Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 12

Chương 12: Mày không có bạn cùng bàn à.

“Không, không có mà,” Đàm Du cười gượng, “Tôi chỉ là, chỉ là…”

Chỉ là cái gì chứ? Đàm Du tự hỏi trong lòng.

Rõ ràng là cậu say rượu rồi phát điên làm càn với Giang Hoài Thư, sau đó lại chơi trò trốn tránh, cả ngày không thèm ngó ngàng gì tới anh. Đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ, nếu là mình bị đối xử như vậy chắc chắn cũng thấy khó chịu.

Đàm Du cảm thấy mình thật tồi tệ, cậu dùng đầu lưỡi khẽ đẩy vào đầu răng, mặt đỏ bừng không dám nhìn Giang Hoài Thư: “Tôi chỉ là không biết phải xử lý mớ hỗn độn này ra sao, không biết phải đối mặt với cậu thế nào.”

Vầng đỏ trên mặt không những không tan đi mà còn lan xuống tận cổ. Tính cách và vẻ ngoài của Đàm Du nhìn qua tưởng rất vô tư, rất biết chơi, nhưng thật ra cậu chưa từng yêu ai, thậm chí còn chưa từng nắm tay, mỗi lần được con gái tỏ tình đều nói lắp rồi đỏ mặt cả ngày.

Nhìn dáng vẻ đỏ mặt kia, nếu tiếp tục nữa thì cậu có khi “chín” luôn mất, Giang Hoài Thư biết điểm dừng, “đại phát từ bi” mở miệng: “Tôi không giận, cậu đừng tránh mặt tôi nữa.”

Nghe câu đó, ánh mắt Đàm Du như bừng sáng lên hy vọng: “Cậu thật sự không giận à?”

“Không có.”

“Vậy thì tốt rồi,” Đàm Du thở phào nhẹ nhõm, lập tức nằm bò lên bàn, “Tôi cứ tưởng cậu muốn tuyệt giao với tôi cơ.”

“Tôi sẽ không,” Giang Hoài Thư ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu định ra ngoài mà, tôi nhường cho cậu đấy.”

Nói xong anh liền định đứng dậy, nhưng Đàm Du lại bất ngờ nắm lấy ngón tay của anh, khiến Giang Hoài Thư khựng lại. Đàm Du dịch người lại gần hơn, đầu tựa lên bàn của anh: “Tôi không ra ngoài nữa đâu, cậu không cần nhường.”

Khoảng cách giữa hai người lại giống như trước, như một kiểu hòa giải không lời. Đàm Du nằm ườn trên bàn nhìn Giang Hoài Thư không nói gì, Giang Hoài Thư cũng quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng ai chịu dời đi.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng ngày càng mãnh liệt, Đàm Du muốn buông tay ra, nhưng vừa nới lỏng thì ngón tay Giang Hoài Thư đã lập tức đan vào.

Lần này Đàm Du không động đậy nữa. Dưới gầm bàn, hai bàn tay lặng lẽ đan vào nhau, chẳng ai nói lời nào, góc khuất ấy như đang ngầm đồng ý mối quan hệ mơ hồ của họ.

Tiết học cuối cùng, toàn bộ giáo viên mở cuộc họp nên học sinh được tan học sớm. Đoạn Giai Thành mừng rỡ, xách cặp chạy ngay đến trước mặt Đàm Du: “Đi đi đi, lão Đàm, tao mới học được tướng mới, đỉnh lắm, về nhà chơi game đi!

“Không đi,” Đàm Du ngồi trên bục giảng đong đưa chân, “Tao đợi bạn cùng bàn trực nhật.”

“?” Đoạn Giai Thành tỏ vẻ không thể tin nổi, “Buổi trưa mày còn bảo sẽ ăn với tao rồi về chung cơ mà, giờ lại muốn đợi Giang Hoài Thư?”

“Mày bị thần kinh à?”

Đàm Du nhếch môi: “Ba đứa tụi mình chẳng phải cùng đường à? Đi chung thôi, đều ở hẻm Hoa Nhài mà.”

“Ờ ha,” Đoạn Giai Thành ngẫm lại thấy đúng, đặt cặp xuống, “Vậy thì hai đứa mình cùng đợi.”

Công việc trực nhật của Giang Hoài Thư không nhiều, chỉ cần lau bảng và thay nước nên hai người chờ cũng không lâu. Đoạn Giai Thành đúng là kiểu người nói chuyện không biết ngại, giao tiếp như kh*ng b*. Dù chẳng có gì chung với Giang Hoài Thư, cậu ta vẫn nói không ngừng nghỉ suốt đường đi.

“Học sinh mới, cậu có chơi game không?”

