Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1178 - Chương 1178: Tỷ Phu Ngáy Ngủ Sao? 1

Chương 1178: Tỷ phu ngáy ngủ sao? 1 Chương 1178: Tỷ phu ngáy ngủ sao? 1

Tỷ phu ngáy ngủ sao? 1

Chân Võ không tiếp tục hỏi.

Về phần cuối cùng Thiếu gia muốn trả lời vấn đề thế nào, đến lúc đó thì biết.

Điều hắn cần làm hiện tại chính là đảm bảo chuyện này tiến hành thuận lợi.

Tận đến khi hoàn thành.

Có lẽ ngày đó, tên của Thiếu gia sẽ lại vang vọng khắp tu chân giới.

Mặc dù là tên giả.

Có lẽ tên giả của Thiếu gia sẽ mãi lưu truyền giữa trần thế.

Chỉ là khi nào chính bản thân Thiếu gia mới có thể danh chấn thiên hạ đây?

Nhìn bộ dáng này của Thiếu gia, cũng không biết có cơ hội hay không.

“Đúng rồi Thiếu gia, còn một việc.” Chân Võ lần đầu nghe được chuyện kia cũng có chút kinh ngạc, có điều hắn vẫn phải thuật lại.

“Chỗ Lạc Phong bên kia gửi tin tức tới, nói Thiên Nữ Tông sẽ hỗ trợ, nhưng Tử Y Thần Nữ cũng muốn hỏi một vấn đề.”

Lục Thủy: “...”

Mộ Tuyết muốn hỏi cái gì?

Yêu.

Như vậy có ổn hay không?

Cảm giác không ổn lắm.

Yêu?

Cái này có thể.

“Chỉ như vậy?” Lục Thủy hỏi lại.

Ai biết được Mộ Tuyết muốn làm gì, hắn lại không sợ.

“Tử Y Thần Nữ hẳn chỉ yêu cầu cái này.” Chân Võ trả lời.

Thiếu Phu nhân tại sao lại muốn hỏi một vấn đề, bọn hắn chắc chắn không biết được.

Thấy Thiếu gia không hỏi gì thêm, Chân Võ lại nói:

“Thiếu gia, có vài người hỏi Lục gia có tham dự hay không.”

“Không cần để ý, chuyện trong tộc chúng ta không nhúng tay vào.” Lục Thủy nói.

Tiểu trấn Thu Vân rõ ràng không thích hợp, sẽ ảnh hưởng đến em gái hắn.

Lại nói thêm vài việc nhỏ xong, Chân Võ liền lui ra ngoài.

Lục Thủy nhìn trời một chút, phát hiện vẫn còn sớm, liền tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn.

Vé đi Mộ gia đã mua, hôm nay là có thể xuất phát đi Mộ gia.

Lần này không cần biết Mộ Tuyết có ở đó hay không, hắn đều có thể đi xử lý chuyện Minh Nguyệt.

Không biết có thu hoạch gì không.

Có là tốt nhất.

Giữa trưa.

“Nhanh thành hôn đi, đến nhà Tiểu Tuyết nhớ ý tứ một chút.”

Trước cửa Lục gia, Đông Phương Lê Âm sửa sang lại tay áo dài của Lục Thủy, dặn dò rất nhiều thứ.

“Mẹ, thật ra không khoa trương như mẹ nghĩ đâu, con ở chung với bọn họ rất tốt.” Lục Thủy nói với mẹ.

Hắn nói là thật, cha vợ nói chuyện rất êm tai, làm việc hợp ý.

Càng không thể bắt bẻ hắn.

Hắn đương nhiên cũng dốc hết toàn lực trợ giúp cha vợ, không giữ cho riêng mình.

Cha vợ cũng thường xuyên tán dương hắn.

Mẹ quá lo lắng rồi.

“Mẹ biết nhiều, hay ngươi biết nhiều hơn?” Lục Cổ ở một bên trừng Lục Thủy nói.

Lục Thủy: “...”

Lão cha, đáng đời phải ăn cơm mẹ nấu.

“Nhớ kỹ chưa?” Đông Phương Lê Âm lại hỏi.

“Vâng.” Lục Thủy gật đầu.

Hắn còn có thể nói cái gì.

“Một đường bôn ba ngồi xe lửa, nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Tuyết Nhi.” Đông Phương Lê Âm dặn dò:

“Ngàn vạn không thể cho nàng động vào việc nặng, hiểu chưa?”

Lục Thủy: “...”

Mẹ à, Mộ Tuyết có thị nữ, nàng sẽ không làm việc.

Gì mà ngàn vạn?

A, dùng đấm đánh người có tính không?

Không tính đi?

Sau đó, Đông Phương Lê Âm lại dặn dò Mộ Tuyết một hồi lâu, cái này không thể làm, cái kia không thể làm.

Tóm lại, chăm sóc thân thể thật tốt.

Nghe lải nhải một hồi lâu, Lục Thủy và Mộ Tuyết cuối cùng cũng được đi xuống chân núi.

Trên đường đi, Lục Thủy còn cảm khái:

“Mẹ có phải coi nàng thành phụ nữ có thai rồi không?”

“Không nên nói lung tung, mẹ chỉ là vì đang mang bầu, cho nên thích nói những thứ này.” Mộ Tuyết trả lời.

“Nàng nói xem Lục Tộc trưởng và Lục Phu nhân đã tính là già mới có con chưa?”

