Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1122 - Chương 1122: Các Ngươi Có Dám Hay Không 2

Chương 1122: Các ngươi có dám hay không 2 Chương 1122: Các ngươi có dám hay không 2

Các ngươi có dám hay không 2

Lục Thủy nhìn Kiếm Nhất trước mặt, hỏi Lục bên cạnh:

“Hắn vẫn luôn tự tin như vậy sao?”

“Vẫn luôn.” Lục gật đầu.

Không cần biết là cái gì, chỉ cần Kiếm Nhất cảm thấy hứng thú, hắn đều tự tin.

Hơn nữa lại không sợ hãi.

Chỉ cần hắn tự tin, đều chưa bao giờ yếu thế, cho đến khi gặp cờ vây.

Lục Thủy có thể cảm giác được, Lục rất bội phục Kiếm Nhất.

Nếu như Kiếm Nhất không lao vào con đường cờ vây.

Không bao lâu sau, ba người biến mất tại chỗ.

Cổng không gian đối với bọn hắn mà nói, là kỹ năng bình thường.

Bọn hắn lên Thất giai đã có thể trực tiếp mở cổng không gian.

Hai người là mạnh nhất thời đại này, bất kể là chủng tộc gì, cũng không thể tranh phong với bọn hắn.

Hơn nữa lúc này, ngay cả Cơ Tầm cũng đã Cửu giai.

Những người khác đương nhiên cũng không kém, lúc này, Đau Răng Tiên Nhân có lẽ cũng ở Cửu giai, chỉ là đang yên lặng bế quan.

Nghĩ tới không bao lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại, sau đó phát hiện bản thân đã đứng ở đỉnh của Tiên.

Toàn bộ tu chân giới, số người đánh thắng được hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đáng tiếc, không trị hết được bệnh đau răng.

Khi xuất hiện lần nữa, Lục Thủy phát hiện Hải Thành chính là thành phố hắn tới trước khi đi.

Lúc này, nơi này phồn hoa hơn rất nhiều, thời gian 30 năm đã tạo nên thay đổi to lớn.

Sớm đã không thể so sánh nổi.

Trước đó, đường đi vẫn còn là cát đá bùn đất.

Bây giờ nơi này toàn bộ đã được lát gạch men sứ, hoàn toàn trở thành một tòa thành phồn hoa rộng lớn.

“Chư vị, trận tranh tài cờ vây sắp bắt đầu, trận đấu tranh đoạt Kỳ Thánh bốn năm một lần.

Chỉ cần chiến thắng, sẽ trở thành đại biểu của Hải Thành chúng ta, tiến đến Đô Thành, tham gia lần tranh tài thứ hai.

Ta rất kỳ vọng Kỳ Thành đời đầu tiên sẽ người của Hải Thành chúng ta.

Ta tin rằng trong khắp Nhân Tộc, không có một nơi nào vượt qua Hải Thành chúng ta về cờ vây.”

Ở phía trên Hải Thành, một người đàn bà lớn tuổi cất tiếng nói, âm thanh cực kỳ lớn.

Làn da của bà hơi đen, nhưng con mắt lại dáng ngời dị thường.

Lục Thủy biết, người này chính là người quản sự 30 năm trước kia.

Không nghĩ tới bà lại là người dẫn đầu, Hải Thành thật sự trở thành nơi phát triển cờ vây nhanh nhất.

Rầm rầm!

Một trận reo hò vang lên.

“Tiểu cô nương này thật tinh mắt, trước kia đã biết ta chính là Kỳ Thánh.” Kiếm Nhất cười.

Có vẻ như rất tán thành với lời nói của người quản sự kia.

Lục Thủy chìm trong yên lặng, không nói gì.

Hai người chỉ nhìn xem.

“Đi thôi, bắt đầu rồi.” Ba người Kiếm Nhất đi về phía nơi tranh tài.

Mà ở chỗ cao nhất của Hải Thành, người quản sự nhìn Kiếm Nhất.

“Hắn tới rồi.” Bà có chút kích động.

Đến nay bà vẫn chưa quên được một màn 30 năm trước kia.

Trời đất bị một kiếm thay thế, người này như Thiên Thần giáng lâm, vạn vật đều cúi đầu trước mặt hắn.

Yêu Long thần phục trước hắn.

Khắp vùng đất run rẩy trước mặt hắn.

Hắn, chính là thần.

Một câu, ‘Chỉ là ngoại tộc cũng dám đến địa bàn của Nhân Tộc ta’, kinh thiên động địa.

Hải Thành đến nay không ai dám mạo phạm, cũng là bởi vì truyền thuyết mà người này để lại.

Thủ hộ của Hải Thành.

Thiên Tuyển Chi Thành.

Bà muốn gặp lại tồn tại giống như thần này một lần, nhưng bà biết, nếu đối phương không đến, bà vĩnh viễn không có khả năng nhìn thấy.

Nhưng bà đã hoàn thành lời hứa của mình.

Hy vọng vị đại nhân kia có thể nhìn thấy.

Đối với người quản sự này, không ai trong ba người để ý tới.

