Các ngươi có dám hay không 3
Lục Thủy không nói tiếng nào, thản nhiên đối mặt.
Lục đương nhiên cũng một mặt bình tĩnh.
Kiếm Nhất đang đánh cờ cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hắn có cảm giác không đúng lắm.
Ngay lúc này, giọng nói của Lục lại vang lên:
“Ta đã trầm tư rất lâu, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề ở chỗ nào.”
Kiếm Nhất lại quay đầu lại nhìn Lục Thủy và Lục.
Một người cúi đầu viết sách, một người chơi đùa với Cẩu Tử.
“...”
Hắn không để ý, mà nhìn thiếu niên, nghiêm mặt nói:
“Cái này không tính.
“Đây là kết quả sau khi ta đã suy sâu tính kỹ.” Giọng nói của Lục lại vang lên lần nữa.
Kiếm Nhất không để ý tới.
Thiếu niên: “Hả?”
Lục: “Thiếu niên kia chấn kinh.”
“Tranh tài còn có thể đi lại sao?” Thiếu niên quả thật rất kinh ngạc.
Chưa từng nghe qua loại chuyện này.
Lục Thủy và Lục đều chỉ nhìn xem.
Mặt không biểu tình.
Giống như đối với loại chuyện này, đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Người ngoài thì không biết.
“Quy tắc tranh tài cũng không nói không thể đi lại.” Kiếm Nhất nhìn thiếu niên, nói.
Ngay sau đó, giọng nói của Lục lại vang lên:
“Mặc dù ta chưa hề đọc qua quy tắc, nhưng chắc chắn không có mục này.”
Kiếm Nhất nhìn Lục, có chút cạn lời, nhưng hắn cũng không quá để ý, đánh cờ quan trọng hơn.
Thiếu niên: “Ngươi xem lại quy tắc so tài đi, có mục này mà.”
Lục: “Thiếu niên đem điều lệ tranh tài ra.”
Lúc này, thiếu niên quả thật mang điều lệ tranh tài ra cho Kiếm Nhất đọc.
Kiếm Nhất hơi kinh ngạc, người này lấy đâu ra điều lệ tranh tài vậy?
Nhưng hắn vẫn nhận lấy điều lệ, nhìn xuống.
Thật sự có một mục như vậy.
“Người không biết là vô tội, ta cũng không hiểu rõ tình hình, cho nên lần đầu vi phạm có thể được tha thứ, việc này không tính.”
Kiếm Nhất vừa dứt lời, giọng nói của Lục lại vang lên.
“Ta giảng giải cho hắn.
Thiếu niên kia bị ta nói đến rõ ràng.”
Lúc này, thiếu niên đúng là đang suy nghĩ.
Kiếm Nhất đã không còn muốn để ý tới Lục và Lục Thủy nữa, hai người này là tới để quấy rối sao?
Lúc này, thiếu niên hơi hiểu ra.
“Sau đó.” Lục mở miệng.
Sau đó không có gì nữa, hắn im lặng, không nói gì.
“Trọng tài, đến đây một chút.” Thiếu niên gọi.
Có điều Lục Thủy không viết tiếp, một đoạn này, hắn không nhìn thấy.
Hắn còn tưởng rằng Kiếm Nhất sẽ trực tiếp bị ném ra ngoài.
Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Kiếm Nhất bị ném đi.
Không biết có phải vì bị đi lại nhiều lần hay không, hắn đột nhiên rất chờ mong nội dung phía sau, hắn rất muốn viết.
Đáng tiếc, không thể gấp.
“Làm sao?” Trọng tài là một người đàn ông trung niên mập mạp.
Có lẽ là do ngồi chơi cờ vây lâu.
“Trọng tài, có thể đi lại không?” Thiếu niên hỏi.
“Đương nhiên không được, ngươi hồi cờ sao?” Trọng tài nhìn thiếu niên, nghiêm khắc nói:
“Kỳ Tướng hối hận với nước đi của mình, sẽ mất tư cách dự thi.”
Thiếu niên lắc đầu, chỉ chỉ Kiếm Nhất, nói:
“Hắn muốn đi lại.”
Trong tài hơi bất ngờ nhìn Kiếm Nhất, dáng dấp Kiếm Nhất đẹp trai, đồ mặc trên người lại đẹp, nhìn đã thấy không đơn giản.
