Chân Thần uy vũ 1
Cửu đi ra, hắn muốn chờ tới khi Cửu tự giới thiệu xong thì ngẩng đầu nhìn qua.
Không nhìn, khả năng cao sẽ bị đá ra.
Nếu như khi đó hắn không biết cái này, có phải là cũng không cần nhìn không?
Bởi vì cũng không ảnh hưởng tới bất kỳ vật gì.
Không chắc chắn, Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, tóm lại, làm theo những gì đã biết là được.
Bảo đảm bản thân không bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm.
Nếu không có trời mới biết Kiếm Nhất có triệu hoán hắn ra hay không.
Khả năng cao là không được, nơi này có thể sẽ tồn tại một vết rách vĩnh hằng.
Cửu đi ra, Kiếm Nhất nhìn thiếu nữ khó ưa này, giọng điệu không tốt nổi:
“Ngươi có việc gì?”
“Ta hỏi.” Lời tự truyện của Lục lập tức vang lên theo.
Chủ yếu vẫn là Lục Thủy viết nhanh.
Kiếm Nhất không để ý đến hai người kia, đã kết thúc rồi vẫn còn chơi.
“Ta có thể đồng hành cùng các ngươi được không?” Cửu hỏi.
Lời tự truyện của Lục lại vang lên: “Thiếu nữ hỏi, sau đó nàng tự giới thiệu.”
Nghe thấy giọng nói của Lục, Cửu lập tức hiểu ra, bắt đầu tự giới thiệu:
“Ta gọi là Cửu, là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, các ngươi chắc chắn đã từng nghe nói về ta rồi đi.”
Giọng nói vang lên, Lục Thủy biết Cửu hẳn đang nhìn sang đây, hắn theo đó ngẩng đầu trông qua.
Đối diện với con mắt của Cửu.
Giống như con mắt của Cửu có thể nhìn thấy được tương lai của hắn.
Nhưng hắn không thấy gì cả.
Rất tốt, rất phù hợp.
Hắn có một loại cảm giác, không ngẩng đầu lên, thật sự sẽ bị đá ra ngoài.
Mê Đô thật sự khiến người ta bất đắc dĩ.
Có điều hắn nhìn Cửu như này thật ra đã tính là rất bình thường.
Cửu bây giờ không có nhỏ như vậy, vẻ mặt nàng tươi cười, ánh mắt gần như chỉ đặt trên người Lục.
Kiếm Nhất nhìn Cửu một chút, thẳng thắn nói:
“Thật có lỗi, chúng ta không đồng hành với chó và phụ nữ.”
Lục Thủy lập tức chép lại lời tự truyện của Lục: “Một người chỉ là trọng tài không có đủ tư cách đồng hành cùng chúng ta.
Xuất phát đến nơi tranh tài tiếp theo.”
Kiếm Nhất nhìn Cửu, nhún vai nói:
“Ngươi nghe thấy đấy, Lục đã nói rồi, một người chỉ là trọng tài như ngươi không đủ tư cách đồng hành cùng chúng ta.”
Cửu nhìn Lục: “...”
Lục ngẩng đầu nhìn Cửu, sau đó nhìn Lục Thủy: “...”
Đó là Lục Thủy viết.
Cửu cũng quay sang nhìn Lục Thủy.
Đối diện với ánh mắt của hai người này, Lục Thủy lựa chọn không thấy, sau đó khép sách lại, nói:
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Không phải nói không mang theo chó sao?” Cửu nhìn Cẩu Tử, nói:
“Đây không phải là chó sao? Nó rõ ràng có thể đồng hành cùng.”
“Nó là mèo.” Kiếm Nhất chân đá Cẩu Tử, nói:
“Đến, meo một tiếng.”
Cẩu Tử hoảng sợ nhìn Kiếm Nhất.
“Gâu?” Cẩu Tử vô thức gâu một tiếng.
“Tốt, đêm nay ăn thịt chó.” Kiếm Nhất lập tức nói.
“Nướng hay nấu?” Lục Thủy tò mò hỏi một câu.
