Cầu hôn (3)
Mộ gia.
Đã qua hai ngày.
Tổ địa vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Mộ Uyên nhìn lối vào, nơi này hoàn toàn bị sương mù bao trùm, không phải thứ hắn có thể dây vào.
“Vẫn không có bất kỳ biến hóa nào sao?” Mộ Khương hỏi.
Trời đã sắp tối, còn tiếp tục nữa, bọn hắn cũng không biết sẽ như thế nào.
Thế nhưng…
Mộ Uyên đã thử qua, hắn cứ tới gần sương mù thì sẽ có vấn đề.
“Chờ chút đi.” Mộ Uyên nói khẽ.
“Trước mắt Mộ Trạch không có vấn đề gì.
Không đến mức xảy ra chuyện.”
“Mộ Tuyết sắp thành hôn, những thiếp mời thu về kia, cần Mộ Trạch và Đường Y đi phát lại, nếu như cứ tiếp tục thế nào, không biết có kịp hay không.
Hơn nữa, có thể không xảy ra chuyện hay không cũng là vấn đề.” Mộ Khương thở dài một tiếng.
Loại chuyện này, bọn hắn thật sự không có bất kỳ cách gì.
Bọn hắn chung quy là quá mức nhỏ yếu.
Nhưng ở trong tu chân giới, có thể có thành tựu như thế, cũng xác thực không dễ.
Chỉ là không thể như Lục gia, đi tới đỉnh phong.
Người Lục gia ít, lại có thể đi đến độ cao như vậy.
Đơn giản khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
“Sương mù hình như bắt đầu tán đi rồi.” Mộ Uyên luôn từng giây từng phút chú ý tình huống cuối cùng cũng thấy được biến hóa.
Điều này khiến bọn hắn hơi kích động.
Cuối cùng cũng biết được tình huống cụ thể rồi sao?
Tóm lại, người không có việc gì mới là điều quan trọng nhất.
Bí mật của Khởi Nguyên Thạch quá sâu, thực lực của những người như bọn hắn căn bản không đủ để tiếp xúc.
Cưỡng ép tiếp xúc sẽ chỉ mang đến diệt vong.
Lúc đầu, bọn hắn cảm thấy không có sâu như vậy, nhưng khi sương mù này vừa xuất hiện, bọn hắn liền biết, đó không phải là thứ bọn hắn có thể tiếp xúc.
Khi bọn hắn chạm thử vào sương mù đều có cảm giác mê man, dường như sẽ bị kéo vào trong nơi không biết nào đó.
“Hẳn là kết thúc rồi chứ?” Mộ Khương đứng tại chỗ chờ đợi.
Kết thúc có nghĩ là có kết quả, cuối cùng sẽ như thế nào, giống như bốc thăm trúng thưởng vậy.
Hy vọng tất cả đều tốt.
…
Bách Hoa Cốc.
Mấy ngày nay, có rất nhiều người trở về Bách Hoa Cốc.
Nơi này trăm hoa đua nở khắp nơi, vô số tiên tử.
Các nàng trở về không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì nam đệ tử duy nhất của Bách Hoa Cốc.
“Sư đệ thật sự mang bạn gái trở về sao?”
Tiên tử vừa trở về Bách Hoa Cốc đều cảm thấy khó tin.
Sư đệ nuôi lớn như vậy, cuối cùng đã cưới vợ sinh con rồi.
Các nàng đã buồn thật lâu, từng cho rằng sư đệ thích con trai.
Dù sao sư đệ cũng xinh đẹp như vậy.
Lần này có thể yên tâm rồi.
“Là thật, các vị tiền bối đều sẽ xuất quan, nghe nói là muốn đi hỏi chút về hôn sự.”
“Là tới cửa cầu hôn.”
“Đúng rồi, nhà gái là ai? Có xứng với Sơ Vũ không?”
“Ngươi đoán xem? Đối phương thế nhưng là tiên tử nổi danh tu chân giới, xinh đẹp, thiên phú kinh người.
Sơ Vũ đúng là có tiền đồ.”
“Vậy phải nhanh chóng cầu hôn, định rõ hôn sự, nếu không đối phương đổi ý sẽ không tốt.”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần chờ các vị tiền bối xuất quan được.”
…
Ở một cái sân trong Bách Hoa Cốc.
Kiếm Lạc ngồi trên ghế, tay nàng đặt trên đùi, có hơi không được tự nhiên.
Vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, giống như ngồi bàn chông, như có gai ở sau lưng.