“Ngươi hồi cờ sao?” Trọng tài hỏi.
Hắn không hề để ý tới thân phận của Kiếm Nhất.
Thân phận của hắn cũng không kém
“Ngươi có biết ý nghĩa của cờ vây không? Có hiểu sự vĩ đại của cờ vây không?” Kiếm Nhất nhìn trọng tài, muốn vị trọng tài hiểu ra chân lý.
“Không phủ nhận, người đâu.” Trọng tài hô lên.
Hai tráng hán tiến tới.
“Mời vị công tử này ra ngoài đi, nước cờ phải dứt khoát, đi lại đã tự động hủy bỏ tư cách tham dự.”
“Kỳ Đạo vĩ đại, bao hàm tất cả, có thể hạ cờ, tất có thể hồi cờ.” Kiếm Nhất nói.
“Con nhà ngươi ra đời, còn có thể nhét trở về sao?” Trọng tài hỏi ngược lại.
“Không thể, cho nên đây chính là ý nghĩa và sự vĩ đại của cờ vây, nó cho con người cơ hội làm lại.
Nếu như không thể đi lại, vậy chẳng phải là đã tự giới hạn khả năng rồi sao?” Kiếm Nhất nghiễm nhiên nói.
“...” Trọng tài nghẹn họng, nhìn trân trối, nhất thời không biết phản bác thế nào, cuối cùng phất tay:
“Kéo ra ngoài.”
Hai tráng hán không chần chờ chút nào, trực tiếp kéo Kiếm Nhất ra bên ngoài.
Kiếm Nhất là ai, nào có thể chịu đựng loại khuất nhục này?
“Thả ta ra, các ngươi có biết ta là ai không?”
“Chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi tới quấy rối, liền phải lăn ra ngoài?” Tráng hán nói thẳng.
“Lớn mật.” Kiếm Nhất giãy dụa.
“Chỉ với thân thể nhỏ bé này của ngươi, ta khuyên ngươi chớ nên lộn xộn, tránh cho xương cốt bị lệch vị trí.
Bây giờ chỉ là ném ngươi ra bên ngoài, động loạn thì khó nói trước được.” Tráng hán có lòng tốt nhắc nhở.
Lúc này, Lục và Lục Thủy ở sau lưng Kiếm Nhất, cả hai đều chậm rãi làm việc của mình.
Lục Thủy cầm sách bắt đầu viết.
Lục xem sách.
Lúc này, Kiếm Nhất đã bị kéo đến gần cửa ra vào.
“Một đám không hiểu ý nghĩ của cờ vây lại dám can đảm ném ta ra ngoài, thả ta ra!” Kiếm Nhất kêu lên.
Chẳng qua lúc hắn còn đang muốn tiếp tục, tên Lục đáng chết lại mở miệng nói:
“Ta cực kỳ phẫn nộ.
Ta là cha của cờ vây.
Bọn điêu dân này.”
Kiếm Nhất nghe được thì sửng sốt, mà lúc này đây, hắn cũng bị hai tráng hán kia ném ra ngoài.
“Ầm!” Giọng nói của Lục tiếp tục vang lên:
“Ta bị ném xuống đất.”
Tráng hán: “Lại đến quấy rối nữa, sẽ hủy bỏ tư cách tranh tài năm sau của ngươi.”
“Người kia dám to tiếng mắng ta, còn dám uy hiếp ta.
Những người này đều quá phận.” Giọng nói của Lục theo đó vang lên.
Kiếm Nhất không để ý đến tráng hán, mà mặt không đổi nhìn Lục Thủy và Lục:
“Các ngươi có thể thay thành ngôi thứ ba để viết hay không?
Có bệnh hay không vậy?”
Lục Thủy vẫn tiếp tục viết, không có ý dừng lại.
Lục tiếp tục nói:
“Ta cực kỳ tức giận gào thét.
Phàm nhân ngu dốt, không bao giờ biết cách khiến người khác vừa lòng đẹp ý.”
Kiếm Nhất: “...”
Con mắt nào của các ngươi nhìn thấy ta phẫn nộ?
“Các ngươi thật sự không phải tới quấy rối sao?” Kiếm Nhất cảm thấy tâm tình tốt ban sáng đều đã mất ráo.
Lục Thủy khép sách lại.
