Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1210 - Chương 1210: Mộ Tuyết Có Phải Là Đang Mài Đao Hay Không? (1)

Chương 1210: Mộ Tuyết có phải là đang mài đao hay không? (1) Chương 1210: Mộ Tuyết có phải là đang mài đao hay không? (1)

Mộ Tuyết có phải là đang mài đao hay không? (1)

Nơi trăm hoa vây quanh có một cái đình.

Hiện tại, mấy người Sơ Vũ đang đi về phía đó.

Dọc trên đường đi, Kiếm Lạc cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hoa nở ở khắp mọi nơi, mùi hoa thơm ngào ngạt.

“Đẹp không?”

Vãn Nguyệt nhìn Kiếm Lạc rồi nói khẽ:

“Sau này có thể thường xuyên tới xem.”

Kiếm Lạc gật đầu, nhưng mà cũng rất nhanh lại lắc đầu.

Kiếm Lạc giải thích:

“Phải tu luyện, không có thời gian.”

Không dám tới nữa.

Những vị sư tỷ này quá nhiệt tình, hơn nữa những câu hỏi mà Kiếm Lạc đưa ra, các nàng cũng không trả lời được.

Nói một xíu là lại dễ dàng bị xuyên tạc, không dám nói.

Vãn Nguyệt cười cười nhìn Kiếm Lạc, không nói thêm nữa.

Nàng phải làm một vị đại tỷ tỷ dịu dàng.

Mấy vị sư muội của nàng quá khi dễ người rồi.

Thật vất vả mới có thể dẫn về một người, lỡ như bị bọn họ dọa chạy thì biết làm sao bây giờ?

Không lâu sau đó, mấy người Sơ Vũ đã đi tới đằng trước cái đình, trong đó có một vị thiếu nữ vô cùng trẻ tuổi đang ngồi.

Nhìn nàng cùng lắm chỉ mới tròn đôi mươi mà thôi.

Mái tóc dài đen mượt mà lay động theo làn gió.

Mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà.

Ngay khi Kiếm Lạc nhìn thấy đối phương, nàng có hơi kinh ngạc, trong nháy mắt nàng cảm thấy rằng trăm hoa tươi đẹp đang đua nở ở xung quanh, cũng bị người đó làm cho ảm đạm phai mờ đi.

Người này…

Nàng chưa bao giờ gặp được nữ tử nào có dung mạo xinh đẹp thanh thuần tới như thế cả, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, phong hoa tuyết đại.

“Kiếm Lạc tiên tử?”

Giọng nói dịu dàng mềm mại truyền vào trong tai của Kiếm Lạc.

Kiếm Lạc cảm thấy người nữ tử này có khi chất vô cùng kinh người. Trong thế hệ trẻ, chỉ có một mình khí chất của Đạo Tông Vũ Niết là có thể sánh được với nàng ta.

“Kiếm Nhất Phong Kiếm Lạc, xin ra mắt tiền bối.”

Kiếm Lạc lập tức hồi thần, cung kính nói.

Mặc dù vị này không phải là Cốc chủ, nhưng mà lại có địa vị cực kỳ cao ở Bách Hoa Cốc.

Tu vi thông thiên, hoàn toàn không phải là điều mà nàng có thể lý giải được.

“Sư phụ.”

Sơ Vũ cúi đầu, cung kính nói.

Sư phụ hoàn toàn không thèm nhìn hắn.

Quả nhiên, ánh mắt của nàng đều đặt hết lên trên người của Kiếm Lạc.

Hai trăm đồng tiền thay đổi vị trí hỏa lực, rất đáng giá.

Nhưng mà…

Cứ có cảm giác tự mình bẫy mình.

“Kiếm Lạc, tới đây, ngồi ở bên cạnh ta.”

Mộc Tô tiên tử vẫy tay với Kiếm Lạc.

“Hả?”

Kiếm Lạc thụ sủng nhược kinh.

Nàng nhìn Sơ Vũ ở bên cạnh mình, dường như đang hỏi có thích hợp hay không.

Chỉ là nàng còn chưa kịp đợi Sơ Vũ cho mình đáp án, thì bản thân đã bị Vãn Nguyệt kéo đi rồi.

