Nhìn thấy Cửu lúc còn sống 1
“Ta quyết định từ bỏ hương trấn này để đi tới một hương trấn khác, tiếp tục tham gia trận đấu tranh tài còn chưa bắt đầu.
Với ta mà nói, đường xá xa xôi cũng không chẳng sao cả.”
Lục nhớ lại lời Lục Thủy sau khi rời đi.
Viết xong những thứ này, Lục Thủy liền đưa sách cho Kiếm Nhất, để cho người trong cuộc xem thật kỹ.
Một lát sau.
“Các ngươi chắc chắn rằng không phải tới đây để xem trò cười chứ?”
Kiếm Nhất nhìn quyển tự truyện ở trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn đã quyết liệt với Lục Thủy rồi, tình huynh đệ dối trá mất rồi.
“Đúng là thú vị.”
Lục bình tĩnh nói.
“Con đường Kỳ Thánh này nhất định phải có khó khăn trắc trở, trước khổ sau sướng.
Đến lúc đó, khi Kỳ Thánh trở về, thiên địa sẽ reo hò.
Thiên mệnh sở quy.”
Lục Thủy cảm thấy lời nói của mình đã bị ảnh hưởng bởi năng lực sáng tác.
Kiếm Nhất nghe xong thì gật gật đầu:
“Cũng hợp lý.”
Hiện tại, bọn họ vẫn là huynh đệ, chỉ cần viết xong đoạn hắn thành Thánh Kiều là được rồi.
Khó khăn trắc trở trước mặt, cần phải vượt qua.
“Gâu gâu.”
Cẩu Tử đột nhiên kêu lên.
Lục Thủy tò mò nhìn sang.
Cẩu Tử chỉ chỉ về phía rừng cây ở phía trước.
Hiện tại, bọn họ đang đi trên Đại Đạo, không biết thành thị nào sẽ mở ra cờ vậy, bọn họ cần phải tìm xem.
Loại sự tình này, bình thường đều là Kiếm Nhất tự mình làm, hắn khá quen thuộc, nhưng những người khác thì hoàn toàn mù mờ.
Lục Thủy thân là một triệu hoán thú, hoàn toàn không biết.
Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện cũng không viết điều gì liên quan tới việc này.
Đột nhiên, hắn phát hiện rằng nội dung ở trong sách thật sự là quá ít.
“Trong rừng cây có người, có lẽ sẽ biết.”
Lục nói.
Thực lực của những người ở đây đều đã đạt tới một mức nhất định, không chú ý tới tình hình xung quanh.
Có cái gì đang hướng về phía bọn họ, bọn họ đều có thể tiếp lấy.
Chỉ có Cẩu Tử mới phát hiện ra vấn đề ở xung quanh.
“Đi tới xem một chút.”
Kiếm Nhất nói.
Vừa mới bị kéo ra cho nên tâm trạng của hắn đang không tốt, có người đến tìm bọn họ gây phiền phức thật sự là quá tốt.
Hắn sẽ dạy bọn họ cách làm người.
Lục không có ý kiến gì cả, Lục Thủy đương nhiên cũng không có ý kiến gì.
Đúng lúc có thể xem thử xem sẽ gặp phải ai.
Lúc bọn họ đi vào, lập tức nhìn thấy khung cảnh bị bao tươi bao trùm.
“Ma Tu Huyết Trần?”
Chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, Kiếm Nhất liền biết là ai đang ở trong rừng cây.
Sau khi Kiếm Nhất vừa dứt lời, một nam tử trẻ tuổi liền ngưng kết ở trong rừng cây.
Trang phục từ trên xuống dưới của hắn đều là màu đen, bên trong mái tóc màu đen của hắn còn trộn lẫn tóc đỏ.
“Đúng thật là Ma Tu Huyết Trần.”
Lục Thủy cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Suy nghĩ kỹ lại một chút, đúng là Ma Tu Huyết Trần đã gặp qua hắn, thấy trên đầu của hắn có sừng.
Bây giờ, hắn có phải nên mở sách ra chuẩn bị viết hay không?
