mạo phạm cậu… Cậu đừng giận.”
“Chúng ta, ờ… chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?”
“Bạn tốt?” Giang Hoài Thư nhắc lại, khóe môi khẽ nhếch lên, “Là loại bạn tốt có thể hôn nhau à?”
Nụ cười rõ ràng là có chút trêu chọc, nhưng Đàm Du lại nhìn thành vẻ mặt đang kìm nén đau thương. Không khí quá mức lúng túng, cậu bất chợt đứng bật dậy: “Thật sự xin lỗi, tôi, tôi phải đi chép công thức hóa học rồi, tôi đi trước, cảm ơn vì bữa sáng!”
Lý do rất vụng về, nhưng Giang Hoài Thư không nói gì, chỉ yên lặng nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Đàm Du. Đàm Du chỉ hận không thể bước một bước ra khỏi cửa, bắt lấy cặp và điện thoại liền cắm đầu chạy mất, trông hệt như trốn nợ.
Bên ngoài, Đoạn Giai Thành – người đang đứng chờ Đàm Du cùng đi học đã sốt ruột phát điên. Cậu ta định rút điện thoại ra gọi thì khóe mắt lại thấy Đàm Du lao ra từ nhà Giang Hoài Thư như chạy giặc.
“Mẹ ơi, cái tình huống gì đây?”
Đàm Du vừa đến gần, Đoạn Giai Thành đã nhếch miệng trêu chọc:
“Chậc chậc, sao mày lại ngủ ở nhà Giang Hoài Thư vậy? Không phải là mặt dày bám theo người ta đấy chứ?”
“Nói mau, có phải bảo Giang Hoài Thư chép công thức giúp rồi không?!”
Đàm Du phiền não vô cùng, đeo cặp bước nhanh về phía trước: “Đừng có làm ồn, tao muốn yên tĩnh.”
“Dôôô~” Đoạn Giai Thành kéo dài giọng, đi theo, “Bị tao nói trúng rồi chứ gì, thẹn quá hóa giận hả?”
“Muốn yên tĩnh mà không phải muốn Thư Thư à? Người ta thức cả đêm chép công thức giúp mày, mày lại chẳng làm gì, đúng là vô lương tâm.”
Nghe đến đây, tai Đàm Du đỏ bừng, cậu nghiến răng, dứt khoát chạy thẳng: “Sắp muộn rồi, tao đi trước!”
Đoạn Giai Thành trợn mắt, hiển nhiên không ngờ Đàm Du lại đột ngột bỏ chạy: “Ê, đợi tao với! Mày xấu hổ đến đỏ cả tai rồi kìa!”
“Câm miệng lại đi!”
…
Để khỏi phải đối mặt trực tiếp với Giang Hoài Thư, Đàm Du làm tất cả mọi cách, giả vờ buồn ngủ để được ra sau lớp đứng cả buổi sáng. Thầy cô vào lớp thấy cậu đứng sau còn ngạc nhiên, lại nghĩ cậu siêng năng, thỉnh thoảng còn khen vài câu, giảng bài cũng hăng hơn.
Trưa tan học, Đàm Du túm cổ áo Đoạn Giai Thành, không nói không rằng kéo ra ngoài: “Hôm nay tao đi ăn với mày.”
“Lão Đàm mày làm gì thế?” Đoạn Giai Thành ngơ ngác, “Không ăn với Giang Hoài Thư à? Trưa nay tao không ăn.”
Đàm Du khựng lại: “Không ăn thì làm gì?”
“Chơi bóng rổ.”
“Được, đi.”
Bị kéo ra ngoài Đoạn Giai Thành: “?”
Sân bóng rổ rất đông, người chơi, người đưa nước, người xem đều có. Đàm Du nóng, tìm một chỗ dưới bóng cây tránh nắng. Cậu ngồi gặm kem mà ngơ ngẩn người, kem tan chảy nhỏ từng giọt xuống tay.
Dù có thích nốt ruồi ở khóe môi Giang Hoài Thư đến mấy thì cũng không thể sấn tới mà hôn chứ, Đàm Du, mày đúng là đồ ngốc mà!
Đàm Du ở trong đầu lại mắng mình thêm lần nữa. Giờ cậu chẳng khác gì bị chữ “xấu hổ” đè nát cả người. Cậu vò tóc, nhai kem đến gãy cả que.
Đúng lúc ấy, không biết ai đặt cái gì đó lên đầu cậu. Cậu khựng lại, đưa tay sờ, là một vòng hoa.
