Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1126 - Chương 1126: Nhìn Thấy Cửu Lúc Còn Sống 3

Chương 1126: Nhìn thấy Cửu lúc còn sống 3 Chương 1126: Nhìn thấy Cửu lúc còn sống 3

Nhìn thấy Cửu lúc còn sống 3

Cửu cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng thu tay lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

“Được, được thôi.”

Lục tiếp tục đọc:

“Mặc dù thiếu nữ kia cảm thấy đáng tiếc, nhưng nàng vẫn lựa chọn chấp nhận.”

“...”

Lục vừa dứt lời, tay của Cửu rõ ràng có chút bất lực.

Dường như nàng nghe thấy nó, nhưng mà lại cố gắng không quan tâm.

Hiện tại, Lục Thủy cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, hắn có lẽ đã nhìn qua đoạn này rồi, nhưng đáng tiếc là hắn hoàn toàn không cảm nhận được.

Khi đó có lẽ hắn đang xem video.

Nhưng mà, hình như ngay từ đầu Cửu không giống như là đang nhường Kiếm Nhất, lần đầu tiên hắn đọc sách, hắn còn tưởng rằng Cửu cố ý.

Một lúc sau.

“Kiếm Nhất sắp thua rồi.”

Lục nói nhỏ.

Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn bàn cờ, nó không nhìn thấy được.

Nó chỉ có thể ghé vào bên cạnh Lục, đong đưa cái đuôi quan sát xung quanh.

Cuộc sống thật nhàm chán, cường giả như nó lại phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Lục Thủy nhìn Kiếm Nhất, hiện tại Kiếm Nhất đúng là đang rơi vào tình thế khó xử.

Hắn không hề chần chừ, lập tức cầm bút lên viết xuống sách, đây là thời điểm để viết nội dung kế tiếp.

“Ván tiếp theo.”

Giọng nói của Lục vang lên.

Nội dung của cuộc đời Kiếm Nhất lại bắt đầu.

Kiếm Nhất cầm một quân cờ được đặt xuống trước đó lên:

“Cái này không tính, ta đánh sai.”

Kiếm Nhất làm như nghe không thấy câu nói này, nhìn Cửu.

Lúc này, Cửu nở một nụ cười thân thiện, nhắc nhở:

“Thế nhưng, trên quy tắc đã viết là phải hạ cờ một cách dứt khoát.”

“Thiếu nữ kia cầm quy tắc lên, còn đặc biệt chỉ cho ta xem.”

Lục đọc lên.

Cửu run lên, sau đó lập tức cầm lấy quy tắc ở bên cạnh lên, chỉ cho Kiếm Nhất xem.

Kiếm Nhất:

“...”

Hắn có cảm giác rằng mình đã dẫn theo một đám đồng đội heo.

Đường đường là Kỳ Thánh vậy mà lại dẫn theo một đám đồng đội heo.

Hắn nhìn Cửu, chân thành nói:

"Quy tắc là vật chết, còn người là vật sống, tại sao vật sống lại bị gò bó bởi vật chết?

Việc này chỉ khiến cho con người ta phải dừng bước ngay lập tức mà thôi."

Giọng nói của Lục đương nhiên là không thể vắng mặt:

"Ta cảm thấy đối phương hẳn là hiểu được điều này."

"Thế nhưng, điểm thần thánh của cờ vây chính là hạ cờ dứt khoát, mặc dù ta đồng ý cho ngươi đi lại."

Khi nói câu này, Cửu vô cùng vui vẻ, nhưng mà nàng cũng không làm ra bất kỳ biểu tình gì, vì lời bộc bạch sẽ giúp nàng biểu hiện điều đó.

Quả nhiên, giọng nói của Lục lại vang lên.

"Thiếu nữ kia nghĩa chính ngôn từ nói."

Kiếm Nhất lại liếc qua chỗ của Lục và Lục Thủy.

Lần sau hắn tuyệt đối sẽ không dẫn theo hai người này nữa.

Thế nhưng, hắn vẫn muốn cho đối phương biết được chân lý của cờ vây.

"Thần thánh tại tâm, dừng bước tại ý. Cờ vây thần thánh như thế là tại người, không phải tại quy tắc.

Để cho ta đi lại, là sự tán thành mà ngươi dành cho cờ vây.

Chân lý của cờ vây được biểu lộ trong tay của ta và ngươi."

Kiếm Nhất cầm quân cờ lên, bắt đầu đi lại.

Lục lại đọc tiếp:

"Nói xong ta liền cầm quân cờ lên, tính đi lại một lần nữa.

Ta nghĩ rằng thiếu nữ kia đã hiểu được chân lý của cờ vây rồi."

Kiếm Nhất cảm thấy Lục nói rất đúng.

Hắn hạ cờ.

Cạch!

Vô cùng khí thế.

Nhưng mà, hắn nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Trọng tại, hắn đi lại.”

Sau đó, chính là giọng nói của Lục, Lục dường như đang nói cho hắn biết rằng đó là giọng của ai:

“Thiếu nữ kia đột nhiên la lên.”

Kiếm Nhất:

“...”

Trọng tài là một người phụ nữ xinh đẹp như hoa, nàng bước tới hỏi.

“Ai đi lại?”

Lục Thủy và Lục đều nhìn sang.

Lục Thủy ngừng bút, Lục đương nhiên là không cần phải đọc nữa.

Nhìn Kiếm Nhất bị đỡ ra ngoài là được rồi.

