Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1184 - Chương 1184: Nha Thần Từ Thần Vực Giáng Xuống Trần Thế 1

Chương 1184: Nha Thần từ Thần Vực giáng xuống trần thế 1 Chương 1184: Nha Thần từ Thần Vực giáng xuống trần thế 1

Nha Thần từ Thần Vực giáng xuống trần thế 1

Mộ Trạch nhìn Đường Y, hắn cảm thấy hôm nay Đường Y có hơi khác thường.

“Mộ Tuyết đã nói gì với ngươi?”

Nếu như Mộ Tuyết không nói gì cả, thì Đường Y sẽ không đến mức như thế này.

Chẳng lẽ là do Lục gia đã nói gì đó?

Đường Y lắc đầu, bình tĩnh nói:

“Là do ta đột nhiên nghĩ đến một việc.”

Mộ Trạch nghe thấy Đường Y nói như thế, thì không hỏi về chuyện này nữa, mà nói:

“Thiệp mời đã được phát ra ngoài rồi, nếu như Lục gia cũng phát, thì sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn.”

Đường Y cũng thuận theo, không nói gì cả.

Đúng là sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn, bất kể là Lục gia hay là Mộ gia, lúc này nói ra đều như là trò đùa của trẻ con.

Là do nàng kích động rồi.

Mộ Trạch không nói thêm gì mà chỉ nằm xuống, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Ấn ký dường như đang hấp thụ lực lượng của hắn.

Đường Y cũng không nói chuyện nữa mà nằm xuống theo.

Chỉ có điều, khi nàng vừa nằm xuống liền nghe được giọng nói của Mộ Trạch:

“Ngày mai ta sẽ đi hỏi thử xem, loại sự tình này không phải là thứ mà chỉ một người có thể quyết định được.”

“Được.”

Trên mặt của Đường Y rốt cuộc cũng nở một nụ cười.

Mặc kệ là có thể thành công hay không, nhưng cũng phải thử xem đã.

Nếu như thực sự không được, chỉ có thể nhắc nhở Mộ Tuyết, hy vọng đừng gây ra chuyện gì trong mấy tháng này, việc ảnh hưởng quá lớn sẽ không tốt đối với bản thân nàng.

Lần trước cũng bởi vì việc này mà ầm ĩ lên.

Lục Thủy trốn ở trong phòng, hắn đang chờ đợi.

Chờ tới nửa đêm.

Lúc này, trong phòng của hắn đã tràn ngập Thiên Địa Chi Lực, hắn cần một gian phòng yên tĩnh.

Tại sao?

Bởi vì, đêm nay chính là thời gian triệu hoán Nha Thần.

Chỉ cần Nha Thần đáp ứng nguyện vọng của hắn, từ nay về sau, Mộ Tuyết sẽ biến thành kẻ yếu, mặc hắn ức hiếp.

Nhưng mà, nguyện vọng này phải được suy nghĩ thật kỹ lưỡng, không thể xảy ra thiết sót nào.

Với lại, không biết Nha Thần sẽ cho mấy nguyện vọng.

Nha Thần là người đẹp nhất thiên hạ, mạnh hơn Đăng Thần không biết bao nhiêu lần.

Nên hẳn là có 30 nguyện vọng mới đúng phải không?

Không nghĩ ra được nhiều như thế, hắn cảm thấy cho 3 cái là đủ rồi.

Tắm rửa đốt hương, đợi tới nửa đêm, triệu hoán Nha Thần.

Kích động.

Nửa đêm.

Lục Thủy dời một cái bàn tới, sau đó bày hương án lên trên bàn.

Hai quả quýt, một cái bánh bao nhân đậu.

Tại sao lại bày ra những thứ này?

Là đồ ăn thừa lúc tối, Nha Thần sẽ không để ý.

Lục Thủy đứng trước bàn, bắt đầu khởi động Thiên Địa Chi Lực.

Lúc này, dấu răng trên người hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bên trong ánh sáng còn có sức mạnh màu tím.

Bảy luồng ánh sáng nhàn nhạt bắt đầu di chuyển, sau đó tập trung lại một điểm.

Một đạo ánh sáng tím hiện lên trước mặt Lục Thủy, dường như mang theo khí tức của một loại sinh mệnh nào đó.

Là Nha Thần vừa vĩ đại vừa mĩ lệ.

Lục Thủy đưa hai tay ra, cao giọng nói:

“Ra đi, Nha Thần vĩ đại.

Tín đồ trung thành của ngươi đã bày ra tế phẩm ngon miệng, dụng tâm triệu hoán ngươi, đợi ngươi giáng thế.

Mời ngươi dùng ánh mắt của mình để cảm nhận được tâm ý của tín đồ thành kính.”

Oanh!

Lục Thủy vừa dứt lời, ánh sáng liền bắt đầu khuếch tán, dường như muốn khai thông ra một con đường hướng tới Thần Vực.

Vù!

Ánh sáng màu tím hội tụ trên nóc phòng.

Ngay sau đó, trên trần nhà liền tỏa ra ánh sáng màu tím.

Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng màu tím kia, một thân ảnh màu tím dần dần xuất hiện.

Người tới mặc hoa phục, trong tay cầm từ bi pháp ấn, sau lưng còn có Chân Thần Chi Quang.

Khuôn mặt trang nghiêm, xinh đẹp vô song, nàng giống như thiên nữ đang hạ phàm vậy.

Nha Thần đã được triệu hoán ra.

Ngay lúc này, Lục Thủy cảm thấy rằng 7 cái dấu răng ở trên người mình đã biến mất, đây chính là Nha Thần.

“Nhân loại, là ngươi đang triệu hoán ta?”

Giọng nói của Nha Thần vang lên.

Lục Thủy cung kính nói:

“Là ta.”

