Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1121 - Chương 1121: Các Ngươi Có Dám Hay Không 1

Chương 1121: Các ngươi có dám hay không 1 Chương 1121: Các ngươi có dám hay không 1

Các ngươi có dám hay không 1

Trên con đường Mê Đô, Lục Thủy đứng tại chỗ.

Quả nhiên là lại đi ra ngoài.

Hắn rất muốn có một cái tên bình thường.

Một tiếng Long Nhi kia của Kiếm Nhất khiến hắn thật sự không muốn đi nữa.

Nhưng không đi không được, phần tiếp theo mới là phần đặc sắc.

Kiếm Nhất được đỡ ra ngoài, Cửu sẽ xuất hiện.

Điều đáng tiếc duy nhất là, lúc Cơ Tầm đi ra, hắn lại xuống sân.

Đành kiên trì chờ thêm nửa tiếng nữa vậy.

Có điều với thực lực của Cơ Tầm bây giờ, hẳn là hoàn toàn bị Kiếm Nhất ngược.

Cho dù bị hoàn toàn bị ngược những cũng vẫn rất mạnh, hắn thân là Mê Đô cũng không thể chịu nổi.

Trước kia Mê Đô chính là biến mất ở chỗ đó, hắn đương nhiên cũng muốn biến mất ở chỗ đó.

Không liên quan gì tới thực lực.

“Có điều, Truyền ký Thần Ma là do ta viết, Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện cũng là do ta viết.

Hơn nữa, ta nhìn thấy hai quyển sách này rồi, mới có thể viết ra được hai quyển này.

Cái kia, ban đầu vốn là do Mê Đô viết sao?”

Mê Đô không có nguồn gốc, không thuộc về bất kỳ vòng nào trong mệnh lý thế giới.

Cho nên, quyển sách là xuất hiện từ hư vô.

Đây chính là lỗ thủng của mệnh lý, nguồn gốc sự sụp đổ của thế giới/

Mà hắn chính là tới để lấp đầy phần trống rỗng này ở Mê Đô.

Hắn trở thành Mê Đô, hoặc là Mê Đô trở thành hắn.

Để tất cả có nguồn gốc, có dấu vết mà lần theo.

Sách là hắn viết, nhưng có phải hắn tự nghĩ ra hay không, cũng không quan trọng.

Quan trọng là , từ tay hắn, cũng không phải xuất hiện từ hư vô.

‘Đại khái chính là vậy đi.’

Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa.

Hắn ngược lại tò mò, ở kiếp trước thế giới có phải vì vậy mà tuổi thọ bị rút ngắn hay không.

Chưa từng chú ý qua.

Dù gì thì thế giới có sụp đổ, tiểu trấn Thu Vân cũng vẫn tốt.

Loại chuyện này không cần phải suy nghĩ nhiều, hắn đi, dựa theo quá trình bình thường, chẳng khác nào hàn gắn cho Mê Đô.

Sau này muốn đi cũng không thể.

Muốn thay đổi, cũng không mảy may có khả năng.

Một khi có hành vi không phù hợp với Mê Đô, sẽ lập tức bị đá ra khỏi Mê Đô.

Dù đổi thành Mộ Tuyết tới Mê Đô, chuyện cần làm cũng cơ bản là giống nhau.

Nếu không sẽ bị đá đi.

Nhưng là Mộ Tuyết đến, hẳn là sẽ bị đá tương đối nhanh.

Nàng sẽ không chỉ không viết sách, mà còn hoàn toàn không nhìn đến hai quyển sách kia.

Cùng lắm là qua được Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện.

Đại khái là viết được mấy chữ liền bị đá.

Sau đó, Lục Thủy tiếp tục hướng về phía trước, hẳn là vẫn còn.

Hơn nữa ba mươi năm sau, cờ vây cao hứng, trận chiến Kỳ Thánh bùng nổ.

Là lúc thấy Kỳ Thánh Kiếm Nhất hồi cờ.

Đáng tiếc, hắn hẳn là không còn cơ hội đánh cờ với Kiếm Nhất, nếu không hắn thân có Hối Kỳ Truyện, cũng không nhất định sẽ thua.

Aiz, mặt hắn cũng không dày như vậy.

Kiếm Nhất thân là người sáng lập Kiếm Đạo, là người đứng đầu tu chân giới, lúc đánh cờ thế mà lại đi lại.

Một chút mặt mũi cũng không cần.

Đi một hồi trên con đường, hắn lại một lần nữa nghe được tiếng nói.

“Lục, ta có dự cảm, lần này ta nhất định có thể thành công.”

“Câu nói này ta đã nghe được 30 năm.”

“Lần này ta nói thật, Cẩu Tử, ngươi nói xem có đúng hay không?”

“Gâu.”

“Đó, Cẩu Tử cũng đã công nhân, lần này nếu thất bại, chúng ta đêm nay ăn thịt chó.”

“Gâu gâu, gâu gâu.”

“Nghe theo hiệu lệnh của ta, trở về đi, Tiểu Long Nhân của ta.”

Ầm ầm!

Tiếng động vang vọng khắp con đường, vết nứt bắt đầu xuất hiện, Lục Thủy trực tiếp bị kéo vào.

Chỉ trong nháy mắt, hắn lại xuất hiện ở trong cái sân trước đó.

Là nơi ở của Lục.

Bên cạnh là Kiếm Nhất trong bộ áo trắng đang đứng, vẻ mặt hắn xen lẫn kinh hỉ và khẩn trương.

Tóc của Lục có vẻ như ngắn hơn, những vẫn một màu đen như vậy.