Dường như đang dẫn đường giúp nàng, như thế cũng tốt.

Dù sao thì chính nàng cũng không biết nàng phải ngồi như thế nào mới tốt.

Sơ Vũ thì lại cảm thấy không được tốt cho lắm, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Phải nhanh chóng nói ra mọi chuyện, sau đó dẫn Kiếm Lạc rời khỏi Bách Hoa Cốc.

“Sư phụ, ta tới đây là vì có chuyện quan trọng…”

Sơ Vũ vừa mới mở miệng nói, thì đã bị Mộc Tô tiên tử trực tiếp ngắt lời:

“Nói sau đi, đợi vi sư hỏi Kiếm Lạc một vài vấn đề đã.”

Sơ Vũ:

“...”

Sư phụ à, Kiếm Lạc là người ngoài đó.

Nhưng mà, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa.

Sư phụ rất ít khi xuất quan, chọc vào lão nhân gia như nàng, chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn.

Kiếm Lạc ngồi xuống bên cạnh Mộc Tô tên tử, nàng không khỏi có chút khẩn trương.

Nàng cũng không biết sẽ bị hỏi cái gì.

“Kiếm Lạc tiểu tiên tử, ngươi biết cảnh giới cửu giai không?”

Mộc Tô tiên tử nhìn Kiếm Lạc đang thẹn thùng cúi đầu hỏi.

Cảm giác của nàng về tiểu cô nương này khá tốt.

Sơ Vũ không nghe lời, trên người còn có một đống khuyết điểm, chỉ có ánh mắt là còn dùng được.

“Hả?”

Kiếm Lạc có hơi kinh ngạc, sau đó lập tức lắc đầu nói:

“Vãn bối không biết.”

Cảnh giới cửu giai, cái này…

Hoàn toàn lệch ra khỏi sự hiểu biết của nàng.

Trong Kiếm Nhất Phong đa phần đều là thất giai.

Cao hơn đó nữa thì nàng không rõ.

Trưởng bối ở trong nhà nàng có người đạt tới cảnh giới này hay không thì nàng cũng không biết.

Chắc là có, nhưng mà sao có thể nói với nàng được cơ chứ?

“Trước kia, ta bị vây lại trong cảnh giới này, không thể tìm ra được bất cứ con đường nào để thoát khỏi.”

Mộc Tô tiên tử thở dài một tiếng, dường như đang chuẩn bị nói một chút về chuyện năm đó.

“Tại sao lại bắt đầu cảm khái rồi?”

Sơ Vũ nhìn sư phụ mình, cảm giác hôm nay sư phụ có hơi không bình thường.

“Khi đó, thế giới của ta hoàn toàn trở thành màu xám, ta rời khỏi Bách Hoa Cốc, cứ luôn hành tẩu trong Tu Chân Giới.”

Trong mắt Mộc Tô tiên tử mang theo sự hồi ức:

“Một năm, lòng ta như tro tàn, không còn biết sống có ý nghĩa gì nữa, ta cảm giác bản thân mình sắp nhập ma rồi.

Vào lúc đó, ta đi tới một cái thôn nhỏ.

Ở bên cạnh cái thôn nhỏ ấy, ta thấy một đứa nhóc trông khá là nhếch nhác.

Hắn cho ta một quả trái cây mà mình vô cùng yêu thích.

Còn cười một cái với ta.

Thanh thuần, xán lạn.

Chỉ có điều, quả trái cây mà hắn cho ta đã bị hư thối rồi.

Hắn nói cho ta biết rằng, đó chính là món đồ cuối cùng mà mẹ hắn đã cho hắn trước khi rời đi.

Là món đồ quý giá nhất của hắn.

Hắn đưa cho ta, vì hy vọng ta có thể vui vẻ.

Ngay giây phút đó, thế giới của ta bỗng nhiên được thắp sáng lên.

Cảnh giới mà ta vốn dĩ đang bị kẹt lại, cũng đột nhiên thông thuận.

Từ đó, ta chỉ có một tâm nguyệt duy nhất, nếu như trước khi chết ta vẫn không thể hoàn thành được tâm nguyệt này, có lẽ ta sẽ chết mà không nhắm mắt.

