Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1096 - Chương 1096: Trục Xuất Ra Khỏi Gia Tộc 4

Chương 1096: Trục xuất ra khỏi gia tộc 4 Chương 1096: Trục xuất ra khỏi gia tộc 4

Trục xuất ra khỏi gia tộc 4

“Những người còn lại ở ngoài kia phải giải quyết như thế nào?” Kiều Vô Tình hỏi.

“Có cấm chế, bọn họ không thể nào nhắc tới chuyện hôm nay được, đảm bảo an toàn.”

Người nam bình tĩnh nói.

“Để ta đi.”

Người nữ vừa dứt lời, khí tức của nàng lập tức tiêu thất.

“Chờ ngày hắn nở rộ.”

Người nam nói xong cũng tiêu thất.

Kiều Vô Tình thở phào nhẹ nhõm.

Đi tới Tiên Đình?

Hiện tại không đi cũng chẳng sao.

Nhưng mà, hắn cần phải liên lạc với Lục gia.

Vì để không lộ ra vẻ không khỏe, lần này Kiều Vô Tình không dùng điện thoại, mà hắn vận dụng bí pháp để liên lạc với Lục gia.

Rất nhanh, đối diện đã truyền tới một giọng nói.

“Kiều huynh?”

Là giọng nói của Tam trưởng lão Lục Bất Tranh.

“Lục huynh, có chuyện phải làm phiền ngươi.”

Kiều Vô Tình khẽ nói.

“Ngươi bị thương?”

Không cần phải nhìn, chỉ nghe thôi Tam trưởng lão đã biết hắn bị thương.

Hơn nữa còn rất nặng.

“Cần ta giúp một tay không?”

Tam trưởng lão lại hỏi.

“Không cần, chỉ là tiểu bối trong tộc phản nghịch mà thôi.”

Kiều Vô Tình tùy tiện nói.

Hắn không nói thêm về việc này nữa, bắt đầu nói chính sự:

“Lúc trước ta đã đồng ý với Lục huynh rằng sẽ đi đến xem thử Phù Tu Môn, dò xét một chút chuyện của Tiên Đình, việc này có lẽ không thể thực hiện được rồi.

Lục huynh phải tìm người khác hỗ trợ thôi.”

“Cũng không sao, nhưng mà hình như tâm tình của Kiều huynh không tồi, sắp đột phá rồi à?”

Tam trưởng lão tò mò hỏi.

“Còn kém xa lắm, ta khác với Lục huynh. Lục huynh là bị đè ép không thể đột phá, còn ta lại là mong mà không được.”

Kiều Vô Tình nói.

Hắn có thể cảm nhận được, Lục gia Lục Bất Tranh có thể đột phá lên cửu giai chứng đạo bất cứ lúc nào.

Vừa đột phá đã là cửu giai chứng đạo, tìm cả Tu Chân Giới cũng khó mà thấy được người như thế.

Trong nhà của hắn cũng có cửu giai, nhưng mà không có cường giả chứng đạo.

Cho nên, bọn họ chỉ thuộc thế lực nhất lưu mà thôi.

Khó mà đạt được đỉnh cấp.

Nếu có chứng đạo, bọn họ lập tức có thể sờ được tới đỉnh cấp.

Dù không thể đi lên đó, cũng không phải là thế lực mà nhất lưu có thể so sánh được.

Nhưng mà, chứng sao quá khó.

Lục Bất Tranh còn chưa đạt được, muốn bị đè ép, còn phải lĩnh ngộ.

“Kiều huynh, con đường thì ổn, nhưng ta lại vẫn chưa đủ ổn.

Có lẽ có một ngày, Kiều huynh có thể đi xa hơn cả ta.”

Tam trưởng lão nói.

“Ha ha ha, xa cầu. Nếu như có phát hiện gì mới liên quan tới chuyện của Phù Tu Môn, ta sẽ báo với Lục huynh đầu tiên.”

Kiều Vô Tình nói.

Tâm trạng hoàn toàn không có chút nào không ổn.

Tam trưởng lão nói cảm ơn xong liền kết thúc cuộc trò chuyện này.

Hắn cảm giác được rằng vết thương của đối phương rất nặng.

Lúc này, Tam trưởng lão đang ngồi ở trên đại điện.

Hắn nhìn ra bên ngoài, trầm mặc không nói gì.

Cũng không quan tâm lắm tới việc Kiều Vô Tình không thể đi tới Phù Tu Môn được.

Để người bát giai đi xem đúng là tốt hơn so với người khác một chút.

Nhưng mà, người đạt bát giai rất nhiều, hắn cũng quen biết vài người. Mặc dù đã không liên lạc rất nhiều năm rồi, nhưng nếu bây giờ hắn đi tìm, cũng có thể tìm được một, hai người.

Người mà hắn quen biết, có những người nào có thực lực bát giai?

