Hôn lễ nhắc lại trước 1
Mộ Tuyết xoa đầu Nhã Lâm, mỗi lần nàng xoa đầu Nhã Lâm, Thủy Vân Thú sẽ tránh sang chỗ khác.
Bình thường, Thủy Vân Thú luôn ngồi trên đầu Nhã Lâm.
Không đi đâu, cũng không làm việc.
Ngồi thở là được rồi.
Chủ nhân có việc gì nó còn có thể kịp thời hỗ trợ.
Hỏa Vân Thú thì lại luôn chạy loạn.
Thấy Thủy Vân Thú cứ ngồi trên đầu Nhã Lâm như vậy, Mộ Tuyết lại nghĩ tới Đậu Nha trên đầu Trà Trà.
Đậu Nha lần này cũng cùng Trà Trà về Đông Phương gia.
Nàng rõ ràng mới là chủ nhân của Đậu Nha, nhưng Đậu Nha lại chỉ nhận Trà Trà.
Nếu không phải đó là Lục Thủy cho nàng, nàng đã bỏ lâu rồi.
Trực tiếp đưa cho Trà Trà là được.
“Tỷ tỷ vừa về tới mà đã quấn lấy rồi.” Dì Đường nhìn Nhã Lâm, lắc đầu.
Nàng cũng không nghĩ tới Nhã Lâm sẽ thích Mộ Tuyết như vậy.
Mộ Tuyết cũng thế.
Lần đầu tiên nàng đưa Nhã Lâm đến gặp Mộ Tuyết, mới biết được Mộ Tuyết thật ra rất yêu quý Nhã Lâm.
Có thể là do thích trẻ nhỏ.
Nhã Lâm khi còn bé không xinh như Nhã Nguyệt, nhưng hoạt bát hơn so với Nhã Nguyệt, coi như đáng yêu.
“Mẹ là tốt nhất rồi.” Nhã Lâm cười nói với dì Đường.
Dì Đường: “...”
Học ở đâu vậy?
“Trà Trà tỷ tỷ nói, mẹ mặc dù sẽ đánh con, nhưng mẹ là người thương con nhất.
Sẽ làm đồ ăn ngon cho con, bị cảm sẽ chăm sóc con, bị thương sẽ bôi thuốc cho con, ban đêm đá chăn mẹ cũng lén đắp lên cho con.” Nhã Lâm nói.
Mộ Tuyết hơi bất ngờ.
Trà Trà đây là đang tự nói cho chính mình, sau đó thuận tiện cho Nhã Lâm nghe sao?
Mặc dù Trà Trà đôi khi sẽ khiến người ta tức giận, nhưng rất ít khi bị đánh.
Miệng ngọt, còn ngoan ngoãn.
Chỉ là đầu óc nhỏ có chút kỳ lạ.
Dì Đường cũng bất ngờ, đứa nhỏ Đông Phương nhìn không quá thông minh kia quả thật không khiến người ta ghét nổi.
“Đi thôi, nhanh lên.” Dì Đường không nghĩ nhiều nữa.
Nàng mang theo Mộ Tuyết và Nhã Lâm đi xem sân nhỏ.
…
Lục Thủy và Mộ Trạch đến dưới một tàng cây cạnh bờ sông.
“Lần này Lục Thiếu gia tới, là có cách rồi sao?” Mộ Trạch hỏi.
Trước đó Lục Thủy đã nói, cuối tháng tiến giai, cho nên sẽ có cách xử lý nhiều việc hơn.
Cũng có thể thử nhiều thứ hơn.
Bây giờ cũng coi như cuối tháng đi?
Mấy ngày nữa là sang tháng 11.
Lục Thủy khẽ gật đầu:
“Ta đã tấn thăng Lục giai, có thể thử một chút.”
Mộ Trạch nhất thời không biết nói gì, Lục Thủy rốt cuộc làm thế nào mà làm được vậy?
Chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi đã trực tiếp tấn thăng Lục giai.
Không, Lục Thủy căn bản là hơn một tháng liền tấn thăng.
Người khác tấn thăng cảnh giới nhỏ còn không có nhanh như vậy, so với Lục Thủy lại chẳng khác nào trò đùa.
Mạnh đến quá đáng.
“Lục Thiếu gia có phải mấy tháng nữa là tấn thăng Thất giai rồi không?” Mộ Trạch vô thức hỏi.
Nghe vậy, Lục Thủy nói khẽ:
“Mấy tháng? Không đến mức thế.”
Mộ Trạch nhẹ nhàng thở ra, vậy cũng tính là bình thường đi?
Có điều, lời này hắn không dám lập tức nói ra, hắn sợ mình sẽ lại phải nghẹn lời trở về.
Quả nhiên, Lục Thủy lại nói:
“Đại khái là hơn tháng nữa là có thể tấn thăng Thất giai Nhập Đạo.”
Đây là lời bổ sung của Lục Thủy.
Mộ Trạch sợ ngây người.
Dựa theo tốc độ này thì ngày thành hơn sắp tới, Lục Thủy có thể lên tới Bát giai Vấn Đạo rồi?
Cái này…
Không bình thường.
Được rồi, hắn quen rồi.
“Lục Thiếu gia định lúc nào thì vào tổ địa xem?” Mộ Trạch nhìn Lục Thủy, hỏi:
“Đêm nay sao?”
Trước kia Lục Thủy đều tiến vào tổ địa lúc ban đêm, lần này không có gì khác thì hẳn cũng là ban đêm.
