Tán Gẫu Với Thiên Kiếp Chí Cao 1
“Tốt, nhỡ kỹ lời ta nói, đừng để lộ suy nghĩ.”
Một giọng nói vang lên trong đầu mấy người Kiều Thành.
Đồng thời, bọn hắn có cảm giác mình bị hạ cấm chế, tất cả những gì chứng kiến hôm nay đều không thể mở miệng nói ra.
Kiều Ngọc có chút nghi ngờ trong lòng, cũng lại có chút hiểu ra.
Con trai của nàng bị đuổi ra ngoài, nhưng bọn hắn lại không thể nhắc lại chuyện ngày hôm nay.
Không phải vì mặt mũi, mà là vì để bảo vệ con trai của nàng?
Thế nhưng tại sao phải làm như thế?
Đuổi ra ngoài cũng không an toàn mà?
Kiều Thiến có lẽ hiểu hơn một chút, Cửu đã nói với nàng, đừng nói là đi ra có thể sẽ ảnh hưởng tới tương lai của anh trai nàng, nếu ngược lại, còn có thể đẩy anh trai nàng vào vực thẳm vô tận.
Mà Tiên tổ trong tộc đuổi anh trai nàng đi, cũng tức là, anh trai nàng sẽ tự do, không bị hạn chế.
Còn không bị chú ý tới.
Cái này có lẽ đối với anh trai nàng mà nói, càng quan trọng hơn.
Ở lại trong tộc, chưa chắc đã tốt.
Bởi vì việc anh trai nàng mạnh lên, không liên quan đến gia tộc.
Ở bên ngoài mới có vô tận khả năng,
Mấy người Kiều Thành cũng dần hiểu ra.
“Qua mấy ngày nữa thì liên lạc với anh trai con.” Kiều Thành nói với Kiều Thiến.
Sau đó im lặng.
Mang theo Phu nhân của hắn vào trong nghỉ ngơi.
Nếu không cần ra ngoài nữa, vậy liền trở về nghỉ, nơi này có vết tích đại đạo, ở lại chỗ này đối với bọn hắn chưa chắc đã tốt.
Hơn nữa, gia tộc có thay đổi lớn.
Cường giả giao thủ.
Tất nhiên cần cho những người khác một cái công đạo, những chuyện này bọn hắn đều phải chuẩn bị.
Kiều Thiến khẽ gật đầu, nàng chắc chắn phải liên hệ với anh trai.
Nàng rất tò mò, liệu anh có hối hận đã cưới Băng Thủy Cơ hay không?
…
Đêm hôm ấy, Lục Thủy nằm trên giường, đêm nay hẳn là có thể ngủ ngon một giấc.
Ở cùng với Mộ Tuyết một ngày, không làm chuyện gì khác người.
Chính là để Mộ Tuyết siết chặt nắm đấm mấy lần.
Vấn đề không lớn.
Tối hôm qua vừa mới đánh xong, đêm nay cũng không có cái gì.
Hắn muốn nghỉ ngơi một đêm.
Ngày mai hẳn là có thể quyết định xem có đi Tịnh Thổ hay không.
Thuận lợi thì trong hai ngày tới có thể tấn thăng 5.6, sau đó còn cách độ kiếp khoảng một tuần nữa.
Không biết có kịp đến Tịnh Thổ biểu diễn hay không.
Cái này phải đợi đến mai xem sao.
Không vội.
Sau đó Lục Thủy nhắm mắt lại, chờ tin tức ngày mai.
…
Trong trấn, Hoa Quý nhận được thông báo, có chút ngoài ý muốn:
“Hoạt động?
Còn phải làm ngay trong đêm?”
“Mệnh lệnh của cấp trên, hầu hết cửa hàng ở tiểu trấn đều phải làm.
Cả hàng bán bánh bao cũng làm.” An Ngữ giải thích.
“Giống như đi rút thưởng vậy, đây là vì cái gì?” Vũ Quý ở một bên có chút tò mò.
Hoạt động đột ngột này khiến các nàng cảm thấy không đúng lắm.
Cũng không phải ngày lễ gì, sao lại đột nhiên tổ chức hoạt động?
“Dựa theo lời nói của mẹ ta, đây coi như chúc mừng kiếp sau.” An Ngữ nói.
Hoa Quý: “...”
Ngẫm lại, có vẻ cũng đúng.
Hơn nữa hoạt động này thật ra cũng không ảnh hưởng tới cái gì, còn giúp thanh lý cửa hàng.
“Mặc kệ như thế nào, đi bố trí trước đi.” Hoa Quý nói.
“Theo thông báo, xem ra vẫn còn một số hoạt động ngoài trời, có vẻ như liên quan khá nhiều, chúng ta cũng có thể đi chơi, sau đó tổ chức vào ban đêm.
Như vậy chúng ta cũng rảnh rỗi hơn chút.
Có điều gần đây trong tộc có nhiệm vụ gì không?” Tuyết Quý có chút hưng phấn.
Có thể chơi, đương nhiên các nàng sẽ không từ chối.
Mở tiệm cũng không cần mở muộn như vậy.
Trừ khi có nhiệm vụ.
