Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1180 - Chương 1180: Tỷ Phu Ngáy Ngủ Sao? 3

Chương 1180: Tỷ phu ngáy ngủ sao? 3 Chương 1180: Tỷ phu ngáy ngủ sao? 3

Tỷ phu ngáy ngủ sao? 3

“Tiếp tục.” Âm thanh lại lần nữa vang lên khắp bốn phía của đại điện.

“Nàng đã nói cho ta biết đáp án, nói với ta rằng chuyến này là lựa chọn chính xác, giúp ta phong ấn ký ức.

Nếu Thái Thượng Trưởng lão không tin, có thể thử khiêu chiến uy năng của Chân Thần.

Vãn bối nguyện làm thí nghiệm.” Kinh Hải nói.

Kinh Hải vừa dứt lời, lập tức có một khí tức cường đại bao trùm lấy hắn.

Nhưng chỉ trong chốc lát, toàn bộ khí tức lui lại, cực nhanh, giống như bị kinh hãi.

“Bản vẽ.” Giọng nói vang lên từ hư vô.

Kinh Hải nhẹ nhàng thở ra.

Xong rồi.

Nguy hiểm thật.

Kinh Hải bị đưa ra ngoài, có điều đã hoàn thành được nhiệm vụ.

Chờ Kinh Hải rời khỏi cấm địa rồi, trong cấm địa liền bắt đầu xôn xao lên:

“Thấy thế nào?”

“Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa không thể nhìn thẳng.”

“Xem ra là thật.”

“Nếu như là thật, đương nhiên có thể thực hiện, tam đại thế lực Viễn Cổ không dung được chúng ta, đắc tội bọn hắn hay không, cũng không khác gì nhau.”

“Quả thật là như vậy, có điều, Lưu Hỏa phải chăng có quan hệ với Lục gia? Chuyện Lưu Hỏa muốn làm, so với tam đại thế lực Viễn Cổ, tương tự dị thường.

Mà tam đại thế lực Viễn Cổ vẫn luôn nhằm vào Lục gia.

Gần đây xuất hiện ba ngôi sao, cái này không thoát khỏi liên quan với tam đại thế lực Viễn Cổ.

Hẳn là nhằm vào Lục gia.

Còn nữa, Lưu Hỏa là Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên Tông… cũng không thể là trùng hợp.”

Cấm địa trầm xuống một lát.

Giọng nói kia lại vang lên.

“Đạo Tông chúng ta, đời đời giao hảo với Lục gia.

“Nói về Kinh Hải một chút, thiên phú không tồi, ánh mắt cũng được, cơ duyên thâm hậu.”

“Chú tâm bồi dưỡng.”

“Đã chú tâm nuôi dưỡng.”

“Vậy chú tâm thêm chút nữa.”

— —

Giữa trưa ngày hôm sau.

Mấy người Lục Thủy đi ra từ xe lửa.

Mộ Tuyết ở bên cạnh Lục Thủy, ngồi xe lửa cũng không phải không tốt.

Ban đêm Lục Thủy đều ngồi đọc sách, Mộ Tuyết thì tựa trên bả vai hắn ngủ.

Tỉnh, Lục Thủy liền không đọc sách nữa.

Cùng Mộ Tuyết nói chuyện phiếm.

Nói chuyện gì sao?

“Lục Thiếu gia, trên biển có con cá nhảy lên, Lục Thiếu gia nói xem nó là con đực hay con cái?”

“Ăn đi.”

Đại khái chính là như vậy.

Bọn hắn không cần chủ đề gì, chuyện gì cũng có thể nói được.

Nhàn rỗi nhàm chán, Lục Thủy còn có thể thắt bím tóc cho Mộ Tuyết.

Nếu Đông Phương Tra Tra ở đây, chắc chắn sẽ phải đoạt.

Cũng may, nàng không có ở đây.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”

Vừa mới xuống xe lửa, Lục Thủy liền nhìn thấy một nhóc con chạy tới ôm lấy đùi Mộ Tuyết.

Là Nhã Lâm.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ ăn cơm chưa?” Nhã Lâm lập tức hỏi.

Lúc này, Nhã Nguyệt cũng tới, nàng trừng mắt nhìn Nhã Lâm:

“Ngươi đi chậm một chút, chút nữa là đụng phải Mộ Tuyết tỷ tỷ rồi.”

Mộ Tuyết là người bình thường, Nhã Lâm thì không giống với lúc trước, gần đây sức lực đã lớn hơn rất nhiều.

Không chừng sắp đột phá lên Nhất giai.

Nàng còn trẻ như vậy đã là Nhị giai, thật ra cũng khá ổn, chỉ cần không so với Trà Trà tỷ tỷ là được.

Anh rể đã 20 tuổi cũng mới 2.1.

“Còn chưa ăn cơm đây.” Mộ Tuyết sờ lên đầu Nhã Lâm, cười nói.

Sau đó, nàng liền nhận được rất nhiều đồ ăn vặt nhỏ, đều là do Nhã Lâm giấu.

Nàng bình thường chỉ có thể ăn chút xíu.

Có thể giấu được nhiều như này rất khó.

“Dì Đường vẫn đang bận sao?” Mộ Tuyết hỏi Nhã Nguyệt.

“Nghe nói gần đây đang phát ít thiệp mời ra ngoài, cha không rảnh, cho nên đều do mẹ hỗ trợ phát.” Nhã Nguyệt nói.

Mộ Tuyết khẽ gật đầu.

Kiếp trước có chuyện gì xảy ra, nàng không hề biết.

Không biết có phải là dì Đường hay không.

Hẳn là đi.