Kiếm Nhất không thèm để ý, Lục Thủy và Lục càng không có khả năng để ý.

Cẩu Tử…

Trông cậy vào một con chó làm gì?

Ngược lại lúc động thủ có thể trông cậy vào nó.

Rời nhà ra ngoài, Lục cơ bản sẽ không động thủ, Kiếm Nhất thì phải xem tình huống.

Động thủ thường xuyên nhất là Cẩu Tử.

Nên vậy.

Dù sao cũng là chó nuôi trong nhà.

Mặc dù phần lớn thời gian đều bị Kiếm Nhất ép.

Lục Thủy phát hiện, Cẩu Tử rất sợ Kiếm Nhất, bởi vì Kiếm Nhất thật sự có thể mang nó đi nấu lên.

Lúc sắp tiến vào, Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy và Lục, nói:

“Hành trình của ta đã bắt đầu, các ngươi thật may mắn, có thể đồng hành cùng Kỳ Thánh.”

“Thật giống như vinh hạnh.” Lục Thủy bình tĩnh đáp lại.

Thật ra có thể đồng hành cùng Kiếm Nhất đúng là một chuyện khiến người ta cao hứng.

Người sáng lập Kiếm Đạo.

Một kiếm khai thiên, vô số truyền kỳ.

Nhưng tự xưng là Kỳ Thánh.

Có chút xấu hổ.

Nhưng Lục Thủy không thèm để ý, dù sao cũng không ai biết hắn.

Bọn hắn biết đây là Mê Đô, nhưng ai có thể biết được Mê Đô là hắn chứ?

Lục và Kiếm Nhất đến chết cũng không biết.

Rất nhanh sau đó, ba người đã đi tới nơi tranh tài.

Lúc này, chỉ có Kiếm Nhất mới có thể bị nhìn thấy, Lục Thủy, Lục và Cẩu Tử đi theo phía sau, không ai có thể phát hiện ra.

Là thủ đoạn của Lục.

Thủ đoạn này của hắn cực kỳ cao minh.

Lục Thủy cũng kinh ngạc.

Khó trách Cửu vẫn luôn không tìm được Lục, Lục trốn đi, ngay cả đại đạo mạch lạc cũng khó mà phát hiện ra.

Đây là thiên phú sao?

“Kiếm Nhất sẽ thắng sao?” Lục Thủy hỏi Lục bên cạnh.

Mặc dù hắn đã biết kết cục.

“Nghe nói tòa thành này là tòa thành mạnh nhất về cờ vây, thực lực bình quân rất mạnh.” Lục khẽ nói:

“Chuẩn bị tốt để đến thành khác đi.”

Lục Thủy gật đầu, xem ra Lục rất có lòng tin đối với kỹ năng cờ vây của Kiếm Nhất.

Lúc này, Kiếm Nhất ngồi trước bàn cờ, đối diện là một thiến niên.

Nhìn thấy là thiếu niên, Kiếm Nhất hơi mỉm cười.

Lục Thủy và Lục đứng bên cạnh.

Chắp bút viết sách.

“Gặp phải một thiếu niên, nhìn giống như chỉ vừa mới tiếp xúc với cờ vây.” Lục nói.

Kiếm Nhất nghe đến cực kỳ hài lòng.

Không hổ là huynh đệ của hắn.

“Tranh tài bắt đầu.”

Sau khi tất cả mọi người đã đến đông đủ.

Trận đấu bắt đầu.

Kiếm Nhất đi trước.

“Trận tranh tài bắt đầu.

Trận cờ như chiến trường, ta chấp tử đi đầu, muốn cho thiếu niên này biết ý nghĩa thật sự của cờ vây.” Lục nhìn Lục Thủy viết chữ, nói.

Nghe được nội dung này.

Tâm tình của Kiếm Nhất rất tốt.

Viết thật hay.

Lục Thủy không để ý, mà nhìn hai người đánh cờ.

Hai bên hạ cờ rất nhanh, Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó hỏi Lục bên cạnh:

“Bây giờ thế nào?”

Hắn đương nhiên nhìn hiểu, nhưng mà.

Cho cổ nhân cơ hội biểu hiện.

“Sắp hồi cờ.” Lục nói.

Lục Thủy nghe vậy, cầm sách lên, chuẩn bị viết bất cứ lúc nào.

Lúc này, Kiếm Nhất rơi vào trầm tư, Lục Thủy nhìn thấy cảnh này liền biết, đã bắt đầu tiền vào nội dung cốt truyện.

Một lúc sau, thiếu niên kia mở miệng:

“Ngươi đã suy tư rất lâu rồi, còn muốn nghĩ nữa sao?” Thiếu niên thử hỏi thăm.

Lục Thủy động bút, hắn viết xuống điều mà thiếu niên nói, câu nói này không phải do Lục tường thuật lại, mà lời bộc bạch phía sau.

“Thiếu niên kia có vẻ khinh thường ta.

Tên thiếu niên ngu dốt.”

Giọng nói Lục vừa dứt, Kiếm Nhất ngạc nhiên quay lại nhìn.

Giống như không rõ hai người này đang viết cái gì.

Bình Luận (0)
Comment