Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 13

Chương 13: Vẫn là bạn?

Mùa hè ở Mai Thành rất dài, bầu trời đêm đầy sao. Đàm Du trằn trọc mãi không ngủ được, buồn chán nằm ườn bên cửa sổ nghịch mấy đóa hoa nhài trong chậu. Cậu ngẩn người một lúc rồi lấy điện thoại ra, mở WeChat tìm Giang Hoài Thư.

Giờ này chắc Giang Hoài Thư còn chưa ngủ đâu nhỉ?

Đàm Du hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bấm gọi video. Cậu cứ tưởng phải đợi vài giây, không ngờ đầu bên kia lại bắt máy ngay lập tức.

Màn hình hiện lên gương mặt trắng trẻo lạnh lùng của Giang Hoài Thư, tim Đàm Du bỗng đập mạnh. Ánh đèn vàng dịu dàng rọi xuống người anh, làm dịu đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Hình như anh vừa tắm xong, tóc còn có vài giọt nước. Đàm Du cảm thấy trong lòng rối loạn, tiện miệng bắt chuyện: “Bạn cùng bàn, cậu còn chưa ngủ à?”

“Chưa,” ánh mắt Giang Hoài Thư lướt qua mặt cậu, ánh lên chút dịu dàng khó nhận ra, “Vừa gọi cho bạn. Thấy cậu gọi video tới thì tôi ngắt máy.”

“Sao thế? Cậu không ngủ được à?”

“Ừm,” Đàm Du gật đầu, tựa đầu vào khung cửa sổ, “Chả buồn ngủ tí nào.”

Giang Hoài Thư đặt điện thoại lên bàn, lấy ra một quyển truyện cổ tích: “Vậy để tôi đọc truyện ru cậu ngủ nhé?”

Đàm Du sững người, lập tức bật cười: “Cậu coi tôi là con nít hả, bạn cùng bàn?”

“Không phải sao?” Giang Hoài Thư cũng mỉm cười, “Tôi vẫn luôn thấy cậu giống trẻ con.”

Giọng anh vừa trầm vừa nhẹ, mang theo sự chiều chuộng. Đàm Du bỗng thấy hơi ngượng, liền quay lại giường nhắm mắt giả vờ ngủ: “Vậy thì đọc đi, tôi nghe.”

“Ừ.”

Giang Hoài Thư đọc một truyện cổ tích rất quen thuộc – “Cô bé lọ lem”. Đàm Du vừa nghe vừa lén nhìn anh, đầu óc bắt đầu lơ đãng: lông mi cậu ấy dài thật, da trắng thật, giọng dễ nghe, gương mặt cũng đẹp nữa, môi cậu ấy chắc mềm lắm nhỉ…

Nghĩ đến đây, Đàm Du bỗng giật mình, cảm giác tội lỗi ập đến: Đàm Du, mày bị gì vậy? Nghĩ mấy thứ này làm gì chứ? Cậu vỗ mạnh vào mặt mình, mặt đỏ ửng, nhắm mắt lại tiếp tục nghe truyện.

Có thể do truyện nhàm chán, cũng có thể giọng Giang Hoài Thư quá ru ngủ, chưa đến năm phút sau Đàm Du đã ngủ mất. Giang Hoài Thư nghe tiếng thở của cậu dần đều đặn, đoán chắc cậu đã ngủ rồi nên cũng không đọc nữa. Cuộc gọi video vẫn chưa tắt, Giang Hoài Thư lặng lẽ nhìn cậu rất lâu. Không gian yên tĩnh một lúc lâu, rồi anh khẽ bật cười, cúi đầu hôn lên màn hình điện thoại.

“Ngủ ngon.”

Hôm qua bài tập quá nhiều, Đoạn Giai Thành không làm kịp nên giả ốm xin nghỉ, thành ra hôm nay không đến lớp. Giờ ăn trưa chỉ còn lại Đàm Du và Giang Hoài Thư.

“Hôm nay thời tiết không tốt lắm,” Đàm Du dùng muỗng khuấy cháo tôm, lẩm bẩm, “Âm u ghê.”