“Hầm.” Kiếm Nhất liếc mắt nhìn Cẩu Tử.
“Ẳng.” Cẩu Tử trốn ra sau lưng Lục, vẻ mặt sợ sệt.
Giống như thật sự đã bị mang đi hầm vậy.
“Đến đây Cẩu Tử, trốn đằng sau ta, hắn không đánh lại ta.” Cửu vẫy vẫy tay với Cẩu Tử.
Kiếm Nhất không để ý đến Cửu, nói thẳng:
“Đi thôi, chúng đi tới nơi tranh tài tiếp theo, đi cho những người kia biết chân lý cờ vây.”
Kiếm Nhất rời đi, Lục Thủy và Lục tự nhiên đi theo sau, hai người cũng không có ý kiến gì.
Hoặc là nói Lục Thủy không cách nào có ý kiến.
Hắn thân là Mê Đô, căn bản phải thuận theo Kiếm Nhất và Lục.
Mà Lục, hắn giống như cái gì cũng không thèm để ý, chính là ra ngoài để giải sầu một chút.
Bọn hắn hẳn đều biết sự đặc biệt của Cửu, nhưng không ai để ý tới.
Dù sao cũng không đánh lại.
Cho nên không quan trọng?
Lục Thủy cảm thấy khả năng rất cao là vậy.
Những người khác, không cần biết là dị tộc uy tín lâu năm, hay là cường giả mới nổi, bây giờ Kiếm Nhất đại khái đều có thể trấn áp.
Hắn là Cửu giai Chứng Đạo, dù chưa đến đỉnh phong, nhưng cố gắng một chút thì đối mặt với Đại Đạo cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Còn Lục, tất cả những người ở dưới Chí Cao gộp lại cũng không đánh thắng được hắn.
Chí Cao là một bậc thang không cách nào bước qua được.
Lục có mạnh hơn nữa, hẳn là cũng không có khả năng đánh thắng Chí Cao thật sự.
Nhiều lắm gọi là khiêu chiến.
Dựa theo chiến lực, kiếp trước nếu không sử dụng sức mạnh thiên địa, thì chỉ tính dưới Chí Cao, Lục Thủy cũng không nhất định có thể vượt qua Lục.
Sau này thì khó nói.
Sau này hắn đi con đường khác, hơn nữa so với lúc Lục mất đi, càng ngày càng xa.
Nhưng hắn có sức mạnh thiên địa làm cơ sở, còn Lục lại không có cái gì.
Người này, có chút kinh khủng quá mức.
Khó trách đám người Kiếm Nhất chỉ tính mấy người bọn hắn, hoàn toàn không tính Lục vào trong đó.
Tất cả bọn hắn cộng lại cũng không đánh lại Lục.
Còn tính cái gì.
Mỗi người bọn họ đều đi tới điểm cuối con đường, cảm nhận được cảnh giới kia, sờ được cảnh giới kia.
Bọn hắn đã coi như là người mạnh nhất trong số những người ở dưới cảnh giới kia.
Nhưng Lục….
Không bình thường.
Có điều, Lục bây giờ chắc chắn cũng không phải đối thủ của Cửu.
Dù thăng lên Chí Cao, Cửu cũng vẫn có thể thắng một cách nhẹ nhàng.
Trừ khi cho Lục thời gian, để hắn trưởng thành, đi đến điểm cuối của Chí Cao.
Như vậy thì có thể nhẹ nhàng thắng được Cửu.
Có điều, Lục tấn thăng Chí Cao, cũng tức là Cửu chết đi.
Bọn hắn vĩnh viễn không có cơ hội tranh phong.
“Ngươi tên là Lục à?” Cửu trực tiếp theo sau, nàng nhìn Lục, hiếu kỳ hỏi:
“Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa trong truyền thuyết không biết chúng ta sao?” Lục tò mò hỏi một câu.
“Không phát hiện được ngươi, ngươi làm thế nào mà trốn được dưới bóng ma của đại đạo mạch lạc?
Ta vẫn luôn nghe nói có người như ngươi, nhưng chưa từng phát hiện ra cái gì từ trong đại đạo mạch lạc.
