Hôn lễ nhắc lại trước 2
“Là ngươi sao?” Giọng nói của Minh vang lên.
Có chút mừng rỡ, dường như có người tới sẽ giúp hắn cảm thấy bớt cô độc hơn chút.
“Là ta.” Lục Thủy khẽ gật đầu.
Hắn lấy ra ghế cao ngồi xuống, định cùng Minh trò chuyện một lúc, xác nhận trạng thái hiện tại của MInh.
Bởi vì sự biến hóa của thế giới, Minh đã khôi phục được một chút.
Nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi Mê Đô.
Ở chỗ này gọi ra bên ngoài đã là cực hạn, hy vọng có thể được đáp lại.
Hắn bây giờ, hẳn là vẫn còn có thể gọi được một đoạn thời gian rất dài nữa.
“Ta cảm thấy lần này ngươi đi vào không giống lúc trước.” Minh nói.
Lục Thủy ngồi xuống, gật gật đầu:
“Ừm, vừa mới độ kiếp tấn thăng, có thể miễn cưỡng dùng chút thủ đoạn.
Có điều muốn cứu ngươi đi ra, vẫn chưa đủ.
Trong khoảng thời gian này ta đã gặp qua rất nhiều người, hiểu ra rất nhiều chuyện, bây giờ ta đại khái đã biết Lục để cho ngươi trông coi cái gì.”
Nghe được câu này, phía đối diện trầm mặc một lát, sau đó hiếu kỳ hỏi:
“Có phải vì tinh thần ta không tốt, cho nên muốn phong ấn ở đây?”
Suy nghĩ này, rất hợp lý.
“Không phải.” Lục Thủy lắc đầu nói:
“Ta biết được từ chỗ Nguyệt bên kia, ngươi đúng là đang giúp Lục thủ hộ thứ gì đó, a, nhắc tới, tên của ngươi vốn là Minh Nguyệt, người mạnh nhất của Nguyệt Tộc.
Ngươi có một nửa khác gọi là Nguyệt, ta đã tìm tới nàng, có điều tình trạng của nàng cũng không tốt.
Biết không nhiều.”
Lục Thủy nói xong, phía bên kia dường như thở phào một tiếng.
Sau đó, giọng nói vang lên:
“Vậy Lục kia rốt cuộc đã để cho ta thủ hộ cái gì?”
Hắn để Lục Thủy giúp hắn tìm một nửa khác, giúp hắn thoát khỏi Mê Đô.
Đối phương xác thực đã làm được rất nhiều.
Khiến hắn có chút kinh ngạc.
Bây giờ đối phương lại tới nói cho hắn biết bản thân đang thủ hộ cái gì, hắn rất tò mò, hắn rốt cuộc là cần phải giữ vững cái gì mà vẫn luôn phải ở lại nơi này.
Không thể rời đi.
Lục Thủy nhìn cánh cửa đang phát ra ánh sáng, nhẹ nhàng chậm chạp nói:
“Mê Đô.”
“Cái gì?” Minh ngạc nhiên hỏi lại.
“Thứ Lục để ngươi trông coi, chính là Mê Đô dưới chân ngươi.
Tầm quan trọng của Mê Đô liên quan tới thế giới.
Mê Đô dưới chân ngươi lại càng quan trọng hơn.
Thứ Lục để ngươi trấn thủ khả năng lớn là Mê Đô.
Đây cũng là lí do vì sao ngươi luôn không có cách nào rời khỏi Mê Đô.” Lục Thủy nói.
Giọng điệu không hề chập trùng, giống như chỉ đang kể lại một câu chuyện bình thường.
Hoặc cũng có thể là vì không muốn kích động tới Minh, muốn Minh bình tĩnh một chút.
Loại tồn tại như Minh này, ở trong Mê Đô sẽ rất khó duy trì được.
Rất dễ bùng nổ.
Một người, hoặc là nói, một sinh linh, bị nhốt vô số năm như vậy, không ai biết được sẽ như thế nào.
Lục Thủy không nói gì thêm, đợi Minh phản ứng lại.
Trầm mặc một lúc, Lục Thủy mới nghe thấy phía đối diện truyền ra âm thanh:
“Ta thật sự không thể rời đi sao?”
Trong giọng nói của Minh mang theo sự tuyệt vọng, nhưng lại có một loại cố chấp.
Lại giống như đang nhận mệnh.
Hắn không thể rời đi.
“Nguyệt nói, đến lúc, ngươi sẽ có thể đi ra.
Ban đầu, ta cũng không biết lúc này là lúc nào.
Sau đó ta gặp được Cơ Tầm.
Cuối cùng cũng đã hiểu lúc đó là lúc nào.” Lục Thủy không để ý tới cảm xúc tuyệt vọng của Minh, mà là thông báo cho hắn khả năng đằng sau.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Minh hỏi, hắn cũng có suy đoán.
Lúc này, ký ức của hắn không còn nhiều, ít nhiều đều bị đứt quãng, nhưng vẫn có thể hiểu được Lục Thủy có ý gì.