Nghe vậy, Giang Hoài Thư ngẩng đầu nhìn ra trời, quả thật mây đen dày đặc. Anh uống một hớp canh, đặt điện thoại xuống: “Ừ, chắc sắp mưa.”

Đàm Du gật đầu, định nói tiếp thì bị một tiếng gọi cắt ngang.

“Ôi trời ơi! Trái dừa của tôi!”

Hai người quay lại nhìn, thấy một bà cụ đang cuống cuồng cúi xuống nhặt dừa. Hình như cái xe đẩy của bà bị sập, dừa to nhỏ lăn tứ tung, nước dừa cũng đổ hết ra.

Đàm Du không nói gì, lập tức đứng dậy đi tới. Giang Hoài Thư thấy vậy cũng đi theo. Đàm Du vỗ vai bà cụ, cười nói: “Bà ơi, tụi cháu giúp bà nhặt nha.”

“Ôi cảm ơn cảm ơn,” bà cụ ngẩng đầu, mừng rỡ, “Cảm ơn các cháu nhiều lắm!”

“Không có gì đâu ạ,” Đàm Du ôm đống dừa vào lòng, rồi xếp lại lên cái xe, “Bà ơi, cái chân xe này cũ quá rồi, chắc phải thay thôi.”

Nghe vậy, bà cụ lo lắng: “Thế thì làm sao giờ? Nhìn trời chắc sắp mưa rồi, bà còn phải đẩy xe về nhà.”

Đàm Du nghe xong cũng khó xử: “Cháu không biết sửa… xin lỗi bà nha.”

Giang Hoài Thư đặt dừa xuống, bước lại gần: “Để cháu xem thử.”

Anh ngồi xổm xuống bên bánh xe, xem kỹ lưỡng rồi suy nghĩ mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Đàm Du: “Đàm Du, cậu đi mượn ít đinh với búa về cho tôi.”

“À, được,” Đàm Du đáp lời, quay người định đi.

Nhưng bà cụ ngăn lại: “Không cần đâu bạn học, bà có sẵn đinh và búa đây.”

Nói rồi bà quay vào lấy dụng cụ đưa cho Giang Hoài Thư.

Giang Hoài Thư chồng lại miếng gỗ ở chân xe, đóng đinh cố định, rồi dùng băng dính quấn mấy vòng. Anh dùng tay kéo thử mấy lần, cảm thấy chắc chắn mới đứng dậy: “Bà ơi, như vậy chắc đủ để bà đẩy xe về tới nhà. Về tới nơi rồi thì bà nhớ thay cái chân xe mới là được.”

“Được được, cảm ơn các cháu nhiều lắm,” bà cụ cúi đầu cảm ơn mấy lần, giọng đầy xúc động, “Bà không có gì nhiều, hay để bà mời các cháu nước dừa nha?”

Lời cảm ơn này quá lớn, Đàm Du vội đỡ bà đứng dậy, cười nói: “Không cần đâu bà ơi, bà mau thu dọn rồi về nhà nhanh đi, trời đen kịt rồi, mưa xuống là không kịp trốn đâu, dễ cảm lạnh lắm.”

Nói rồi cậu còn vẫy tay chào, kéo Giang Hoài Thư quay người đi: “Bà ơi tụi cháu sắp trễ học rồi, tụi cháu về trường đây, tạm biệt bà nha!”

“Hai cháu học sinh à! Lần sau tới đây uống nước dừa thoải mái, miễn phí hết!”

“Dạ, cảm ơn bà nha!”

Rời khỏi quầy dừa, Đàm Du quay sang cười với Giang Hoài Thư: “Không ngờ cậu biết sửa xe đó nha?”

“Ừ,” Giang Hoài Thư đáp gọn, “Biết chút chút.”

“Xì, khiêm tốn ghê,” Đàm Du nhướng mày, “Thôi, về trường thôi!”

Lần đầu tiên Đàm Du nuôi được con chuột hamster trúng thưởng từ quay số. Không biết là tay nghề nuôi dạo này lên trình hay là con hamster này mạng lớn, sống được lâu như vậy. Trong giờ ngữ văn, Đàm Du rảnh rỗi nên lại lôi nó ra nghịch.