Thời đại kia, ngay cả người không phải là ma tu như Kiều Vô Tình còn có thể có quan hệ không tệ với hắn.

Các ma tu khác thì đều đã cắt đứt liên lạc rồi.

Ví dụ như, Ma Tu Đương Thời.

Bảo hắn đi một chuyến cũng được.

Vì thế, chuyện khiến cho Tam trưởng lão để ý chính là tại sao Kiều Vô Tình bị thương nặng như vậy, nhưng lại vui tới thế.

Có liên quan tới tiểu bối.

Cái này nói lên điều gì?

Kiều gia xuất hiện thiên kiêu.

Khiến cho Kiều Vô Tình dù cho có bị trọng thương cũng không hề tức giận, chắc chắn đó là bất thế kỳ tài.

“Hôn ước còn 3 tháng, có hơi lâu.”

Tam trưởng lão thở dài.

Hắn đột nhiên cảm giác 3 tháng trở nên rất gian nan.

Hắn không trông cậy gì vào Lục Thủy cả, chỉ có thể trông cậy vào con của Lục Thủy mà thôi.

Đáng tiếc, còn phải đợi tới 3 tháng nữa thì mới có thể có khả năng nhận thưởng.

Yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần Lục Thủy có thể được như cha hắn, được nhận thưởng 2 lần.

Kiều Càn được Lâm Hoan Hoan dìu, đi từng bước ra khỏi Kiều gia.

Trên đường đi, bọn họ không gặp phải bất kỳ trở ngại gì, cũng không thấy có ai xuất hiện.

Không bao lâu sau, Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan đã đi ra khỏi Kiều gia, bọn họ đi tới một con đường trống trải, trong lúc nhất thời không biết nên đi nơi nào.

Kiều Càn nhìn về phía sau, không có ai tiễn hắn, cũng không có ai trào phúng hắn.

Dường như cả thế giới này chỉ còn sót lại một mình hắn vậy.

“Lần này phải đói bụng rồi.”

Giọng nói của Lâm Hoan Hoan đột nhiên vang lên.

Kiều Càn khôi phục tinh thần, phát hiện ra rằng mình không phải chỉ có một mình.

Hơn nữa, tương lai có thể cũng sẽ không một mình, nhẹ nhàng như trước nữa.

Thế nhưng, hắn lại cảm thấy chẳng sao cả.

“Buổi sáng đã bảo ngươi ăn nhiều một chút rồi mà ngươi không ăn.”

Lâm Hoan Hoan nói.

May mà nàng ăn khá là nhiều.

Nếu không thì đã phải đói bụng rồi.

Nhưng mà cứ thế bị đuổi ra khỏi nhà.

Không kịp thu dọn cái gì cả, đến lúc đó, chỉ có thể nhờ em gái hỗ trợ.

“Nếu ngươi đói bụng, thì chúng ta đi mua một chút đồ ăn.”

Kiều Càn khẽ nói.

“Hay là đi tìm bác sĩ trước đi.”

Lâm Hoan Hoan nói.

“Cũng không bị đánh nặng tới như thế.”

Kiều Càn lắc đầu.

“Dù vậy thì cũng phải đi xem thử xem sao.”

Lâm Hoan Hoan nhìn xung quanh rồi nói:

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Kiều Càn cũng nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên đi nơi nào.

Hắn có thể đi đâu?

Trầm mặc một chút, sau đó Kiều Càn đã biết nên đi đâu:

“Đi tới Thu Vân Trấn.”

“Thu Vân Trấn?”

Nghe thấy từ này, Lâm Hoan Hoan liền kích động nói:

“Nơi mà chúng ta gặp nhau?”

“Ừ.”

Kiều Càn gật đầu.

“Vậy có phải ta có thể đi làm việc ở chỗ kia không?

Việc rất nhẹ nhàng, nhưng tiền lương lại rất cao.

Có thể kiếm tiền.”

Lâm Hoan Hoan lập tức nói.

Công việc kia cực kỳ nhẹ nhàng, mọi người đều thích đi về phía tiên tử xinh đẹp bên kia để tính tiền, không có ai đến chỗ của nàng cả.

Việc làm vô cùng nhẹ nhàng.

“...”

Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có chút đau lòng.

“Ừ, nhưng mà có thể sẽ không được tốt như ở nhà.”

“Không đâu, ta cảm thấy giống nhau mà. Chúng ta đi mướn nhà, không cần phải nghe những người kia lải nhải mỗi ngày.”

“Có cảm thấy thiệt thòi hay không? Bị đuổi ra ngoài.”

“Không hề, ta cũng chẳng thân với bọn họ.”

Lâm Hoan Hoan dìu Kiều Càn rời khỏi Kiều gia.

Chẳng biết khi nào mới có thể quay về.

Bình Luận (0)
Comment