Nhưng Lục Thủy lại trực tiếp lắc đầu:
“Ngay bây giờ đi.”
Ban đêm?
Đừng đùa, đêm nay hắn muốn triệu hoán Nha Thần để cầu nguyện.
Mộ Trạch ngạc nhiên, bây giờ phù hợp sao?
Có điều nếu Lục Thủy muốn đi bây giờ, vậy hắn cũng không có cái gì để nói.
Dù sao trước đó đều là vì lo Lục Thủy bại lộ, bây giờ Lục Thủy đã quyết định ngả bài, hắn cũng rất tình nguyện.
Giữ kín mọi chuyện, không nói ra miệng là một chuyện cực kỳ khó chịu.
“Đi thôi.” Lục Thủy nói.
Hắn không để Chân Võ Chân Linh đi theo, cho bọn hắn đi bắt cá đi, đêm nay ăn cá nướng.
Trên đường, Mộ Trạch có chút tò mò, hỏi:
“Lục Thiếu gia không có ý định tiếp tục ẩn giấu sao?”
Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Trạch, cảm giác cha vợ hình như đang hiểu lầm cái gì.
Sau đó mở miệng giải thích:
“Mặc dù chúng ta quang minh chính đại đi trên đường, nhưng toàn bộ Mộ gia, không ai có thể phát giác được việc chúng ta đang đi tới tổ địa Mộ gia.
Thực lực của các ngươi không đủ để thấy được chút dấu vết nào để lại.”
Dưới tình huống bình thường, ngay cả Lục gia còn không phát hiện ra hắn, chứ đừng nói là Mộ gia.
Đương nhiên, nếu như Đại Trưởng lão dùng toàn lực, hắn vẫn không thích hợp đi ra ngoài.
Đây là vấn đề xác suất.
Không gian thì chắc chắn không thể dùng, rất dễ bị bắt.
Dù sao thì cũng cần đề phòng có người mở cổng không gian tới Lục gia.
Loại phòng vệ này, đẳng cấp cực kỳ cao.
Mộ Trạch nhìn Lục Thủy một chút, cuối cùng không nói gì, cảm thấy Mộ gia vừa bị vũ nhục.
Nhưng hắn không cách nào phản bác được.
“Đúng rồi, Lục Thiếu gia hẳn là biết là thiên địa dị biến lúc trước đi?
Là nhằm vào Lục gia sao?” Mộ Trạch hỏi.
“Ừm, nhằm vào Lục gia.” Lục Thủy gật gật đầu, sau đó nhìn cha vợ nói:
“Mộ gia sợ sao?”
“Bọn họ quả thực có lo lắng này.” Mộ Trạch gật đầu:
“Nhưng nghĩ một chút, đều như nhau.
Đắc tội Lục gia hoặc là đắc tội những tồn tại kinh khủng kia.
Không có gì khác nhau.
Cho nên không nghĩ nhiều nữa.”
Lục Thủy hơi bất ngờ, bọn họ vậy mà cũng suy nghĩ khá chu đáo.
Đúng vậy, không gả Mộ Tuyết vào Lục gia nghiêm trọng hơn so với tất cả những thứ khác.
“Bọn họ rất thông minh.”
Nghe được câu này, Mộ Trạch nhẹ nhàng thở ra, có điều, hắn ngược lại rất tò mò:
“Nếu như Mộ gia không đồng ý mối hôn sự này thì sẽ thế nào?”
“Sẽ không như thế nào cả, ta trực tiếp tới cướp người là được.
Các ngươi không có quyền phản kháng.” Lục Thủy không chút để ý.
“Chắc chắn chưa đến mức động thủ với các ngươi, nhưng giới hạn cũng nằm ở đây.”
Mộ Trạch không hiểu lắm tại sao Lục Thủy phải nhất định cưới được Mộ Tuyết.
Lục Thủy không mạnh nhất tu chân giới, thì cũng là tồn tại mọi người phải ngước nhìn.
Mà đây mới chỉ là Lục giai.
Một ngày nào đó, hắn đi tới cuối cùng của Đại Đạo thì sẽ đáng sợ đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Rất nhanh sau đó, mấy người đã đi tới tổ địa.
Lúc đi vào, Khởi Nguyên Thạch không hề tránh bọn hắn.
Cũng tức là Minh không có yêu cầu trò chuyện.
“Ta liên lạc với Minh trước.” Lục Thủy nhảy lên, đi tới bên cạnh Khởi Nguyên Thạch.
Muốn xem tình huống của Minh, sau đó lại kết nối với Nguyệt.
Như vậy có thể biết được hai vị này gặp nhau sẽ xảy ra cái gì, mặc dù chỉ gặp trên lối đi.
Cốc cốc!
Lục Thủy gõ gõ Khởi Nguyên Thạch, sức mạnh của hắn trực tiếp tràn vào trong.
Không bao lâu sau, Khởi Nguyên Thạch liền phát sáng.
Lục Thủy biết Minh ở phía đối diện.
Giống như một nhân viên trông điện thoại cô độc.
Vừa rồi hắn đã kết nối với Minh, Minh lập tức tiếp lấy.
Rất nhanh sau đó, tinh thần Lục Thủy đã đi vào trong căn phòng kia.
Lần này đi vào, hắn có cảm giác xung quanh tương đối trống trải, nói cách khác, nơi này còn có thể duy trì thật lâu.
Hoàn toàn khác biệt so với trước đó.
Mà cánh cửa ở trước mặt hắn cũng phát sáng lên.