“Kiếm Lạc tiên tử ở mấy ngày nay đã quen chưa?” Vãn Tiên tiên tử ngồi ở một bên hỏi.
“Đã quen.” Kiếm Lạc tiên tử cúi đầu nhẹ giọng trả lời.
Mấy ngày nay rất nhiều người hỏi vấn đề này.
“Kiếm Lạc tiên tử, là Sơ Vũ theo đuổi ngươi sao?” Vãn Lê tiên tử hai tay chống cằm, nhìn Kiếm Lạc.
Càng nhìn càng hài lòng.
Hoa nhường nguyệt thẹn, lan tâm huệ chất.
Nhu thuận hiểu chuyện.
Quả thật là mỹ nhân mà.
Ánh mắt Sơ Vũ thật tốt.
“Cái này, cái này, không nói rõ được.” Kiếm Lạc đỏ mặt trả lời.
Loại vấn đề này càng bị hỏi nhiều hơn.
Lúc vừa mới tới, từng sư tỷ đều rất hoan nghênh.
Đều hò hét Sơ Vũ tìm được tiên tử đẹp mắt như vậy.
Sau đó, ác mộng bắt đầu.
Cứ luôn hỏi nàng quen biết Sơ Vũ thế nào, ai theo đuổi ai, Kiếm Nhất Phong nghĩ thế nào.
Không có việc gì, đợi Cốc chủ đi ra sẽ tự mình tới cửa cầu hôn, những chuyện này không cần lo lắng.
Con nên gọi là gì thì tốt.
Nếu là con trai, liệu về sau có khó lấy vợ không.
Kiếm Lạc không dám trả lời, chỉ dám ngồi im tại chỗ, nói lập lờ nước đôi.
Có điều, không có sư tỷ nào là không đối tốt với nàng.
Nhưng chính là quá tốt rồi, khiến nàng càng khó chịu hơn.
Vì 200 đồng tiền…
“Lần này Sơ Vũ mang ngươi về gặp phụ huynh, thế nhưng sư phụ lại đang bế quan, có điều sẽ lập tức đi ra thôi, hẳn là hôm nay sẽ ra.
Chuyện lớn như vậy, dù lão nhân gia có độ kiếp, cũng sẽ hoãn lại.” Vãn Tiên tiên tử thề lời son sắt.
Sợ Kiếm Lạc sẽ cảm thấy trong nhà không coi trọng chuyện này.
“Không, không cần như vậy, là, là tới nói chính sự.” Kiếm Lạc thử giải thích.
“Chuyện hôn lễ sao?
Cái này cũng có chút phiền phức, nhưng vấn đề không lớn.
Kiếm Nhất Phong quả thật lợi hại, nhưng Bách Hoa Cốc chúng ta cũng không kém.” Vãn Lê tiên tử vỗ ngực cam đoan.
Kiếm Lạc nhìn thoáng qua, phát hiện mình vẫn chưa là gì.
Nàng cho rằng nàng đã đủ phiền toái, không nghĩ tới vị sư tỷ này còn phiền toái hơn.
Nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại.
“Không, không phải như thế.” Kiếm Lạc lập tức phất tay giải thích.
Mặt đã đỏ đến tận tai.
Nhất thời không biết giải thích thế nào.
“Sư phụ đã xuất quan, nên đi qua.” Vãn Nguyệt tiên tử đi vào sân nhỏ, nhìn cả đám nói:
“Sơ Vũ đậu?”
“Đang gõ điện thoại, hình như nói là nhiệm vụ thất bại, định trở về.” Kiếm Lạc chỉ chỉ vào một gian phòng hẻo lánh, nói.
Tối hôm qua Sơ Vũ đã nói với nàng, còn tiếp tục như vậy nữa, hôn sẽ cũng sẽ bị ép ra.
Bạn gái giả sắp biến thành bạn gái thật.
Đợt này thua thiệt lớn rồi.
Ai biết miệng các vị sư tỷ không hợp thói thường như thế.
Một truyền mười, mười truyền trăm, truyền đến mức con cũng có luôn rồi.
Nhất định phải rời đi.
Vãn Nguyệt nhìn sang Vãn Lên ở một bên, nói:
“Kéo Sơ Vũ ra đây.”
Ầm!
Sơ Vũ trực tiếp bị Vãn Lê ném ra ngoài.
“Sư phụ gọi ngươi đấy, nhanh lên.” Vãn Lê cười, nhẹ nhàng nói.
“Sư tỷ lại xông vào phòng ta rồi.” Sơ Vũ kêu to.
