Tỷ phu ngáy ngủ sao? 2
Hắn rất ngạc nhiên không biết những người khác làm sao mà thực hiện được.
Kiếm Khởi cũng nằm trong đó, cái này hắn biết.
Cho nên có thể gửi tin hỏi Kiếm Khởi một chút, coi như tham khảo.
Rất nhanh sau đó, đối phương liền trả lời: Đi một đường mà ngay cả tiền bối cũng không đi hết được, sau đó có được tư cách nói chuyện với Trưởng lão, nói cho bọn họ chỗ tốt của chuyện này là được rồi.
Kinh Hải: “???”
Nghe có vẻ như rất dễ.
Nhưng mà…
Kiếm Khởi đi hết một con đường mà ngay cả trưởng bối cũng không đi được, cái này có chút không hợp thói thường.
Kiếm Khởi làm được, nhưng hắn không làm được.
Cho nên Kiếm Nhất Phong rất coi trọng Kiếm Khởi, còn Đạo Tông sẽ không coi trọng hắn tới vậy.
Cho dù là sư muội Vũ Niết cũng có chỗ không bằng.
Kiếm Khởi đã vượt qua bọn hắn.
Căn bản không ở cùng một cấp bậc.
Sau đó, Kinh Hải nhớ tới Kiều Càn cũng có tham dự, nhưng hắn không có phương thức liên lạc của Kiều Càn.
Có điều có thể hỏi Kiếm Khởi.
Rất nhanh sau đó hắn lại nhận được một tin nhắn: Có vẻ như trước đó mấy ngày bọn hắn đã đánh một trận với Tiên tổ, tương xứng, lần này có đủ phân lượng trở về nói chuyện, cho nên chỉ một lúc là đã có thể hoàn thành.
Kinh Hải: “...”
Chỉ có mình hắn là bình thường thôi sao?
Sau đó hắn lại nhờ Kiếm Khởi hỏi Sơ Vũ, hy vọng có thể có thu hoạch.
Lấy được đáp án là: Sơ Vũ là đệ tử nam duy nhất trong tông môn, đủ mặt mũi.
Kinh Hải: “...”
Nhưng người có thể tới gần loại tồn tại như Lưu Hỏa này, thật sự không một ai là bình thường.
Hắn lại không có gì đặc biệt.
Một thiên kiêu đệ tử bình thường, bối cảnh bình thường, tu vi bình thường.
Đạo Tông nam nữ cân bằng.
Thở dài một tiếng, Kinh Hải cất điện thoại đi, nếu như tồn tại ở cấm địa không chịu gặp hắn, vậy chỉ có thể bắt đầu từ Chưởng giáo.
Muốn gặp Chưởng giáo, thì phải thuyết phục sư phụ hắn.
Chỉ sợ bị xem là nhập ma.
Rất khó xử lý.
Trước mắt hắn không bỏ ra nổi bất kỳ chứng cứ có ích nào.
Hoàn toàn phải dùng danh dự cá nhân để tông môn tin tưởng.
Đạo Tông và Lưu Hỏa chưa va chạm nhau bao giờ, sẽ không dễ dàng tiếp nhận như Kiếm Nhất Phong.
Càng quan trọng hơn là, Ẩn Thiên Tông và Đạo Tông có mối thù truyền kiếp.
Cái này càng khó hơn.
‘Chỉ có thể thử một chút.’
Kinh Hải hít sâu một hơi, sau đó đi về phía sư phụ hắn bên kia.
Cấm địa bên này không có tin tức gì, xem ra là không có hy vọng.
Thân cũng coi như đệ tử khá tốt của Đạo Tông, có một cơ hội thỉnh giáo Thái Thượng Trưởng lão ở cấm địa.
Nhưng bình thường đều dùng vào lúc Thất giai.
Tam giai như hắn, rất khó nhìn thấy.
Nhất là khi còn có thêm Ẩn Thiên Tông.
Không có gì nổi trội, tồn tại ở cấm địa đương nhiên sẽ không để mắt tới thỉnh cầu của một Tam giai.
Nhưng có thêm Lưu Hỏa đột ngột lộ diện, không chừng sẽ trực tiếp bị điều tra.
Không nói rõ chuyện Ẩn Thiên Tông, hẳn là có thể thử thời vận.
“Mới Tam giai mà đã dùng cơ hội quý giá để đến hỏi chúng ta về vấn đề trong tu luyện rồi?
Thiên kiêu Đạo Tông bây giờ đều vội vàng xao động như vậy sao?”
Giọng nói vang lên từ cấm địa của Đạo Tông.
Thiên kiêu quả thật có thể tới hỏi bọn hắn một vấn đề trong việc tu luyện, nhưng mới Tam giai đã đến hỏi, chưa từng có ai.
Đây là người đầu tiên gặp phải.
Bọn hắn cũng không thấy dự định của đối phương.