Quay lại nhìn, chỉ thấy Giang Hoài Thư đang đứng sau, khom người nhẹ nhàng chỉnh lại vòng hoa trên đầu cậu.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt Đàm Du dừng lại nơi đôi mày của Giang Hoài Thư. Khi Giang Hoài Thư cúi mắt đối diện với ánh nhìn của cậu, khoảnh khắc ấy, thế giới như lặng hẳn. Đàm Du thật sự cảm nhận được cái gọi là “nghẹt thở”.
Kem tan nhanh, vài giọt nhỏ lên tay Đàm Du, Giang Hoài Thư rút khăn giấy ra muốn lau cho cậu, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, đột nhiên đứng dậy, suýt chút nữa húc vào cằm Giang Hoài Thư.
“Tôi, tôi đi rửa tay!”
Đàm Du chạy nhanh như trốn giặc, vòng hoa lệch từ sớm giờ cũng rơi xuống đất, tay Giang Hoài Thư còn lơ lửng trong không trung, người đã chẳng thấy đâu, trong mắt anh thoáng hiện vẻ khó chịu.
“Chậc.”
…
Tiết học buổi chiều cứ như đang diễn tuồng. Đàm Du ra sau đứng, Giang Hoài Thư cũng ra sau đứng. Đàm Du quay lại chỗ ngồi, Giang Hoài Thư cũng về chỗ. Lặp đi lặp lại mãi, cuối cùng chọc tức thầy DDVP.
“Hai đứa bị rận hả?! Cứ nhích tới nhích lui không yên! Cút hết ra đứng sau!”
Câu vừa dứt, cả lớp lập tức có vài tiếng cười rúc rích. Đàm Du rút lại chân đang chuẩn bị bước ra ngoài, ngoan ngoãn đứng nguyên: “Dạ.”
Dù cả hai cùng bị đuổi ra sau đứng, nhưng đứng cách nhau khá xa, đến nói chuyện cũng không có cơ hội.
Học sinh cấp ba luôn hoạt bát khi tan học, chết khi vào lớp, câu này áp đúng hoàn hảo lên Đoạn Giai Thành. Cậu ta ngủ ngon như chết, đến khi thầy DDVP đi ngang cũng chẳng hay. Đàm Du không chịu nổi, đá một phát vào chân ghế.
“Ai đá tao vậy? Muốn chết hả?!”
Đoạn Giai Thành hét to, vang dội khắp lớp. Thầy DDVP tức xanh mặt, cầm sách đập một cái vào lưng: “Ngủ ngủ ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ!”
“Công thức thuộc chưa? Thí nghiệm làm được chưa? Học thuộc bài chưa?”
“Ờ, ha ha ha…” Đoạn Giai Thành cười gượng đứng dậy, “Thầy ơi, thật ra em tối qua học muộn nên…”
Cái cớ này xài mòn luôn rồi, thầy DDVP rõ ràng không tin, bực bội: “Học muộn?! Chơi game đến khuya thì có! Bài tập sáng nay mới chép xong, cậu còn mở miệng nói được à?!”
“Cậu nhìn chữ mình viết đi, chẳng khác gì gà bới, ai mà đọc nổi! Cầm về làm lại hết!”
Phía sau, Đàm Du phải dùng sách hóa che mặt để nhịn cười, giờ thì hay rồi, ban đầu chỉ có cậu và Giang Hoài Thư đứng sau, giờ thêm Đoạn Giai Thành chen giữa, đỡ ngại hẳn.
“Sao mày không nhắc tao sớm?” – Đoạn Giai Thành ghé lại thì thầm.
“Ổng đã đứng ngay bên cạnh mày rồi,” Đàm Du mặt dày nói “Tao nhắc kiểu gì?”
Chưa dứt lời thì chuông tan học vang lên. Thầy DDVP không có thói quen giữ học sinh lại, chỉ hung dữ trừng mắt ba đứa đứng cuối lớp: “Lần sau còn để tôi mất thời gian rầy la nữa thì khỏi tan học luôn, ở lại học thêm hết!”
Đàm Du gần chỗ ngồi, bước vài bước là tới, cậu cúi xuống lấy điện thoại định ra ngoài, nhưng lúc này Giang Hoài Thư đã ngồi vào chỗ.
Xong rồi, cậu không ra được nữa.
“Ờm…” Đàm Du há miệng, “Bạn cùng bàn, cho tôi ra một chút, tôi…”
“Đàm Du.”
Giang Hoài Thư cắt lời cậu, ngước mắt nhìn, đáy mắt không gợn chút cảm xúc nào, như một mặt hồ phẳng lặng.
“Cậu đang tránh mặt tôi à?”