Dù sao cũng muốn ước nguyện, phải cung kính một chút.

“Nhân loại, ngươi không thành kính.”

Nha Thần nhìn tế phẩm ở trên mặt bàn, nhẹ giọng nói.

Sau đó, nàng đi chân trần lên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống Lục Thủy.

“Đây là những thứ mà ta có, hay là nói ta lấy từ trong miệng vị hôn thê của ta.”

Lục Thủy nói.

“Nhân loại ngu xuẩn, người khiến cho vị hôn thê phải đói bụng không có tư cách để cầu nguyện với ta.”

Giọng nói của Nha Thần tràn đầy sự uy nghiêm.

Sau đó, trong tay nàng xuất hiện một cái quyển sổ nhỏ, nhanh chóng mở quyển sổ ra:

“Nhân loại ngu xuẩn, hôm nay ta sẽ nhớ kỹ tội danh của ngươi.

Ngươi tốt nhất là nên thông minh lên một chút, đừng có lộn xộn, tiếp nhận sự thẩm phán của Thần đi.”

Lục Thủy:

“???”

Điều ước đã nói đâu?

Tại sao mới bắt đầu đã thẩm phán rồi?

“Nha Thần mỹ lệ, có phải người đã hiểu lầm gì rồi không?”

Lục Thủy lập tức nói.

“Nhân loại, ta tin ngươi không phải là một tên ngu ngốc, bổn thần sắp tuyên đọc tội danh của ngươi.”

Nha Thần mở quyển sổ ra rồi tiếp tục nói:

“Tội danh đầu tiên, không quan tâm tới chiều cao của hôn thê, không để ý tới việc hôn thê bị khó xử, cố ý đặt sách ở trên cao, muốn khiêu chiến giới hạn tức giận cuối cùng của hôn thê.

Đây là một tội cực kỳ nặng.

Ngươi có nhận tội hay là không?”

Nha Thần vừa dứt lời, chiếc váy tím của nàng liền bay lên.

Nàng sợ hết hồn, lập tức lui về sau một bước, sau đó đề váy lại mà nói:

“Vô sỉ, lưu manh.”

“Yêu nữ.”

Lục Thủy nhìn chằm chằm Nha Thần, nói:

“Quả nhiên là Nha Thần giả, hôm nay ta phải nhìn xem dưới gương mặt Nha Thần kia, rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào.”

Hắn nói xong liền tiến về phía chiếc bàn, bắt đầu mở trang phục của Nha Thần ra.

Á!

Nha Thần bị dọa sợ, lập tức chạy trốn.

“Dừng tay, dừng tay.”

Nha Thần vừa trốn vừa dùng tay đè váy lại:

“Lục Thủy, ngươi dừng tay lại.

Á.

Váy của ta.

Ngươi sẽ bị đau mắt hột.”

Mộ Tuyết kêu lên, sau đó nàng bỗng dẫm vào chiếc váy của mình, cả người ngã nhào về phía trước.

Nàng trực tiếp té xuống dưới bàn.

Bịch!

Lúc nàng té xuống, nàng liền rơi xuống trên người một người, sau đó được đối phương ôm lại.

Lúc này, sức mạnh trên chiếc váy của Mộ Tuyết cũng bắt đầu rút đi, trở thành một chiếc váy ngủ bình thường.

Cả người nàng nhào thẳng vào trong ngực Lục Thủy.

“Yêu nữ.”

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết rồi trầm giọng nói.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, lạnh lùng nói:

“Lục thiếu gia bị yêu nữ mê hoặc rồi, sau này còn có mặt mũi để gặp người khác sao?”

“Ồ, yêu nữ này còn rất tự tin.”

Lục Thủy gõ gõ cái trái Mộ Tuyết nói.

“Lục thiếu gia, cái trán của ta có cứng hay không?”

Mộ Tuyết đứng dậy, nhìn Lục Thủy rồi hỏi.

Gương mặt vô cùng nghiêm túc.

“Đương nhiên.”

Lục Thủy nhìn thấy nắm tay nhỏ của Mộ Tuyết liền lập tức nói thêm một câu:

“Là không cứng rồi.”

“Hừ.”

Mộ Tuyết hừ một tiếng, giang hai tay ra nói:

“Ta không mang giày, Lục thiếu gia ôm ta đi.”

Lục Thủy đương nhiên là sẽ không từ chối, hắn ngồi xuống, dùng vai chống vào bụng của Mộ Tuyết, sau đó gánh nàng lên, đi về phía giường ngủ.

Mộ Tuyết:

“..”

“Lục thiếu gia, ngươi không phải là bị bệnh đãng trí của người gia rồi đó chứ?

Không muốn làm người thông minh thì cũng được đi, nhưng mà tại sao nhất quyết phải làm người thực vật?”

Mộ Tuyết bị Lục Thủy khiêng lên, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh nói.

Dường như không hề quan tâm đến tình huống của mình, hoặc có thể nói là khí thế quan trọng hơn.

Nghe thấy câu này, Lục Thủy dừng lại, sau đó hắn thả Mộ Tuyết xuống, rồi dùng tư thế ôm công chúa để ôm nàng lên.

Đi được hai bước nữa, Lục Thủy mới mở miệng nói:

“Lúc nãy, Mộ tiểu thư nói cái gì ấy nhỉ?”

Mộ Tuyết:

“...”

“Lục thiếu gia, đừng nói ngươi mắc bệnh đãng trí của người già rồi nha?”

“Mộ tiểu thư còn trẻ như thế, mới 19 tuổi…Hầy.”

Lục Thủy thở dài một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, Mộ Tuyết liền quay đầu sang cắn vai hắn.

A!!!

Mộ Tuyết là chó à?

Chắc chắn là như thế.

Bình Luận (0)
Comment