Nhưng cũng không lập tức bác bỏ, bởi vì phía trên có dính tới ba chữ Ẩn Thiên Tông.
Cái này khiến bọn hắn có chút để ý.
“Nói là có quan hệ với Ẩn Thiên Tông, hắn cũng không có ý định hỏi chuyện về tu vi. Hẳn là muốn dùng cơ hội này để tới gặp chúng ta.”
“Đầu cơ trục lợi, có điều, Ẩn Thiên Tông…”
“Gặp đi, nếu như quá quan trọng, làm trễ nải tiên cơ, rất dễ ngã chết.”
“Đạo Tông chúng ta đời đời giao hảo với Lục gia, sẽ không xảy ra loại chuyện này.
Vậy gặp đi.”
Kinh Hải vốn còn đang xoắn xuýt chuyện làm sao để thuyết phục sư phụ, đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện ánh sáng Đại Đạo.
Ánh sáng chói mắt chiếu xuống.
Là tín hiệu tiếp kiến đệ tử Đạo Tông của cấm địa.
Giờ phút này, Kinh Hải hơi kích động.
“Là ta sao?”
Cùng với sự kích động, hắn còn có chút khẩn trương, nếu như không được, hắn sẽ không còn hy vọng nào nữa.
Nếu như là hắn, kế hoạch kia sẽ hoàn thành hơn phân nửa.
Phía sau chỉ cần thuyết phục được Thái Thượng Trưởng lão là ổn.
Kinh Hải nhìn ánh sáng này, hoặc là nói, rất nhiều người trong Đạo Tông đều đang nhìn ánh sáng này.
Rất tò mò là ai muốn tiến vào cấm địa.
Đạo Tông Vũ Niết, Đạo Tông Kinh Hiện, tất cả đều đang nhìn.
Chỉ cần là người quen biết, ít nhiều đều có thể nhìn ra.
Một giây sau, Kinh Hải nhìn thấy ánh sáng chiếu vào người hắn.
‘Được rồi.’ Kinh Hải kích động trong lòng, có chút phấn khởi.
Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã nắm chắc ba phần thành công.
Đã là rất cao.
Chủ yếu là Ẩn Thiên Tông và Đạo Tông có mối thù truyền kiếp, cái này khiến xác suất thành công trượt thẳng xuống.
Kinh Hải bị ánh sáng Đại Đạo dẫn đi, tiến vào trong cấm địa của Đạo Tông.
Đạo Tông Vũ Niết nhìn hình bóng của Kinh Hải, chân mày hơi nhíu lại.
Kinh Hải sư huynh là Tam giai, nàng biết.
Trưởng lão ở cấm địa nhất định cũng biết, loại cầu kiến này, gần như là đang hồ nháo.
Nhưng Kinh Hải sư huynh bình thường đều bày mưu rồi mới hành động, tuyệt đối sẽ không hồ nháo.
Trưởng lão ở cấm địa gặp hắn, chứng tỏ rằng chuyện này có giá trị, còn cụ thể thế nào, nàng không biết.
Suy nghĩ một lát, nàng quay lại tiếp tục tu luyện.
Trong năm sau, nàng liền có thể suy nghĩ tới việc tấn thăng Tam giai.
Tốc độ đã vượt qua tất cả những thiên kiêu trong lịch sử Đạo Tông.
Không người nào có thể với tới.
Ngoại trừ…
Đông Phương tiên tử.
18 tuổi Tam giai, dù còn chưa 3.1, nhưng đã không thể tưởng tượng nổi.
Nàng không phủ nhận đối phương rất đặc biệt, nhưng nàng có con đường của riêng mình, tương lai nàng còn muốn đi càng xa hơn.
Đi đến cuối cùng.
Soạt!
Kinh Hải rơi xuống, trôi nổi trước đại điện.
Xung quanh một mảnh đen kịt, giống như đang ở trong vực sâu không đáy.
Mảng đen này hắn không dám nhìn nhiều, mà thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đại điện đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đại điện không nhỏ cũng không lớn, thoáng nhìn đã có thể thấy điểm cuối.
Chỉ là trong mắt hắn không nhìn thấy bất cứ người nào.
“Vấn đề của ngươi là gì?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Giọng nói có chút trống rỗng, lại có chút già nua, vang vọng từ bốn phương tám hướng tới, không biết đầu nguồn ở đâu.
Sự cường đại của Thái Thượng Trưởng lão quả nhiên không phải thứ hắn có thể đoán được.
“Vãn bối trước đây đã tiếp xúc với một vị, khả năng là nhân vật lớn liên quan tới Ẩn Thiên Tông.
Từ chỗ hắn biết được một chuyện tương đối quan trọng.
Cũng có ảnh hưởng tới tông môn.” Kinh Hải mở đầu nói.
Mặc dù không có nội dung gì, nhưng cũng đại khái tóm tắt được.
Hẳn là sẽ không đá hắn ra ngoài đi.