Thật thú vị.

“Hắn.”

Cửu chỉ vào Kiếm Nhất.

Trọng tài nhìn Kiếm Nhất, giọng điệu mang theo sự khinh thường, nói:

“Uổng cho có một túi da tốt như thế, vậy mà lại đi cờ lại với một đứa bé?

Ngươi có cảm thấy mất mặt hay không hả?”

“Ngươi hiểu được sự vĩ đại của cờ vây không?”

Kiếm Nhất nhìn trọng tài, sau đó nghiêm mặt nói:

“Cờ vây không phân biệt chủng tộc, không phân biệt nam nữ, không phân biệt lớn nhỏ.

Sự thần thánh của bàn cờ chính là có thể san bằng hết tất cả mọi sự bất công.

Sau khi ngồi lên bàn cờ, mọi người đều bình đẳng.

Tại sao lại nói là chuyện giữa người lớn với đứa bé?

Người kỳ thị trẻ em như ngươi không thích hợp để làm trọn tại, đừng ảnh hưởng tới việc đánh cờ của chúng ta.

Chúng ta đang tranh tài.”

Khuôn mặt của trọng tài vô cùng cạn lời:

“...Ngươi đã đi lại mà ngươi còn lý do? Ngươi có còn muốn đánh cờ nữa hay không hả?”

“Nhìn qua thì giống như là ta đang đi lại, nhưng thực ra ta đang phá bỏ nguy cơ của tiểu nữ hài này.”

Kiếm Nhất tràn đầy vẻ trách trời thương dân:

“Ngươi thấy dáng dấp của tiểu nữ hài này như thế nào?

Dễ nhìn, tiểu thư khuê các đúng không?

Nhưng mà, ngươi không biết rằng, đây chỉ là mặt ngoài mà thôi, cha mẹ của nàng đã sớm đi về trời rồi.

Một người không có nơi nương tựa như vậy, sao có thể tiếp tục đi trên Kỳ Đạo vô tận?

Nàng còn nhỏ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Từ nhỏ, đầu óc của nàng đã không được tốt.

Sau khi ra khỏi thành, sẽ phải đối mặt với sự nguy hiểm của khắp mọi nơi trên thế giới.

Có lẽ sẽ lạc đường, lưu lạc nơi đầu đường, ngươi có phụ trách không?

Nhưng mà, chỉ cần nàng không ra khỏi thành thì sẽ không sao cả.

Ta đi lại?

Không.

Ta là đang cứu vớt nàng.”

Trọng tài giật mình, nàng nhìn Kiếm Nhất, sau đó lại nhìn Cửu.

Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng của một người mẹ.

Không đợi Cửu giải thích, trọng tài nói thẳng:

“Kéo người này ra ngoài.

Còn việc tranh tài sau này của nàng, chúng ta đương nhiên sẽ phụ trách, sẽ không phát sinh loại chuyện mà ngươi nói.”

Sau đó, hai tráng hán đi tới để dẫn Kiếm Nhất đi ra ngoài.

“Tại sao các ngươi lại nghe không hiểu cơ chứ? Các ngươi không lĩnh ngộ được chân lý của cờ vây.”

Kiếm Nhất quằn quại nói, nhưng vẫn bị kéo ra ngoài.

Lục Thủy, Lục và Cẩu Tử lại tiếp tục đi theo hắn ra ngoài.

Trận đấu này thật sự rất thú vị.

Lúc này, Lục Thủy chuẩn bị viết tiếp.

“Thả ta ra, buông ta ra.”

Kiếm Nhất bị kéo tới cửa chính, sau đó bị ném ra bên ngoài.

Lục lại đọc tiếp tự truyện:

“Ta lại bị ném ra ngoài một lần nữa.

Rầm!

Ta bị ném xuống mặt đất, ta cảm thấy rất tức giận.

Ta muốn một kiếm chém sạch hiện trường trận đấu này.”

Kiếm Nhất đứng lên, lạnh lùng nhìn Lục Thủy và Lục:

“Các ngươi thật là chó, ta muốn chém sạch hiện trường tranh tài lúc nào cơ chứ?

Đi tới nơi khác

Còn nữa, viết thì viết đi, đọc ra làm gì?”

Lục Thủy tiếp tục viết, Lục vẫn tiếp tục đọc:

“Ta cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Người ở đây không hiểu được chân lý của cờ vây, ta quyết định sẽ đi tới một nơi khác, ta sẽ cho mọi người thấy được khả năng cờ vây của mình.

Dựa vào đâu mà đào thải ta?”

Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy, hai tên này người tung người hứng.

Sẽ có một ngày, hắn rút kiếm chém chết hai tên này.

Anh em?

Hai tên này không xứng.

Lục Thủy đương nhiên là không thèm quan tâm, trò vui mới bắt đầu mà thôi.

“Chờ một chút, các ngươi chờ ta một chút.”

Kiếm Nhất nhìn.

Sau đó hắn lại nghe được lời tự truyện:

“Bên trong đột nhiên truyền ra một giọng nữ.

Là giọng của thiếu nữ đánh cờ với ta.”

Thấy cảnh này, Lục Thủy cảm giác mình có phải nên ngẩng đầu lên hay không?

Lúc trước hắn đã thấy qua rồi, nếu vậy thì không ngẩng đầu sẽ như thế nào?

*thai tiên: thuật ngữ trong cờ vây, dùng để xem ai được đi trước.

Bình Luận (0)
Comment