“Không.”

“Vậy cậu có thích sủi cảo cá thu không? Tôi làm món đó ngon lắm.”

“Cũng được.”

“Cậu biết nấu ăn không?”

“Biết.”

“Cậu có thích ăn khế không? Nhà tôi nhiều lắm.”

“Không thích.”

“Vậy cậu có thể cho tôi mượn bài tập chép không?”

“?”

“Tao phục mày luôn,” Đàm Du bật cười, “Mày bị làm sao vậy, nói cả đống chuyện xong lại đòi chép bài người ta?”

Đoạn Giai Thành không hề thấy có gì sai, trợn mắt nhìn Đàm Du, lý luận đầy khí thế: “Có gì sai? Này gọi là tranh thủ lúc còn nóng, kết thân với bạn mới để sau này chép bài cho dễ, mày hiểu không?”

Nói xong, hắn quay lại nói với Giang Hoài Thư: “Được không bạn mới? Hôm nào tôi mời cậu ăn sủi cảo cá thu.”

“Không cần,” Giang Hoài Thư lấy điện thoại ra mở WeChat quét mã, “Viết xong tôi gửi cậu.”

“Đinh” một tiếng vang lên, hai người đã kết bạn. Đoạn Giai Thành cảm thấy đó là âm thanh dễ nghe nhất thế gian, cậu ta như bay bổng trong hạnh phúc: “Bài tập của mình có hy vọng rồi…”

“Cảm ơn nha bạn mới, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, làm tiểu đệ của cậu, gọi đâu có đó. Rác của cậu tôi vứt, chân cậu đau tôi bóp, rồi tôi…”

Đàm Du nghe không nổi nữa, nghiêng người đá nhẹ hắn một cái: “Mày lố quá rồi đấy.”

Bị đá, Đoạn Giai Thành không phục, vừa định nói vài câu thì chợt liếc thấy xe kem bên đường, mắt sáng rỡ, giọng phấn khích: “Đi ăn kem đi, hôm nay xe đó mở rồi, tao thèm kem ở đó lâu lắm rồi, ngon cực luôn!”

“Ở đâu?” Đàm Du nghe vậy đảo mắt tìm nhưng chẳng thấy gì.

Đoạn Giai Thành bực mình nghĩ Đàm Du mù à, sốt ruột quay đầu chạy luôn: “Hai người theo tao!”

Có lẽ kem chỗ đó thực sự ngon như Đoạn Giai Thành nói, vì rất đông khách. Mấy tháng nay xe không mở vì vợ ông chủ sinh con phải ở cữ, hôm nay vừa mở đã đông nghịt người cũ lẫn mới kéo đến.

“Chú ơi, cho cháu một phần vị hạt dẻ cười!” Đoạn Giai Thành hét lên với chủ xe, rồi quay sang hỏi Đàm Du và Giang Hoài Thư: “Hai cậu ăn vị gì?”

Giang Hoài Thư: “Sao cũng được.”

Đàm Du: “Tao cũng vậy.”

Đoạn Giai Thành gật đầu: “Ok, vậy ăn giống tao đi.”

“Chú ơi, ba phần kem vị hạt dẻ cười nhé!”

Chủ xe đáp lại: “Rồi rồi, đợi chút nha!”

Dù đông nhưng phục vụ rất nhanh, chưa đến ba phút đã có kem. Đoạn Giai Thành không đợi nổi, vừa đi vừa ăn.

Đàm Du ăn được hai miếng thì bất ngờ liếc sang Giang Hoài Thư, anh ăn chậm rãi, có vẻ không hứng thú lắm. Đàm Du nhìn cây kem trong tay cậu vài giây, trong đầu bỗng nảy ra ý nghĩ muốn nếm thử xem có khác không.

“Bạn cùng bàn,” Đàm Du cười nói, “Tôi muốn nếm thử của cậu.”

Nghe câu đó, động tác của Giang Hoài Thư khựng lại, anh ngẩng lên nhìn Đàm Du, miệng vẫn còn vị ngọt ngấy của kem, nhẹ l**m môi, giọng khàn khàn: “Tôi ăn rồi.”

“Không sao mà,” Đàm Du ghé đầu qua, “Tôi không chê cậu.”

Nói xong liền cúi xuống cắn một miếng từ cây kem của Giang Hoài Thư. Kỳ lạ thay, rõ ràng cùng một vị, nhưng cậu lại thấy kem của Giang Hoài Thư ngọt hơn hẳn.

“Bạn cùng bàn, kem của cậu hình như ngon hơn của tôi ấy.”

“Hả?” Đoạn Giai Thành nghe thấy bèn quay đầu, cũng ghé lại gần: “Thật hả? Cho tao thử miếng.”