Tốt nhất là để cho đối phương biết rằng tác giả của cuốn sách này chính là hắn.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Lục Thủy liền bị hắn bác bỏ.
Chỉ cần có quyển sách kia, Ma Tu Huyết Trần chắc chắn sẽ biết người đột nhiên xuất hiện, chính là hắn, là tác giả của cuốn sách này.
Hơn nữa, đối phương cũng không biết là ai.
Chỉ biết rằng trên đầu của hắn có sừng mà thôi.
Nhưng mà, sau khi chuyện này kết thúc, hắn thực sự là rất muốn quay về gặp lại Kiếm Nhất một lần, sau đó nói cho hắn biết…
Thôi bỏ đi, vẫn là không nói thì tốt hơn, lỡ đâu lại gọi là hắn là Long Nhi thì không tốt.
Vẫn nên tiếp tục bảo trì thần bí thì hơn.
Hiện tại, Ma Tu Huyết Trần cũng chỉ mới là cửu giai chứng đạo mà thôi, mạnh hơn Cơ Tầm một chút.
Hắn nhìn Luc một cái, không quan tâm.
Sau đó lại nhìn sang Lục Thủy, hơi nghi hoặc một chút nhưng mà hắn cũng không quan tâm lắm.
Cuối cùng, hắn nhìn Kiếm Nhất:
“Kiếm Nhất, người đứng đầu thời đại? Ta muốn thưởng thức một chút.”
“Được thôi, bị ta đánh cho tàn phế thì đừng có mà khóc nhè.”
Kiếm Nhất xuất kiếm ra.
Chuẩn bị giáo dục thật kỹ cái tên Ma Tu không biết trời cao đất rộng này.
Những người có cấp bậc như bọn họ đều nghe qua tên của nhau rất nhiều lần rồi.
Nhưng mà, lại cực kỳ ít giao thủ với nhau, tất cả đều đang kiềm chế chính mình.
Đây là lần đầu tiên Ma Tu Huyết Trần khiêu chiến với Kiếm Nhất, hắn không muốn chờ đợi.
Hắn cảm nhận được rằng mình đang có bình cảnh, nhất định phải động thủ, nếu không thì sẽ để lại nuối tiếc.
Sau khi thắng được Kiếm Nhất, hắn sẽ khiêu chiến với Lục.
“Vậy ngươi xuất thủ trước đi, thấy ngươi phải đi ngàn dặm xa xôi như thế, ta nhường ngươi trước.”
Kiếm Nhất nói.
Ma Tu Huyết Trần không nói nhảm, trực tiếp động thủ.
Huyết Vụ ngập trời.
Lục đứng ở bên ngoài bìa rừng, sau đó vung tay lên che đậy lại nơi này.
Sẵn tiện áp súc luôn sức mạnh lại bên trong đó, nếu không thì sức mạnh của cửu giai chứng đạo, sẽ gây ra thương tổn rất lớn đối với người bình thường ở phụ cận.
Oanh!
Phát động đại chiến.
Kiếm ý xuyên qua cây cối, Huyết Vụ nở rộ.
“Kiếm Nhất sẽ thắng rất nhẹ nhàng sao?”
Lục Thủy hỏi.
Người thắng chắc chắn là Kiếm Nhất, nhưng mà có thể thắng một cách nhẹ nhàng thoải mái hay không thì khó mà biết được, hắn không hiểu rõ người này cho lắm.
“Chắc là khá nhẹ nhàng.
Tuy Ma Tu Huyết Trần rất mạnh, nhưng mà hiện tại hắn còn cách Kiếm Nhất rất xa.
Bọn họ bắt đầu quá muộn.”
Lục suy nghĩ một chút, rồi đưa ra một đáp án đúng trọng tâm:
“Sau khi thắng được rồi thì sẽ không nhẹ nhàng như thế nữa.
Nếu như bọn họ không dừng bước, đi thẳng tới cuối.”
Rất rõ ràng, Lục tán thành sức mạnh của Ma Tu Huyết Trần.
Nhưng mà, trạng thái hiện tại của Ma Tu Huyết Trần không tốt tới mức đó.
Tương lai hắn có thể đi tới cuối cùng được hay không thì chưa biết được.