“Cấp bậc chúng ta thấp, ngược lại không có việc gì làm, có điều sau đó hẳn là sẽ có một thời gian bận rộn đi.
Sắp tới sẽ đưa một số người vào phế tích để thanh trừ đồ vật.
Hơn nữa, đại hôn của Thiếu gia cũng sắp tới, cần bắt đầu sắp xếp.” An Ngữ nói.
“Đúng đó, đại hôn của Thiếu gia và Thiếu Phu nhân sắp tới, khi đó mong rằng tuyệt đối đừng có bị giao nhiệm vụ nào ở bên ngoài.” Vũ Quý chắp tay trước ngực, cầu trời phù hộ.
Loại chuyện như đại hôn của Thiếu gia này chắc chắn là rất long trọng, không tham gia thì thật đáng tiếc.
Cả một đời có lẽ chỉ gặp được một lần.
Bởi vì Thiếu gia Lục gia, chỉ có một vị.
Đến lúc vị kế tiếp sinh ra, không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa.
Các nàng có lẽ cũng không đợi được lâu như vậy.
Dù sao cũng không phải vị Thiếu gia nào cũng giống như Thiếu gia hiện tại, 20 tuổi cưới vợ.
“Ta cần phải đi thông báo cho những người khác, các ngươi chuẩn bị một chút.” Nói rồi An Ngữ liền xoay người rời đi, được vài bước lại đột nhiên quay lại nói:
“Nhớ để tỷ lệ giải đặc biệt thấp một chút, đây là yêu cầu.”
Ba người Hoa Vũ Tuyết Qúy gật gật đầu.
Giải đặc biệt không dễ có, đây là chuyện rất bình thường.
…
Sáng sớm.
Lúc Thủy mở mắt ra, hắn quay sang bên cạnh nhìn trước tiên.
Không có ai, rất tốt.
Chẳng qua lúc hắn thức dậy, phát hiện ở bên cạnh có thêm một tờ giấy.
Trên đó viết vài chữ:
‘Lúc dậy nhớ soi gương nha.’
Lục Thủy sờ sờ mặt.
Trong lòng sợ hãi.
Đây là đã làm gì mặt hắn rồi?
‘Nàng không thể đi ngủ cho tốt sao?’ Lục Thủy thở dài trong lòng.
Sau đó hắn đi tìm tấm gương soi.
Rất nhanh sau đó, hắn phát hiện trên trán mình có thêm mấy chữ.
Nhìn kỹ một chút, là mấy chữ đơn giản: Có từng nghĩ tới ta, niệm tình ta không?
‘Chưa từng.’ Lục Thủy trực tiếp trả lời.
Muốn Mộ Tuyết.
Gần nhau như vậy thì có cái gì mà nghĩ, nghĩ xem làm cách nào để từ hôn sao?
Chỉ là Lục Thủy vừa dứt lời, hắn lại phát hiện mấy chữ trên trán mình đột nhiên lấp lóe tử quang.
Ầm!
Trong phòng Lục Thủy đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh.
Chân Võ vốn định tới báo cáo, đang do dự có nên đi vào sân nhỏ hay không.
Gần đây cứ có cảm giác không đúng lắm.
Mà tất cả mọi người đều nói tình cảm giữa Thiếu gia và Thiếu Phu nhân đang nóng lên, nhỡ đâu lại nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy…
Hắn sợ.
Chân Võ ở bên ngoài một lúc, phát hiện đã đến giờ mà Thiếu gia vẫn chưa đi ra.
Có điều hắn vẫn đứng chờ.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy Thiếu gia đi từ trong phòng ra.
Vào trong đình ngồi, bắt đầu đọc sách.
Chỉ là sắc mặt không tốt lắm.
Sau khi trở về từ địa giới ma tu, hắn cũng có cảm giác Thiếu gia thường xuyên có sắc mặt kém như vậy.
Lục Thủy ngồi trong đình xem Thiên Địa Trận Văn.
Mấy chữ kia vừa mới nổ.
Đánh không lại Mộ Tuyết, thật sự khó chịu.
Vốn cho rằng ban đêm có thể xông vào, tốt xấu gì cũng có thể ngủ ngon, đáng tiếc đằng sau vẫn còn hố.
Một người bình thường, ngày nào cũng thức đêm.
Tất nhiên là không kiên trì được mấy ngày.
Sau đó, hắn liền không nghĩ nhiều nữa, mà nhìn sang Chân Võ, hỏi:
“Tin tức bên nào?”
Hôm qua Tam Trưởng lão không truyền lời, hẳn là không có vấn đề gì.
Bây giờ hẳn là tin tức từ Lạc Phong hoặc Tịnh Thổ.
Quả nhiên, Chân Võ trả lời là Tịnh Thổ.
“Tịnh Thổ truyền tin tức tới, bọn hắn không có cách nào tới gần chỗ sâu của hoàng cung, theo Tân hoàng thì không uy hiếp tới Tịnh Thổ, không có khả năng người ngoài mang đi được bất kỳ vật gì của Nữ vương Cơ Tầm.
Đồ vật của Nữ vương, đối với bọn họ mà nói, cực kỳ quan trọng.”