“Lục Thiếu gia nếu nói như vậy, vậy mẹ bọn họ có phải cũng coi là già mới có con không? Con trai và con gái chênh lệch 20 tuổi cũng không tính là quá xa.”

“...”

Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ nhìn hai người rời đi.

“Chàng nói xem con trai và Tiểu Tuyết Nhi đang nói thầm cái gì đó?” Đông Phương Lê Âm tò mò hỏi.

Bọn nàng đang nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết nói chuyện với nhau.

“Miệng con trai còn có thể phun ra ngà voi sao?” Lục Cổ hỏi.

“Cũng đúng.” Đông Phương Lê Âm gật đầu.

Cảm thấy chồng mình nói rất đúng.

“Thật muốn tìm Mộ gia nói chuyện đẩy hôn lễ lên sớm hơn.” Đông Phương Lê Âm thở dài.

Sớm một chút thì tốt.

Hai người cũng không cần lo lắng cái gì.

Hai đứa nhỏ này, làm việc không biết nặng nhẹ, nhỡ đâu có ảnh hưởng gì sẽ không tốt.

“Thiệp mời đã phát ra ngoài vài cái rồi, chúng ta ngược lại không quan trọng, bên Mộ gia cũng đã phát.

Đột nhiên sửa lại, người ngoài sẽ coi đây là trò đùa.” Lục Cổ lắc đầu nói.

Bây giờ khó mà sửa được.

“Thật đáng tiếc, nhưng cũng được, chỉ còn ba tháng nữa.” Đông Phương Lê Âm nhẹ nhàng nói ra, chỉ là vừa dứt lời, nàng lại nghĩ tới một số việc:

“Cái kia, đến lúc đó hành động của ta có thể bị hạn chế hay không?”

“Hôn lễ trong nhà, đón khách ở quảng trường là đủ.

Chỉ cần không tiếp xúc với quá nhiều người thì vấn đề cũng không lớn.

Còn nữa, trừ khi Nhị Trưởng lão ở đó, còn không thì để ta tiếp.” Lục Cổ nói.

“Nghiêm như thế sao?” Đông Phương Lê Âm bĩu môi, rưng rưng nhìn Lục Cổ.

“Không thì đợi ở trong sân.” Lục Cổ không hề khoan nhượng, bầu không khí vô cùng áp lực.

“Tuân mệnh, Tộc trưởng đại nhân.” Đông Phương Lê Âm tươi cười.

Không chút nào để ý tới việc bị cấm túc.

Dù sao thì cũng có Tộc trưởng đại nhân ở đó, hơn nữ còn là vì bảo vệ con gái.

Chắc chắn sẽ nghe lời.

Hôn lễ của con trai cũng không phải là không tham gia được.

Dù sao thì cũng muốn nàng giữ vững qua cửa ải này.

Chỉ là mang thai không thể quá bận rộn, nữ nhi có chút da, chọn thời gian này tới.

“Cảm giác con gái chắc chắn sẽ không thể nào yên bình ở chung với anh trai nó được.” Đông Phương Lê Âm nói.

“Vì sao?” Lục Cổ tò mò hỏi một câu.

Từ chỗ nào nhìn ra huynh muội không thể yên bình ở chung được vậy?

“Con trai muốn kết hôn, nàng liền chạy đến thêm phiền phức, xem ra chắc chắn không hợp với anh trai nàng.” Đông Phương Lê Âm nói.

Lục Cổ: “...”

Rõ ràng là lời vô căn cứ, vì sao hắn lại cảm thấy có đạo lý như vậy?

— —

Đạo Tông.

Kinh Hải ngồi trên ngọn núi, hắn nhìn bên ngoài, thở dài trong lòng.

Nhận được một nhiệm vụ.

Đến từ Lưu Hỏa.

Mà người trực tiếp liên hệ với hắn lại là tùy tùng của Lục Thủy.

Đối phương không dùng bất cứ ngôn ngữ mờ mịt nào, nói thẳng là chuyện của Lưu Hỏa.

‘Ta biết chuyện Lục Thủy là Lưu Hỏa, nhưng bọn hắn cũng đã biết rồi sao?

Hoặc là nói, Lục Thủy đã biết được?”

Kinh Hải có chút kinh ngạc trong lòng.

Rõ ràng Chân Thần đã phong ấn trí nhớ của hắn, đề phòng người khác thăm dò.

Thật không ngờ rằng, cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Lục Thiếu gia quả thật là đáng sợ.

Có điều đối phương đã tìm tới hắn, vậy ít nhiều cũng yên tâm về hắn, chuyện này với hắn mà nói cũng là cơ duyên.

Còn nữa, tới gần Lưu Hỏa, đây là chuyện biết bao nhiêu thiên kiêu, bao nhiêu tiền bối không cách nào làm được.

Hắn lại mơ mơ hồ hồ làm được.

Có lẽ có liên quan tới chuyện lúc trước hỏi Chân Thần kia, nếu như hắn không biết, nhất định sẽ không được nhận nhiệm vụ này.

Duyên phận thật sự là không thể đoán trước được.

Sau khi nhận được nhiệm vụ, hắn liền có ý định đến cấm địa gặp mặt Lão tổ.

Đương nhiên, chỉ là thử một chút.

Có thể nhìn thấy Chưởng giáo, cũng không kém nhiều đi.

Tất cả đều bắt nguồn từ thiên phú không tồi của hắn, ở Đạo Tông thân phận cũng không kém.

Sư phụ cũng lợi hại.

Nếu không thì rất khó.

Bình Luận (0)
Comment