Đứa bé ấy đưa đồ vật mà mẹ hắn đã đưa lại cho ta, cho nên ta chính là mẹ ruột của hắn.

Cho nên, tâm nguyệt suốt đời của ta, chính là có thể nhìn thấy đứa bé ấy kết hôn sinh con.”

Mộc Tô tiên tử cầm lấy tay của Kiếm Lạc tiên tử, giọng nói vô cùng chân thành:

“Bây giờ, tiểu gia hỏa ấy cuối cùng cũng dẫn bạn gái về nhà rồi, chúng ta nên nhanh chóng bàn về chuyện hôn sự thôi.

Kiếm Lạc tiên tử, ngươi có hiểu hay không?

Đến lúc đó, ta cũng có thể bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, bước vào hàng ngũ Đại Đạo.

Các ngươi cũng sẽ có một ngọn núi lớn để dựa vào.

Cực kỳ hoàn mỹ.”

Ngay từ đầu, Kiếm Lạc còn có hơi xúc động, nhưng mà nàng không thể nào tưởng tượng được đề tài này lại chuyển nhanh như thế.

Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên nói như nào mới phải.

Đúng ngay lúc này, Sơ Vũ khinh bỉ nói:

“Đừng nghe mấy lời linh tinh của sư phụ ta.

Mấy chục năm trước nàng đã tiến vào hàng ngũ Chứng Đạo rồi, còn muốn tiến vào trong hàng ngũ của Đại Đạo Thiên Thành?

Hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Cả đời này đều khó mà làm được.

Không liên quan gì tới việc ta có kết hôn hay không cả.

Trước kia cũng xém chút nữa là bị nàng lừa.”

Có đạo pháp bách chiến thiên, Sơ Vũ hiểu rất rõ mức độ khó khăn của Đại Đạo Thiên Thành.

Muốn vào Đại Đạo?

Cơ duyên tạo hóa, lĩnh ngộ Đại Đạo, tâm tính cảnh giới, một thứ cũng không thể thiếu.

Nếu không thì tại sao thế lực đỉnh cấp lại ít tới như thế?

Kiếm Lạc nghe xong lời của Sơ Vũ, lúc này nàng mới phản ứng lại.

Mộc Tô tiên tử trừng Sơ Vũ một cái, nói:

“Tuổi nhỏ như thế mà đã hiểu được Đại Đạo tạo hóa rồi à?”

“Sư phụ, là do ngươi không đúng.”

Sơ Vũ đứng lên, hắn cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.

Hắn nâng hai tay lên, bên trái là hỏa cầu, bên phải là thủy cầu.

Sau đó, hỏa cầu và thủy cầu đụng vào nhau, triệt tiêu lẫn nhau.

“Sư phụ cảm thấy đây là cái gì?”

Sơ Vũ nhìn Mộc Tô tiên tử rồi hỏi.

“Diễn xiếc?

Ta nhớ lúc ngươi còn nhỏ, Vãn Nguyệt đã dùng cách này để lừa ngươi ăn cơm.”

Mộc Tô tiên tử nhìn Vãn Nguyệt rồi nói.

“Là đạo pháp.”

Sơ Vũ hoàn toàn không quan tâm tới việc sư phụ nói lãng qua chuyện khác, sau đó hắn lại một lần nữa ngưng kết thủy cầu và hỏa cầu.

Lúc này, hắn không cho cả hai công kích lẫn nhau nữa.

Mà là thử điều hòa, cuối cùng chúng trở thành một quả cầu thuật pháp:

“Còn cái này chính là Đạo.”

Vãn Nguyệt thấy cảnh tượng này không khỏi mở to hai mắt, nàng có chút kinh ngạc.

Mộc Tô tiên tử cũng có hơi ngoài ý muốn:

“Thú vị đấy, còn gì nữa không?”

“Đương nhiên là còn.”

Sơ Vũ vô cùng tự tin nói:

“Nếu muốn biết thêm càng nhiều việc nữa có liên quan tới đạo pháp, hãy theo dõi tác phẩm mới nhất của ta

Mộc Tô tiên tử:

“...”

Vãn Nguyệt tiên tử:

“...”

Kiếm Lạc:

“...”

Tên này viết tiểu thuyết viết tới điên luôn rồi.

Bình Luận (0)
Comment