Nhìn thấy Cửu lúc còn sống 2
Sau khi ba người và một con chó đi không bao lâu, Ma Tu Huyết Trần mới chật vật mà ngưng tụ cơ thể.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, lúc trước thì tóc đỏ, bây giờ thì tóc thành màu trắng luôn rồi.
“...”
Hắn đương nhiên là nghe được cuộc đối thoại của Kiếm Nhất và Lục.
Nhưng mà, việc áp xuống tu vi không phải là thường thức hay sao?
Tại sao còn cần phải nói?
Suýt nữa thì bị đánh chết luôn rồi.
Lục rất mạnh, nhưng mà là dùng cảnh giới cao để ức hiếp kẻ cảnh giới thấp, hắn không phục.
Chờ tới khi đi tới đạo tẫn, hắn sẽ khiêu chiến lại một lần nữa.
Lần này không tính.
Sau đó, Ma Tu Huyết Trần cũng thoát đi nơi này, hắn muốn tìm nơi nào đó để khôi phục thương thế.
…
Ngày hôm sau.
Lục Thủy nhìn cái thành trấn được coi như là phồn hoa này, hắn cảm giác rằng mình đã từng đi qua nơi này rồi.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Kiếm Nhất tới chỗ này.
Ở đây không phồn hoa như Hải Thành, công trình ở xung quanh cũng có sự chênh lệch, nhưng mà rất tốt.
Đã tốt hơn không biết là bao nhiêu lần so với 30 năm trước rồi.
“Ở đây cũng rất nhanh, bắt đầu tranh tài vào ngày hôm nay, may mà ta báo danh kịp.”
Gương mặt của Kiếm Nhất trở nên nhẹ nhõm:
“Lần này, ta muốn đi thẳng tới Kỳ Thánh.
Khiến cho người Hải Thành phải hối hận.
Vốn dĩ, Kỳ Thánh ở bên bọn họ, nhưng bây giờ không phải nữa rồi.”
Lục và Lục Thủy im lặng đi theo sau Kiếm Nhất, bọn họ cũng không tiếp lời hắn.
Khi dạng người cường giả như Kiếm Nhất lên tiếng, bọn họ chỉ có tư cách nghe mà thôi.
Cẩu Tử thỉnh thoảng sẽ tiếp một câu.
Đương nhiên, phần lớn đều phải đón nhận ánh mắt hung ác của Kiếm Nhất, sau đó Cẩu Tử sẽ trốn đằng sau Lục, không chịu ra.
Có Lục ở đây cho nên nó rất yên tâm.
Lục không có ở đây, một câu nó cũng không dám nói.
Mặc dù, Lục Thủy không nói câu nào, nhưng mà hắn viết.
Viết tiếp nội dung trước đó.
“Nhưng mà trong nháy mắt ta đã đi tới một hương trấn mới, cách đó khá xa.
Sau khi báo danh xong, ta lập tức tham gia tranh tài.
Việc tranh tài trước đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lần này ta sẽ chỉ dẫn cho bọn họ về con đường cờ vây, giống như 30 năm trước vậy.”
Lục tiếp tục đọc thầm.
Kiếm Nhất nghe xong liền vô cùng đồng tình, viết rất tốt.
Hắn sẽ giống như 30 năm trước vậy, nói cho bọn họ chân lý và sự vĩ đại của cờ vây.
“Gâu gâu.”
Cẩu Tử đột nhiên kêu to lên.
Lục Thủy nhìn qua, phát hiện có người hình như đang trộm túi tiền.
Là hình dáng của một người đàn ông, đang trộm của một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương này khoảng 14 tuổi.
Ngay khi nhìn thấy đối phương, Lục Thủy không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà, hắn cũng không lên tiếng.
Thế nhưng, âm thanh của Cẩu Tử đã kinh động tới thiếu nữ kia.
“Trộm?”
Thiếu nữ lập tức lui về sau, cảnh giác mà nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông kia sợ hết hồn, luống cuống mà nhìn người thiếu nữ ở trước mặt.
Dường như không biết phải làm sao cho phải.
Lục và Kiếm Nhất không để ý tới, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Lục Thủy cũng không quan tâm.
Tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được bao lâu thì hắn nghe thấy giọng nói của thiếu nữ kia vang lên:
“Ngươi không chạy sao?”
“Đúng, thật xin lỗi, ta…”
“Thiếu tiền ư? Ta cho ngươi mượn.”
“A? Có thể, có thể chứ?”
“Viết giấy nợ đi, lúc trả lại phải đưa thêm tiền lãi cho ta.”
…
Kiếm Nhất hoàn toàn không để ý tới tình huống vừa nãy, hiện tại bọn họ đang đi tới hiện trường tranh tài.
“Lần này, ta muốn cho các ngươi biết được phong thái của Kỳ Thánh là như thế nào.”
Kiếm Nhất quay đầu lại nhìn về phía Lục Thủy:
“Nhất định phải ghi chép đúng sự thật, biểu lộ rõ ràng hình tượng vĩ ngạn của Kỳ Thánh.”
Lục Thủy trịnh trọng gật đầu.
Nội dung thì hắn nhớ kỹ hết rồi, chỉ chờ lúc đặt bút xuống viết mà thôi.
Hắn cũng biết đối thủ lần này là ai luôn rồi.
Bắt đầu tranh tài.
Kiếm Nhất ra trận ngay từ đầu, cho nên Lục Thủy và Lục đương nhiên cũng theo vào.
Cẩu Tử đi ở sau cùng, bộ dạng của nó vô cùng nhàn nhã.
Có chủ nhân ở bên cạnh cho nên nó rất an tâm.
“Lần này có thể kiên trì được bao lâu?”
Lục Thủy hỏi Lục đang ở bên cạnh.