Bây giờ mới phát hiện ngươi là trốn ở chỗ khuất tốt.” Cửu lùi tới bên cạnh Lục.
Sau đó cùng đi với Lục.
Lục Thủy: “...”
“Nàng có ý gì vậy?” Lục Thủy hỏi Kiếm Nhất bên cạnh.
“Có thể là có ý xem thường ngươi.” Kiếm Nhất chân thành nói.
“Vậy nàng để mắt tới ngươi à?” Lục Thủy hỏi.
Kiếm Nhất không nói gì.
Tình huynh đệ?
Một món đồ chơi hư ảo.
Có điều đối với việc Cửu đi theo, không ai nói gì, bởi vì đuổi không đi.
Chỉ cần không ảnh hưởng tới trận tranh tài cờ vây tiếp theo của bọn hắn là được.
Mấy người đi trên đường lớn, đang nghĩ xem nên đi đâu.
“Này, ngươi không phải Chân Thần toàn năng toàn tri sao?”Kiếm Nhất liếc qua Cửu, nói:
“Có biết chỗ nào sắp báo danh tranh tài không?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi?” Cửu trực tiếp hỏi lại.
“Nàng không biết, lời người ngoài đừng coi là thật.” Giọng nói của Lục vang lên, giống như đang giải thích cho Cửu.
Cửu: “...”
Nàng có cảm giác mình vừa bị vũ nhục.
Cuối cùng, bọn hắn đi tới Cổ Gian Thành.
“Chính là chỗ này, đám nhân loại ngu xuẩn, các ngươi lại dám khinh nhờ uy nghiêm của Chân Thần, lần sau ta sẽ động thủ.” Cửu nói.
Lục Thủy: “Chân Thần uy vũ.”
Kiếm Nhất” “Chân Thần khủng bố.
Lục: “Chân Thần đáng sợ?”
Cẩu Tử: “Gâu gâu gâu gâu.”
“Đương nhiên, ta dù sao cũng là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.” CỪu ý cười đầy mặt với Lục Thủy bên cạnh đi.
Lần đầu tiên đã bị khen như thế, không thú vị.
Lục Thủy có cảm giác mình bị mấy người Kiếm Nhất làm hư.
Lục nhìn như sẽ không nói chuyện.
Thật ra rất xấu.
Khó trách lại ở cùng được với Kiếm Nhất, lúc trẻ còn cùng nhau bị đuổi giết, sau đó lại cùng nhau giết trở về.
Hắn còn tưởng rằng đều do Kiếm Nhất gây ra, bây giờ nghĩ lại, cũng không thể bỏ qua công lao của Lục được.
“Đi thôi, sau khi ta đi vào, sẽ một lần nữa bước lên con đường Kỳ Thánh.” Lòng tin của Kiếm Nhất lại đầy như trước.
Lục Thủy và Lục không hề cảm thấy kinh ngạc.
Kỳ Thánh nha.
Không có chút tự tin nào, làm sao có thể đi lại trong lúc tranh tài chứ?
“Sao hắn lại mặt dày như thế?” Cửu tò mò hỏi.
Lục Thủy thật ra cũng rất tò mò, một người sáng lập nên Kiếm Đạo, được thế nhân kính bái, đáng tiếc Kiếm Nhất lại hoàn toàn không có chút tự giác nào về phương diện này, càng không có chút suy nghĩ nào về phương diện này.
Kiếm Đạo của hắn, không bị hạn chế bởi bất kỳ ai, không bị điều khiển bởi bất kỳ ai.
Kỳ Đạo cũng thế.
“Là tự tin.” Kiếm Nhất không hề quay đầu lại, đáp.
Chẳng qua lúc bọn hắn vào thành, trời đất bất chợt truyền tới một sức mạnh công kích cường đại.
Sức mạnh này lao về phía Kiếm Nhất bên này.
Trong nháy mắt, Lục Thủy có cảm giác quen thuộc.
Đó chính là người thứ đã đá hắn ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm lần trước… Cơ Tầm.