Ai ngờ vừa đưa đầu tôii thì bị Đàm Du chắn lại: “Mày làm gì?”

“?” Bị chặn lại, Đoạn Giai Thành thấy khó hiểu, “Không phải mày nói kem của Giang Hoài Thư ngon hơn sao? Cho tao nếm thử với.”

Giang Hoài Thư cúi mắt nhìn người đang chắn trước mặt mình, không nói gì. Đàm Du nhìn Đoạn Giai Thành đầy khinh bỉ: “Mày không có bạn cùng bàn à? Lần sau dẫn bạn cùng bàn mày tôii rồi ăn của người ta đi.”

Đoạn Giai Thành tức lắm: “Bạn cùng bàn tao?”

“Bạn cùng bàn tao là con gái đấy!”

Nói xong chính cậu ta cũng thấy tức cười: “Mày bị điên à lão Đàm, không cho thì thôi, mày ở đó mà sống với bạn cùng bàn cả đời đi!”

Hai người vừa cãi vừa về đến nhà, làm nổi bật sự trầm lặng của Giang Hoài Thư.

Giang Hoài Thư về tới nhà mà kem còn chưa ăn hết, anh nhìn cây kem đã tan gần hết, như ma xui quỷ khiến cắn vào đúng chỗ Đàm Du vừa ăn. Cảm giác lạnh buốt không làm anh tỉnh táo hơn, ngược lại khiến miệng lưỡi khô khốc lạ thường.

Anh bực bội hất tóc, ném kem vào thùng rác rồi cởi đồng phục đi vào phòng tắm. Bật công tắc, nước lạnh dội từ đầu xuống, Giang Hoài Thư nhìn vào gương, bỗng giơ tay tự tát mình một cái, chống tay lên bồn rửa nhắm mắt lại.

Anh đã có phản ứng,  ngay khoảnh khắc cắn vào chỗ Đàm Du vừa ăn.

“Hôm nay kiểm tra tuần, ai không đạt phải chép đề.” Giáo viên tiếng Anh vừa phát bài kiểm tra vừa nói

Câu đó vừa dứt, cả lớp liền vang lên tiếng than vãn r*n r*.

“Rên cái gì mà rên?” Giáo viên phát xong bài quay lại bàn giáo viên, “Có thưởng có phạt, ai vô top 5 sẽ được thưởng.”

Môn tiếng Anh là sở trường của Đàm Du, nhưng không phải vì giỏi, mà là vì cậu toàn đánh lụi ABCD. Chỉ vài phút đã xong, cậu gục đầu xuống bàn ngủ.

Lớp học yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng bút lướt trên giấy. Đàm Du suýt ngủ gật, bèn chống đầu dậy, cầm bút giả vờ làm bài, nhưng chưa bao lâu ánh mắt đã bắt đầu lơ đễnh, rồi cuối cùng dừng lại ở Giang Hoài Thư.

Lúc này Giang Hoài Thư đang viết bài luận. Cảm nhận được ánh mắt của Đàm Du, anh hơi nghiêng đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Khó quá,” Đàm Du nhăn mày, đáp khẽ, “Tôi không làm được.”

“Không làm được chỗ nào?” Giang Hoài Thư đưa tay kéo bài kiểm tra của cậu lại, “Chỉ tôi xem, tôi dạy cậu.”

Đàm Du lén nhìn mặt anh, chỉ bừa một hồi trên tờ giấy. Giang Hoài Thư đánh dấu từ vựng, khoanh đáp án, rồi viết phương pháp đổi câu lên giấy nháp, cuối cùng đưa hết cho Đàm Du: “Cậu xem đi, không hiểu cứ hỏi.”

“Ừ.”

Đàm Du đáp lại, cúi đầu giả vờ chăm chú đọc bài. Không hiểu vì sao, cậu cảm thấy lòng mình trống rỗng lạ thường, như thiếu cái gì đó. Im lặng vài giây, cậu quay đầu nhìn Giang Hoài Thư: “Giang Hoài Thư.”

“Ừ?” Giang Hoài Thư đáp khẽ, “Sao thế?”

“Cậu đưa tay ra đây.”

Yêu cầu này hơi kỳ lạ, nhưng Giang Hoài Thư vẫn đưa tay trái ra. Ngay sau đó, anh cảm thấy ngón út bị ai đó móc vào. Đầu bút đang viết cũng khựng lại, anh ngẩng lên nhìn Đàm Du.

Đàm Du dùng ngón út móc lấy ngón út của anh, tai đỏ lên, khẽ nói:

“Tôi muốn nắm tay cậu.”

Bình Luận (0)
Comment