“Nói đi.”
Âm thanh lại lần nữa vang lên từ bốn phương tám hướng.
Dường như có chút khác so với vừa rồi.
Kinh Hải không suy nghĩ nhiều, mà đại khái nói ra chuyện Chân Võ nói cho hắn:
“Có người muốn xây dựng tế đàn…”
Chờ Kinh Hải nói xong, từ không trung lại vang lên giọng nói kia, dường như có chút không kiên nhẫn:
“Một câu trọng điểm cũng không có.
Chuyện tế đàn thì có liên quan gì tới chúng ta?
Lại liên quan gì tới Ẩn Thiên Tông?”
Giờ phút này, Kinh Hải cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá ra ngoài.
“Thái Thượng Trưởng lão có biết Lưu Hỏa không?” Kinh Hải cảm thấy chuyện Lưu Hỏa hẳn nên nói từ sớm, nhưng lại cảm thấy nói từ sớm thì không đủ kinh động.
“Tiếp tục đi.” Giọng nói vang lên.
Kinh Hải hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, tiến tới mở miệng nói:
“Từ khi Lưu Hỏa xuất hiện, được định nghĩ là thiên kiêu số một, nhưng hành động của hắn, tuyệt đối không phải thứ thiên kiêu có thể làm được.
Ở Thiên Trì Hà chém Hoa Tiên cũng mới chỉ là màn mở đầu cho buổi biểu diễn của hắn ở tu chân giới.
Giết Thái Dương Chi Tử, cũng mới chỉ là để ấn tượng của tất cả mọi người với hắn thêm sâu sắc.
Nổi danh thật sự, hẳn là bắt đầu từ chuyện cùng hưởng đạo tàng.
Thân có đại khí phách, đại trí tuệ, vượt qua hiểu biết của vô số người.
Đồng hành cùng hiền, đánh cờ cùng thánh, đứng ở đỉnh phong không lấy một phân một hào, chém Hắc Bạch Song Vương.
Quỷ dị phía chân trời, chúng sinh khiếp đảm, không người rung chuyển.
Trên vương tọa, hắn hiện thân ở chân trời, trấn áp dị tượng, thiên địa thần phục, sinh linh e ngại.
Thử hỏi, có thể hỏi tồn tại như vậy một vấn đề, liệu có ý nghĩa gì không?
Đạo Tông Kiếm Nhất, tiền bối của Đạo Tông thời Viễn Cổ, nắm giữ cực hạn Kiếm Đạo, một tồn tại bực này đánh cờ cùng hắn, luận đạo cùng hắn.
Trong Đạo Tông, ai có thể bằng được?
Tương truyền mấy vị Thái Thượng Trưởng lão đã đi tới điểm cuối của đạo.
Vãn bối không biết cảnh giới cỡ này.
Nhưng trong lòng các vị tiền bối liệu còn có nghi ngờ gì không?
Nếu có, vậy phải chăng có cảm thấy Lưu Hỏa có đủ tư cách trả lời những nghi ngờ của mấy vị Thái Thượng Trưởng lão hay không?
Lưu Hỏa có quan hệ với Ẩn Thiên Tông hay không vẫn còn là ẩn số, nhưng, giá trị của hắn với mấy vị Thái Thượng Trưởng lão, hẳn là có thể nhìn ra được.
Chuyện này đối với những thế lực khác mà nói có nguy hiểm nhất định.
Nhưng Đạo Tông thân là thế lực đệ nhất tu chân giới, thế lực Viễn Cổ chắc chắn sẽ làm như không thấy.
Chuyện nên tới, nhất định sẽ tới.
Mà chuyện của tế đàn, cũng chính là do Lưu Hỏa khởi xướng.”
Kinh Hải nói một hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi, cung kính nói:
“Đây cũng là điều vãn bối muốn nói.
Hy vọng Thái Thượng Trưởng lão nghĩ lại.”
“Lời nói từ một phía, ngươi định chứng minh bản thân đúng thế nào?” Giọng nói kia vang lên:
“Tu vi Tam giai, ngươi có thể biết phân biệt được chính mình có bị mê hoặc hay không sao?
Hoặc là bị người khác lợi dụng?
Ai có thể chứng minh được cho ngươi, cam đoan tính chính xác?”
“Có.” Kinh Hải đột ngột ngắt lời của tồn tại cấm địa.
“Ồ?” Tồn tại cấm địa cũng có chút ngoài ý muốn.
“Thái Thượng Trưởng lão đã nghe nói qua Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, Cửu hay chưa?” Kinh Hải đột nhiên hỏi.
Câu nói này khiến tồn tại ở cấm địa trầm mặc một lúc, bọn hắn đã nghe thấy cái tên này từ cửa đá trong Lục gia.
Rất nhiều người đã truyền ra tin đồn rằng bọn hắn gặp được Chân Thần.
Tạo ra vô số hiểu lầm.