“Khó mà nói được, trình độ ở đây không cao như Hải Thành, người có khả năng thắng khá là thấp.”
Lục suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận.
Lục Thủy gật đầu.
Hắn đã biết được tình hình cụ thể, cho nên phân tích của Lục là đúng.
Người ở nơi này không quá mạnh.
Rất nhanh, Kiếm Nhất đã đi tới chỗ bàn cờ, ở phía đối diện hắn là một người thiếu nữ.
Chính là cô gái bị trộm tiền khi nãy.
Lục Thủy không kinh ngạc, Lục cũng không quan tâm, Kiếm Nhất thì nhíu mày một cái, đối thủ của hắn vậy mà lại là một thiếu nữ.
Được lắm.
Đây chính là thời điểm thể hiện kỳ lực của hắn.
Lúc này, giọng nói của Lục truyền tới, Kiếm Nhất biết rằng người anh em tốt của hắn lại bắt đầu động bút.
“Bắt đầu tranh tài, đối thủ lần này của ta là một thiếu nữ.
Lại là người trẻ tuổi dốt nát.
Kỳ nghệ sao có thể sánh được với ta?”
Lục đọc lên.
Gương mặt của Kiếm Nhất tràn đầy ý cười, đúng là anh em của hắn.
Một người viết ra được tiếng lòng của hắn, một người đọc lên tiếng lòng của hắn.
Hắn nhìn thiếu nữ kia, cảm thấy đối phương chết chắc rồi.
“Bắt đầu.”
Giọng nói của trọng tài vang lên.
“Chúng ta thai tiên* đi.”
Người thiếu nữ nói.
Kiếm Nhất tôn trọng nàng, thai tiên.
Hắn mà nhường nàng thì chính là đang vũ nhục cờ vây.
Thai tiên kết thúc.
Đối phương đi trước.
“Lần này, đối phương là người đi trước.
Từ cách thức cầm cờ của đối phương, ta đã biết được rằng kỳ nghệ của đối phương chẳng ra gì.”
Giọng nói của Lục vang lên.
Thiếu nữ đúng là đang cầm lấy quân cờ.
Kiếm Nhất khẽ gật đầu, lại là tiếng lòng của hắn.
Hôm nay chính là trạm đầu tiên của việc chứng đạo Kỳ Thánh của hắn.
Lục Thủy quan sát hai người đang đánh cờ kia, hắn cảm nhận được sự tự tin của Kiếm Nhất.
Người thiếu nữ hình như mới học đánh cờ không được bao lâu.
Hắn đương nhiên là biết người thiếu nữ này.
Chính là Cửu, người bò ra từ trong nước.
Nhưng mà, điều khiến cho hắn nghi ngờ chính là việc hắn và Lục đều ở đây, Lục còn đọc lên.
Nhưng lúc đó hắn không nghe thấy, cũng không biết Cửu có phát hiện hay không, hay là cố ý che chở cho đoạn này.
Mê Đô không có nguồn gốc, có khả năng là do cố ý che đậy lại.
Hay là nàng muốn chuyên tâm đánh cờ, không muốn bị lời nói của Lục ảnh hưởng.
Cũng có khả năng này.
“Đúng là có khả năng thắng.”
Lục nói khẽ.
“Khả năng lớn không?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
“Không lớn, có lẽ chỉ có thể có ưu thế ở đợt thứ nhất mà thôi.”
Lục cực kỳ tự tin.
Lục Thủy khá là bội phục Lục.
Đã đánh bao nhiêu ván cờ với Kiếm Nhất rồi mới có thể có nhận thức sâu sắc tới thế chứ.
Thời trẻ của hai người kia quả thực là tiêu dao khoái hoạt.
Làm chuyện mình muốn làm, còn giúp nhân tộc quật khởi, thắp lên đống lửa.
Điểm này chính là vạn cổ.
Sau đó, nhân tộc chính là nhân vật chính của mảnh đất này, chưa từng thay đổi bao giờ.
Ngay cả thời điểm suy sụp nhất cũng vậy.
Nhìn thấy Cửu bắt đầu khó khăn, Lục Thủy cầm bút lên viết xuống hai chữ.
“Quả nhiên.”
“Cái này, cái này có thể không tính không?”
Cửu chỉ vào quân cờ mà mình mới hạ xuống, mở miệng hỏi.
Nàng vừa dứt lời, giọng nói của Lục liền vang lên:
“Thiếu nữ kia không khỏi khiếp đảm hỏi.”
“Không được.”
Kiếm Nhất không có bất kỳ biểu tình gì, bởi vì đã có người bổ sung biểu tình cho hắn rồi.
Lục đọc:
“Ta nghĩa chính ngôn từ mà từ chối.”
Kiếm Nhất nhìn thoáng qua Lục và Lục Thủy, phối hợp không tệ.
Tiếp đó, hắn bắt đầu phổ cập khoa học cho thiếu nữ kia:
“Điểm thần thánh của cờ vây chính là hạ cờ dứt khoát, dù cho ta có đồng ý với ngươi, thì ta cũng không thể nào vi phạm quy tắc của cờ vây được.
Ngươi nhìn đi, trên quy tắc có ghi là không thể đi lại.”
Lục:
“Ta lấy quy tắc ra cho đối phương xem.
Để đối phương hiểu được rằng, việc đi lại chính là vi phạm quy tắc.”
Thứ mà hiện tại Kiếm Nhất lấy ra chính là quy tắc mà thiếu niên trước kia lấy ra, hắn vẫn luôn mang nó theo bên người.
Không nghĩ tới rằng sẽ có lúc thật sự phải dùng tới nó.
Vui vẻ.
Bởi vì tâm trạng tốt, cho nên giọng nói của Lục cũng càng trở nên êm tai hơn.