Cậu xé sách cũ thành mảnh vụn làm cái tổ nhỏ, rồi bỏ con hamster vào. Nó có vẻ hoảng, đi vòng vòng rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào Đàm Du không chớp mắt. Đàm Du rất thích lông nó vì mềm mượt, mà cậu lại mê những thứ mềm mềm, nên thường dùng tay vuốt lưng nó.

Nhưng con chuột này rất bướng, cứ vùng vẫy không cho đụng vào, ánh mắt đầy cảnh giác.

Đàm Du không hiểu, nhỏ giọng than: “Không có ăn thịt mày đâu, mày sợ tao làm gì?”

Không biết có phải cậu chọc hamster ghét hay không mà con này nhất quyết quay lưng về phía cậu. Quá nhàm chán, Đàm Du thả nó lên bàn cho chạy nhảy. Hamster được tự do liền chạy tán loạn.

Nó leo qua cuốn sách cao rồi bò lên áo Giang Hoài Thư. Đàm Du hoảng, vội đưa tay chụp nhưng nó lanh quá, chạy mất tiêu. Cậu không chụp được mà còn đập trúng người Giang Hoài Thư.

Giang Hoài Thư dừng lại một chút, quay sang hỏi: “Sao vậy?”

Đàm Du cười gượng, ngượng chín mặt, mấp máy miệng: Con Hamster bò qua bàn cậu rồi…

Không đợi cậu nói xong, hamster gần như bò tới bàn, cậu không màng gì nữa, nhào tới chụp, kết quả là cả người lẫn ghế đổ rầm xuống đất. Giang Hoài Thư phản xạ nhanh, lấy sách chặn đường hamster rồi tóm gáy nó lại.

Đàm Du ngã nhào lên người Giang Hoài Thư, tiếng ghế đập đất vang “rầm” một tiếng. Cả lớp quay lại nhìn, khiến cậu xấu hổ muốn chết. Cô giáo ngữ văn là người hiền hậu, nhẹ nhàng hỏi: “Đàm Du, em sao vậy?”

“Không sao, không sao cô ơi,” cậu vội vàng đứng lên, dựng ghế dậy, “Chỉ là ghế bị đổ thôi ạ.”

Cô không nghi ngờ, gật đầu:“Vậy em cẩn thận, đừng để bị ngã.”

“Dạ, cảm ơn cô.”

Suốt nửa tiết còn lại, Đàm Du rất ngoan, nhốt con hamster lại, không dám thả ra.

Mây đen kéo tới, trời bắt đầu sấm sét. Trong lớp nóng hầm hập, Đàm Du chịu không nổi, cởi áo khoác đồng phục đặt lên bàn.

Chơi game thua hoài, cậu dứt khoát gục đầu xuống bàn nằm im. Chẳng có gì làm, cậu quay sang quấy Giang Hoài Thư.

“Bạn cùng bàn.”

“Hử?”

“Không có gì.”

Vài phút sau, lại gọi tiếp:
“Bạn cùng bàn.”

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Giang Hoài Thư đặt điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn cậu, không nói gì. Nhưng Đàm Du vẫn không để ý, định mở miệng lần ba.

“Bạn— Ưm!”

Cậu bị Giang Hoài Thư bịt miệng, mở to mắt nhìn đối phương. Giang Hoài Thư thở dài, cúi đầu lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao thế, chiều nay cậu rất lạ.”

Đàm Du gỡ tay anh ra, chớp mắt: “Tôi hơi chán.”

“Vậy…” Giang Hoài Thư suy nghĩ một chút, cong môi cười, “Chơi trò chơi đi, oẳn tù tì, ai thua bị búng trán.”

“Được thôi, chơi luôn.”

Lần đầu Đàm Du thắng, cậu búng trán Giang Hoài Thư không thương tiếc. Giang Hoài Thư chẳng nói gì, im lặng chơi tiếp.