Cẩu Tử vẫy vẫy cái đuôi, không hề thay đổi chút nào.

Vẫn nhỏ như vậy.

“Long Nhi, là ngươi sao?” Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy, có chút khẩn trương hỏi.

“...”

Lục Thủy muốn trả lời là không phải, nhưng hắn cảm giác được, nếu như trả lời như vậy, hắn sẽ phải trở về.

Cuối cùng, hắn tương đối uyển chuyển mở miệng:

“Có phải muốn so tài hay không?”

“Long Nhi thật sự là ngươi sao?” Kiếm Nhất có chút hưng phấn.

Hắn đã triệu hoán 30 năm, rốt cuộc cũng đã triệu hoán được huynh đệ của hắn.

Lục Thủy: “...”

“Được, nghe nói tranh tài đã sắp bắt đầu, không đi nữa sẽ không kịp trận đầu.” Lục nói.

Sau đó đưa sách bút trong tay cho Lục Thủy.

Tất cả đều mang sức mạnh của Lục, cho nên không mảy may hư hao chút nào.

Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy, lấy ra một đôi sừng rồng, sau đó gắn trên đầu Lục Thủy, nói:

“Đây là sừng rồng của Yêu Long trước đó, như vậy rất có khí thế.

Còn về người tên Cơ Tầm đã đánh ngươi kia, ta sẽ dạy nàng làm người.”

Lục Thủy vốn muốn hỏi chuyện Cơ Tầm, cuối cùng vẫn không nói gì.

“30 năm.” Kiếm Nhất vỗ vỗ bả vai Lục Thủy, nặng nề nói:

“Đại ca đã triệu hoán ngươi suốt 30 năm, ngươi có cảm động không?”

Nếu như thực lực cho phép, hắn muốn động thủ với Kiếm Nhất.

Thế mà còn đeo đồ lên người hắn.

“Không dám động.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

“Cảm động là tốt, vậy chúng ta nói một chút về thay đổi mấy năm nay, ngươi xem mà viết lại.

Ta tin tưởng ngươi.” Kiếm Nhất cực kỳ tín nhiệm Lục Thủy.

Cảm giác được sự tín nhiệm của Kiếm Nhất, Lục Thủy nhớ tới lần đầu tiên được triệu hoán ra.

Đủ loại chất vấn.

Quả nhiên, một thân kỹ năng, chính là khiến cho người ta lau mắt mà nhìn.

Mặc dù là sao chép.

Nhưng hắn có năng lực chép sách trong tay.

Mặc dù là mượn.

“Ngồi xuống nói đi.” Vẻ mặt của Lục vẫn bình tĩnh như thế.

Chờ Lục Thủy ngồi xuống rồi, Kiếm Nhất mới bắt đầu nói về những chuyện trải qua trong 30 năm qua:

“Chúng ta đã đi khắp tất cả địa bàn của con người, tất cả cũng rất thuận lợi.

Giống như ngươi viết như vậy, chúng ta dùng tình động lý, khiến cho tất cả mọi người hiểu được sự vĩ đại của cờ vây.

Hoàng thành cũng không chút lười biếng.

Đại đạo cờ vây đã mở khắp toàn dân, năm nay bọn hắn sẽ chính thức bắt đầu tuyển Kỳ Thánh.

Cái này không cần tranh luận, Kỳ Thánh đương nhiên là ta, có điều quá trình thì vẫn phải theo.

Thôn trấn bắt đầu sớm nhất chính là Hải Thành.

Hôm nay chúng ta định xuất phát.

Bây giờ có thể viết ra được gì chưa?” Kiếm Nhất có chút chờ mong.

Thứ Lục Thủy viết, thật sự quá hợp khẩu vị của hắn, huynh đệ nhà mình chính là khác biệt như vậy.

Người khác giúp hắn viết tự truyện, đều là thứ đồ gì đâu.

Lục Thủy an tĩnh ngồi ở chỗ đó, nghe Kiếm Nhất nói.

Quả nhiên, không có bất kỳ ích lợi gì.

Hoàn toàn không đề cập tới Cơ Tầm.

Lục Thủy từ trước tới giờ không trông cậy vào Lục, thứ Lục biết có vẻ như rất nhiều.

Chuyện hắn là Mê Đô, hẳn không thể gạt được Lục.

Lục có lẽ sớm đã biết, người viết sách trước mắt không thể nào tìm được tới căn nguyên.

Nghĩ một chút, Lục Thủy nhấc bút lên.

“Ba mươi năm sao.

Trận tranh tài cờ vây cuối cùng cũng mở ra.

Bọn hắn gọi người mạnh nhất là Kỳ Thánh, đây chính là vì ta mà tạo ra.

Ta đến dự thi trận tranh tài sớm nhất, Vi Kỳ hương trấn.” Lục tiếp tục nói.

“Được.” Kiếm Nhất lập tức gật đầu:

“Quả nhiên là tự truyện của ta.”

Chỉ ngắn ngủi mấy câu, đã lộ rõ tự tin của Kỳ Thánh hắn.

Lục Thủy: “...”

Thật ra những lời này, Kiếm Nhất vừa rồi đã nói.

Quả nhiên là người khác nói ra vẫn dễ nghe hơn.

“Đi thôi, chúng ta đi chinh phục tinh thần biển cả.” Kiếm Nhất vứt thanh kiếm qua một bên, hăng hái nói.

Đỉnh phong nhân sinh của hắn, sắp tới rồi.

Con đường cờ vây, tên tuổi Kỳ Thánh.

Bình Luận (0)
Comment