Lục Thủy nhìn Huyết Vụ, cảm giác đối phương vẫn chưa được Cửu chỉ đạo.
Oanh!
Sức mạnh Đại Đạo bộc phát, toàn bộ rừng cây hóa thành hư vô.
Một lúc lâu sau.
Tất cả đều lắng xuống.
Kiếm Nhất rơi xuống phía trước Lục và Lục Thủy, gương mặt vô cùng nhẹ nhõm:
“Ma Tu đệ nhất thiên kiêu mà cũng muốn giao tranh với Kỳ Thánh ta sao?
Ba người như hắn gộp lại cũng chẳng phải là đối thủ của ta.”
Lục Thủy và Lục không nói gì cả.
Không tiếp lời được.
Sau khi Kiếm Nhất nói xong không lâu, Huyết Vụ bắt đầu hội tụ ở phía sau, sau đó xuất hiện tia sáng.
Giờ phút này, có một khí tức cường đại bắn ra.
Vô tận Huyết Vụ ngưng kết thành một người đàn ông mặc áo đen, hắn đứng giữa không trung, uy thế kinh người.
“Còn bạo chủng?”
Kiếm Nhất cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, nhưng mà sau đó lại dùng giọng điệu kinh thường nói:
“Bạo chủng thì ghê gớm lắm à? Ngay cả năng lực gây ra một cái động ở trên người ta cũng không có, có thể bạo thành cái gì chứ?”
Ma Tu Huyết Trần:
“...”
Chắc chắn sẽ có ngày ta tạo nên một cái động ở trên người của ngươi, sau đó hắn nhìn về phía Lục.
Hiện tại, hắn đang ở trạng thái mạnh nhất, là thời điểm khiêu chiến mạnh nhất ở trong truyền thuyết.
“Ta muốn khiêu chiến với ngươi.”
Giọng nói trầm thấp của Ma Tu Huyết Trần vang lên.
Kiếm Nhất sững sờ.
“Ngươi đúng là rất biết chọn người để ra tay.”
Hắn không nói gì cả, trực tiếp lui về phía sau.
Bây giờ đến lượt hắn xem kịch.
“Ngươi đoán xem Lục cần bao nhiêu thời gian?”
Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy.
“Một hơi?”
Lục Thủy tò mò nói.
Hiện tại, chiến lực cụ thể của Lục là như thế nào, Lục Thủy không biết.
Kiếm Nhất cười ha ha nói đúng.
Đối mặt với lời khiêu chiến như thế này, Lục không hề từ chối.
Hắn đi về phía trước một bước.
Ngay sau đó, sức mạnh của Ma Tu Huyết Trần bộc phát.
Bắt đầu chiến đấu.
Oanh!!!
Ma Tu Huyết Trần bị một bàn tay vô hình trực tiếp bắn thành Huyết Vụ ngay trong tích tắc.
Ma Tu Huyết Trần suýt nữa đã tan thành mây khói.
“Có phải Ma Tu này bị ngốc hay không? Khiêu chiến với cao giai mà lại không yêu cầu áp tu vi xuống?
Còn tự tin hơn cả ta?”
Kiếm Nhất có chút bội phục.
“Ta cũng rất bất ngờ, nhưng ta sẽ tôn trọng đối phương, dùng không ít sức mạnh.”
Lục bình tĩnh nói.
Lục Thủy:
“...”
Tại sao hắn cứ cảm giác rằng hai người này cố ý vậy?
Quả nhiên, hai người này còn trẻ như vậy mà đã bị dị tộc khắp nơi truy sát. chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó.
Hắn có thể nói gì được chứ?
Ma Tu Huyết Trần thật là can đảm.
“Đi thôi, chúng ta còn phải chạy tới trạm tiếp theo nữa.”
Kiếm Nhất nói.
Lục không hề có ý kiến gì, nhưng mà trước khi rời khỏi nơi này, hắn phải xóa sạch hết vết tích Đại Đạo ở đây đã.
Bảo đảm sau này sẽ không phát sinh vấn đề gì.
Sau đó, hắn dùng thuật pháp để dọn dẹp cái hố ở nơi này.