Một chút riêng tư cũng không có.
“Yên tâm, chờ Kiếm Lạc gả vào rồi, ta chắc chắn sẽ gõ cửa, không xông vào nữa.” Vãn Lê híp mắt cười, nói.
Nàng rất thích Kiếm Lạc.
Lúc nào mới có thể thành hôn đây.
Sau đó, Sơ Vũ, Kiếm Lạc bị Vãn Nguyệt kéo đi.
Vãn Lê nhìn Vãn Tiên:
“Sơ Vũ lúc nào mới có thể lấy Kiếm Lạc vào nhà đây?”
“Nhất định sẽ.” Vãn Tiên nhìn mấy người Sơ Vũ rời đi, nói:
“Trước kia còn không có cảm giác, bây giờ ta mới phát hiện, đứa nhỏ Kiếm Lạc này quá tốt rồi.
Bộ dáng đỏ mặt kia, thật khiến người ta thích mà.
Đúng là tuyệt phối với Sơ Vũ.
Ừm, gọi chút thủy quân, phóng đại tiếng gió một chút.
Chủ yếu là nói cho toàn tu chân giới biết chuyện này, Kiếm Lạc thế mà không có phản cảm.”
“Có phải hơi quá rồi không?” Vãn Lê hơi bận tâm:
“Nhỡ đâu có người biết điểm tốt của Kiếm Lạc…”
“Có lý.” Vãn Tiên gật đầu:
“Không chế phạm vi chút, đừng cho quá nhiều người biết.
Truyền tới Kiếm Nhất Phong là được.
Có điều Kiếm Nhất Phong gần đây hình như cũng đang truyền.”
…
“Làm sao bây giờ?” Trên đường, Kiếm Lạc nhỏ giọng hỏi Sơ Vũ:
“Sư tỷ của ngươi đều nói chuyện của chúng ta đã truyền tới mọi ngóc ngách trong tu chân giới rồi.”
“Yên tâm, các nàng lừa gạt ngươi thôi, 200 vào sổ, ngươi mua chút đồ là quên.
Hơn nữa, Nam Thành không có tu chân giả, không có lời đồn.
Mấy thứ lời đồn này qua tám năm mười năm, sẽ không còn.
Không cần phải để trong lòng.” Sơ Vũ mặt không đổi nói.
“Một tên trạch nam bị điên như ngươi không thèm để ý, nhưng ta không phải trạch nữ.
Như này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của ta.” Kiếm Lạc nhìn chằm chằm Sơ Vũ, nói.
Sơ Vũ giơ tay xoay đầu Kiếm Lạc ra phía trước:
“Đi đường thì nhìn đường.
Nếu thực sự không được ta lại cho ngươi thêm 100, ta cũng không muốn giải thích với ngươi.
Ngươi đọc sách ở Nam Thành, ở cùng một chỗ với ta, không cần phải lo cuộc sống bị ảnh hưởng.
Cuộc sống của ta mới bị ảnh hưởng.
Vô duyên vô cớ còn phải có điều kiện cho ngươi ăn uống.”
“Ta hiểu rõ vì sao ngươi lại độc thân.” Kiếm Lạc mở miệng nói.
“Bởi vì ta quá xinh đẹp, con gái nhìn thấy ta sẽ tự ti sao?” Sơ Vũ hỏi.
“Có bệnh.” Kiếm Lạc nghiêng đầu qua một bên, lại quay sang bổ sung một câu:
“Xinh đẹp là để miêu tả con gái.”
“Ta nói là lúc ta mặc đồ con gái, có vấn đề gì sao?
Thành thật mà nói, so với ta, ngươi không có não như vậy, cũng có ưu thế tương đối lớn.” Sơ Vũ nói.
Nghe được câu này, cả khuôn mặt Kiếm Lạc đều đỏ.
Viết tiểu thuyết chỉ có ở nhà, qua hai mươi năm nữa, nàng liền có thể một đao chém chết đối phương.
Thật sự là ngu xuẩn, rõ ràng có nhiều cơ duyên như vậy, thế mà chỉ dùng để viết tiểu thuyết.
Ngày nào hối hận tới chết cũng không biết.
Kiếm Lạc quay đầu, không tiếp tục để ý Sơ Vũ nữa.
“Sắp tới rồi, đừng nói thì thầm, nơi này rất nhiều cường giả, có vài người sẽ đưa tai mắt tới.” Vãn Nguyệt tiên tử ở phía trước nhắc nhở.
Kiếm Lạc cúi đầu, mang tai cũng đỏ ửng.