Có vẻ hôm nay may mắn, Đàm Du thắng liên tục. Cậu đắc ý, bảo Giang Hoài Thư nhắm mắt để mình ra tay. Giang Hoài Thư ngoan ngoãn làm theo. Nhưng khi anh nhắm mắt rồi, Đàm Du lại không làm gì. Cậu ngắm hàng chân mày thanh tú kia, bỗng thấy tim ngứa ngáy, chẳng rõ mình định làm gì, bèn buột miệng: “Giang Hoài Thư, sao người cậu lúc nào cũng thơm vậy?”

Câu hỏi vừa thốt ra, bầu không khí lập tức im lặng.

Giang Hoài Thư từ từ mở mắt, lặng lẽ nhìn Đàm Du vài giây, ngón tay hơi động: “Hình như cậu thường nói người tôi thơm nhỉ. Cậu thích mùi của tôi lắm à?”

Lại tới nữa, cảm giác ngứa ngáy lạ lùng lại trào lên. Đàm Du l**m môi, thành thật trả lời:
“Thích.”

Vừa dứt lời thì lớp học bỗng mất điện, bóng tối bao trùm, lớp học trở nên ồn ào.

Trong bóng tối, không ai thấy rõ biểu cảm của nhau, không khí dần trở nên mơ hồ và mờ ám.

“Vậy à,” Giang Hoài Thư bật cười khẽ, dùng chân kéo ghế Đàm Du lại gần, phát ra tiếng “kẹt”, khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong nháy mắt, “Vậy cậu muốn lại gần ngửi cho rõ không?”

Tim Đàm Du đập nhanh như trống, chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Cảm giác lạ càng lúc càng mãnh liệt, cậu bắt đầu có chút hưng phấn.

“Giang Hoài Thư.”

Nghe cậu gọi, Giang Hoài Thư không đáp.

“Lần trước tôi hôn cậu mà cậu không giận. Giờ tôi nghĩ chắc đầu óc mình hỏng rồi… Cậu đừng giận nha, được không?”

Giang Hoài Thư nghe vậy mắt giật nhẹ, hơi thở rối loạn, ngón tay cầm bút trắng bệch:
“Đàm Du.”

Đàm Du kéo cổ áo anh xuống, đầu hai người chạm nhau trên mặt bàn. Cậu lấy áo khoác phủ lên đầu cả hai, ngẩng cằm chạm môi đối phương.

Từ ngoài nhìn vào tưởng hai người đang ngủ gục, mà lớp thì tối om, các bạn học thì chỉ quan tâm nói chuyện khiếm, chẳng ai để ý nơi này.

Đàm Du chưa từng hôn ai, chỉ biết dùng sức dán vào môi Giang Hoài Thư. Cậu theo bản năng cắn vào nốt ruồi bên môi anh, m*t nhẹ. Hơi thở Giang Hoài Thư loạn hẳn, th* d*c, giọng trầm thấp khàn khàn.

“Cậu ngoan thật.”

Anh đưa đầu lưỡi l**m môi Đàm Du, dây dưa không dứt. Đàm Du nắm chặt tay áo anh, mở miệng đón nhận. Hai người hôn quấn quýt, Đàm Du cảm giác hít thở không thông, khóe mắt đã ươn ướt.

Đúng lúc đó, điện trong lớp bật lại. Đàm Du như bừng tỉnh, vội tách ra. Khi buông nhau, giữa môi hai người vẫn dính một sợi chỉ bạc, áo khoác cũng rơi xuống. Giang Hoài Thư hơi nhướng mày, lại nghiêng người tới, nhìn Đàm Du bằng đôi mắt phượng sắc lạnh đầy chiếm hữu.

“Bây giờ thì sao? Tôi vẫn là bạn cậu à?”

Tim Đàm Du đập thình thịch như muốn bật ra ngoài, không dám nhìn vào mắt Giang Hoài Thư: “Là… là bạn mà.”

Giang Hoài Thư im lặng hai giây, rồi lại hôn nhẹ lên môi cậu một cái, phát ra tiếng “chụt”. Anh cười:

“Được thôi.”

“Cậu nói là bạn thì là bạn vậy.”

Bình Luận (0)
Comment