Khi có không hề gặp qua dì Đường, ngay cả cha cũng không gặp qua.

Chỉ ở trong sân tu luyện sống qua ngày.

Thi thoảng ra khỏi cửa một hai lần, sau đó lại tiếp tục nhốt mình trong sân.

Tận đến khi xuất giá.

“Vậy chúng ta đi xem dì Đường đi.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.

“Ta dẫn đường, ta dẫn đường.” Nói rồi, Nhã Lâm liền kéo tay Mộ Tuyết đi về phía trước.

“Ngươi đi chậm chút.” Nhã Nguyệt lên tiếng giáo huấn.

“Được rồi được rồi, cho Nhã Nguyệt tỷ tỷ một tay của Mộ Tuyết tỷ tỷ đấy.” Nhã Lâm nói.

“Vấn đề ở đây sao?” Nhã Nguyệt tức giận nói.

Lục Thủy đi theo phía sau, không nói gì thêm.

Mộ Tuyết ở Mộ gia được hoan nghênh như thế sao?

Cha vợ không đạo nghĩa, thế mà không đến chào đón hắn.

Thua thiệt hắn một lòng muốn giúp cha vợ xử lý mọi chuyện.

Mộ Tuyết được hoan nghênh, hắn thì bị bỏ rơi, đối đãi khác biệt như vậy.

Có điều…

Có thể nhìn thấy Mộ Tuyết cười cũng là một chuyện vui vẻ.

So với việc bị hắn chọc cười, không giống nhau.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, Mộ gia không có bất cứ vấn đề gì.

Không bị nhằm vào, cũng không có bóng dáng Mê Đô.

Khởi Nguyên Thạch ở chỗ này, biết đâu Mê Đô ở ngay phía dưới sẽ không tốt.

Mộ gia xây dựng rất nhanh, lúc này, chỗ ở của bọn hắn đã dời đến một sân bình thường.

Có điều vẫn chưa chuyển về nơi ở Mộ gia, bên kia vẫn còn đang xây dựng.

Nhiều lắm là sân nhỏ của Mộ Tuyết xây dựng không khác lắm.

“Dì Đường.” Vừa đến sân nhỏ, Mộ Tuyết liền gọi một tiếng.

Lục Thủy đương nhiên cũng lễ phép gọi một tiếng dì Đường.

Dì Đương vốn đang ngây người lập tức nhìn về phía cửa ra vào.

“Trở về rồi sao?” Dì Đường tươi cười nói.

Nụ cười có chút gượng ép.

Đại khái là lại cãi nhau với cha vợ đi.

Lớn tuổi sẽ cãi nhau, rất bình thường.

“Đi thôi, mang các con đi xem chỗ ở một chút, khu trước đó đã phá bỏ rồi.” Dì Đường dẫn đường ở phía trước.

Lục Thủy vốn định đi theo, chỉ là vừa mới đi được nửa đường thì gặp cha vợ.

“Cha.” Mộ Tuyết nhẹ giọng gọi.

“Cha.” Nhã Nguyệt Nhã Lâm cũng gọi theo.

Mộ Trạch chỉ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lục Thủy.

“Ta sẽ tâm sự cùng Lục Thiếu gia, mấy người đi trước đi.” Mộ Trạch nói với dì Đường.

Tốt, cha vợ qua nhiên lại tới.

Mấy người Mộ Tuyết cũng không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường, dì Đường đột nhiên nhớ ra cái gì, nhìn sang Nhã Nguyệt bên cạnh:

“Hôm nay không phải có buổi kiểm tra tu luyện sao? Đã nói đón chị xong con sẽ đi luôn cơ mà.”

Nhã Nguyệt: “...”

Nàng lại thi không không tốt.

“Đinh Lương, giám sát Nhã Nguyệt Tiểu thư.” Dì Đường nói với Đinh Lương.

“Vâng.” Đinh Lương lập tức đáp ứng.

Nhã Nguyệt: “...”

Chờ hai người Nhã Nguyệt rời đi rồi, dì Đường mới mang theo Mộ Tuyết và Nhã Lâm đi về phía sân nhỏ.

Mộ Tuyết nhìn, chỉ cười cười, tâm tình dì Đường không tốt.

Không biết cha lại chọc dì Đường cái gì.

Nàng cũng không hỏi nhiều.

“Tỷ tỷ.” Nhã Lâm ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết nói:

“Hỏa Vân Thú ban đêm đi ngủ sẽ ngáy khò khè, Nhã Nguyệt tỷ tỷ nói đó là bệnh.

Không trị hết được.”

“Làm phiền đến em sao?” Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, Nhã Nguyệt tỷ tỷ không có ngáy ngủ.

Cha có đôi khi sẽ ngáy.

Tỷ tỷ có ngáy không vậy?” Nhã Lâm tò mò hỏi.

“Hẳn là không đi.” Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, nói.

Trên lý thuyết là không.

“Vậy anh rể có ngáy ngủ hay không?” Nhã Lâm lại hỏi.

“Cũng không.” Mộ Tuyết trả lời.

“Vậy chuyện Hỏa Vân Thú ngáy khò khè, tỷ tỷ có cách trị liệu không?” Nhã Lâm nhìn Mộ Tuyết, hỏi.

“Đến lúc đó ta giúp Nhã Lâm hỏi một chút nhé?” Mộ Tuyết nhẹ giọng an ủi.

“Được nha được nha, như vậy sẽ không cần trả lại Hỏa Vân Thú cho Nhã Nguyệt tỷ tỷ.”

Nhã Lâm hưng phấn

Bình Luận (0)
Comment