Mặc dù hiểu được, nhưng hắn vẫn muốn hỏi một câu:
“Ngươi biết ta lúc nào có thể rời khỏi nơi này ư?”
Lục Thủy ngả người ra sau, giọng nói mang theo ý cười:
“Đúng vậy, ta đã hiểu Mê Đô rốt cuộc là cái gì.
Cũng hiểu tác dụng của việc trấn thủ mê Đô.
Cho nên đã biết, điểm cuối của công việc trấn thủ của ngươi là lúc nào.”
“Là lúc nào?” Minh hỏi.
Giọng nói mang theo sự khẩn trương.
Lục Thủy dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:
“Khi ta tới tìm ngươi, hoặc là nói khi ta tới tìm Mê Đô, cũng là lúc ngươi hoàn thành sứ mệnh thủ hộ Mê Đô.
Ngươi không nhất định phải chờ ta, nhưng ta có thể kết thúc sứ mệnh của ngươi.
Nếu như các ngươi không chờ được người khác tới, vậy ta chính là người này.”
Tất cả Mê Đô có thể là đang chờ muội muội của hắn, nhưng vậy thì có sao?
Hắn muốn đi, còn phải nhường đường cho muội muội hắn à?
Vẽ vời rách chuyện.
Nghe thấy Lục Thủy nói, Minh giật mình, khó tin nói:
“Lúc, lúc ngươi tìm tới ta?”
“Đúng vậy, không cần biết ngươi tin hay không, chỉ cần để ta tìm tới Mê Đô, ngươi, sẽ khôi phục tự do.” Lục Thủy tựa lưng trên ghế cao, nhìn cánh cửa đối diện, nói:
“Cho nên, cái này không xung đột với mục đích ban đầu của ta, ta cần tìm tới vị trí của ngươi, cũng vừa vặn cứu ngươi ra ngoài.
Có điều có một vấn đề, làm thế nào mới tìm được vị trí của ngươi.
Có lẽ nếu ngươi kết nối với Nguyệt, sẽ có được chút thu hoạch.”
Minh ngồi nghe Lục Thủy nói, hắn cũng không biết lời Lục Thủy nói là thật hay giả.
Nhưng sự lợi hại của Lục Thủy hắn đã được chứng kiến, hơn nữa, đối phương cũng không cần phải lừa hắn.
Nhất là còn có thể liên hệ với một nửa khác của hắn.
Có phải là một nửa khác của hắn thật hay không, chỉ cần kết nối là hắn có thể biết được.
Cho nên cứ lựa chọn tin tưởng là được, thật hay giả, sẽ sớm thấy rõ ràng.
“Ta cần làm gì?” Minh hỏi.
“Ấn ký, ta cần ngươi mở ra ấn ký thông đạo.
Nguyệt có thể kết nối với ấn ký.
Đến lúc đó lại thông qua ấn ký đến.” Lục Thủy nói.
Ấn ký này rất kỳ quái, Minh và Nguyệt hẳn phải kết nối được với nhau mới đúng.
Nhưng trên thực tế, chỉ có người có ấn ký mới có thể kết nối, bên còn lại sẽ không cách nào liên lạc được.
Có lẽ là khả năng gánh chịu của thông đạo có hạn.
“Được.” Minh không chút do dự.
Lấy được đáp án xong, Lục Thủy liền đứng lên:
“Sau khi ta rời khỏi đây, ngươi bắt đầu làm ấn ký đi, ta sẽ để người thích hợp tiếp nhận ấn ký.”
“Được.”
Sau khi Minh đáp ứng, Lục Thủy cất ghế đi, trực tiếp ngắt kết nối.
Trước Khởi Nguyên Thạch, Mộ Trạch đang chờ Lục Thủy tỉnh lại.
Lần này hắn cảnh giác bốn phía, phòng ngừa có người đi vào.
Nhất là loại chuyện như lần trước, hắn sẽ không để xảy ra lần hai.
Lần trước giải thích tương đối gượng ép, một lần nữa, hắn hoàn toàn không biết giải thích thế nào.
May mà trong lúc hắn đang lo lắng, Lục Thủy tỉnh lại.
“Ổn chứ?” Mộ Trạch nhìn Lục Thủy mở mắt ra, tò mò hỏi.
Lần này có chút nhanh, lần trước phải đợi một thời gian rất dài.
“Đã nói xong.” Lục Thủy để Mộ Trạch đi tới gần Khởi Nguyên Thạch:
“Ấn ký thông đạo của Minh sẽ đặt trên người cha, ta sẽ nghĩ cách để cha và Minh cùng nói chuyện, cũng sẽ nghĩ cách để có thể trò chuyện với Minh thông qua cha.
Cụ thể sẽ xuất hiện là tình huống nào, không biết được.
Nhưng đều nằm trong khống chế.”
Mộ Trạch đi tới trước Khởi Nguyên Thạch, khẽ gật đầu, hắn chỉ có một thỉnh cầu:
“Có thể đặt ấn ký ở vai được không?”