Đã qua được một đoạn nội dung cốt truyện.
“Ta cảm thấy rất thú vị.” Lục mỉm cười nói.
Quả thật rất thú vị.
“Không hề dùng ngôi thứ ba, ngay từ đầu đã là ngôi thứ nhất.
Hơn nữa, ta cảm thấy viết như vậy, càng chân thật hơn.” Lục Thủy nói lên quan điểm của mình.
“Gâu gâu.” Cẩu Tử cũng biểu thị rất hài lòng.
“...” Kiếm Nhất tỏ vẻ khinh thường:
“Các ngươi chính là ghen ghét ta sẽ trở thành Kỳ Thánh, cố ý quấy rầy ta trong lúc đánh cờ.
Thật bỉ ổi.”
“Tiếp theo đi đâu?” Lục hỏi thẳng.
Không cần phải nói chuyện dư thừa.
Kiếm Nhất cũng sẽ không từ bỏ.
“Ai biết được, đi điều tra một chút, nơi nào một hai ngày nữa có tranh tài thì đến.” Kiếm Nhất phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, nói.
“Những người này căn bản không hiểu cờ vây.” Quay đầu thoáng nhìn nơi tranh tài, Kiếm Nhất tỏ vẻ đau lòng.
Hắn đường đường là Kỳ Thánh, cũng dám đuổi ra.
Quả thật là vũ nhục đạo cờ vây.
“Đi thôi, điều tra gần đây một chút, muộn quá thì ngày mai xuất phát.” Kiếm Nhất khí chất ngạo nghễ nói:
“Đến lúc ta trở thành Kỳ Thánh, sẽ một lần nữa trở lại Hải Thành.
Để bọn hắn biết, ngày hôm nay, bọn hắn đã ngu xuẩn cỡ nào.
Phải rửa mối nhục này.”
Kiếm Nhất đi.
Lục Thủy đi theo phía sau bọn họ, lần này rời đi, đại khái vĩnh viễn sẽ không quay lại đây nữa.
Về phần Kiếm Nhất có trở về hay không.
Kiếp sau cũng không thể.
Tất cả mọi người đều hiểu.
Lục Thủy ngược lại có chút chờ mong, bởi vì ở nơi tiếp theo sẽ thấy Cửu.
Sau đó cũng không biết Cửu có đồng hành cùng hay không.
Nếu có, Cửu biết nhiều như vậy, cũng không biết có thể ảnh hưởng đến hắn hay không.
“Ừm, sẽ không, Mê Đô không có nguồn gốc, bọn hắn cũng không biết cụ thể sẽ như thế nào.
Hành động thiếu suy nghĩ, sẽ chỉ ảnh hưởng tới mệnh lý thế giới.”
Lục Thủy rất tò mò, Cửu bây giờ, liệu có thể đoán trước được tương lai mình sẽ bám vào người Nhị Trưởng lão hay không?
Quyền năng độc nhất, gần như là toàn tri.
Lục Thủy không biết được.
Dù sao thì Cửu cũng không phải thật sự toàn tri.
Thứ nàng biết hầu hết đều là chuyện đã xảy ra.
Tương lai trống không, có vài biến hóa có thể nhìn thấy, có vài biến hóa thì hoàn toàn không thấy.
Ví dụ như nhìn xem lúc nào Mộ Tuyết sẽ mang thai.
Không ai nhìn ra.
Còn không phải dựa vào cố gắng của chính hắn à.
Mấy người Lục Thủy theo Kiếm Nhất rời đi.
Mà một lát sau, vòng đấu loại bên trong cũng kết thúc.
Người quản sự Hải Thành tự mình tới thông báo.
Chỉ là khi nhìn xuống tất cả mọi người, bà lại thở dài trong lòng.
Bà cho rằng có thể gặp lại người kia, hy vọng có thể nhận được sự tán thành của người kia.
Bà không có nuốt lời.
Đáng tiếc, người kia cũng không dự thi.
Nếu như dự thi, nhất định có thể trở thành Kỳ Thành.
‘Cũng đúng, tồn tại như hắn không phải thứ những phàm phu tục tử chúng ta có thể so sánh được.
Để cờ vây chấn hưng, là vì hắn muốn làm như vậy, chứ không phải vì hắn muốn trở thành Kỳ Thánh, được thế nhân cung kính tuần lễ.’