Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1211 - Chương 1211: Mộ Tuyết Có Phải Đang Mài Đao Hay Không? (2)

Chương 1211: Mộ Tuyết có phải đang mài đao hay không? (2) Chương 1211: Mộ Tuyết có phải đang mài đao hay không? (2)

Mộ Tuyết có phải đang mài đao hay không? (2)

“Không có quyển sách này.”

Vãn Nguyệt tiên tử trực tiếp đi tìm kiếm quyển sách này.

Đáng tiếc là nàng không tìm thấy.

“Vẫn chưa cho ra mắt, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, lỡ đâu ta đổi tên thì sao.”

Sơ Vũ cười một cái, sau đó nhìn sang sư phụ của mình nói:

“Sư phụ, lần này ta tới là có chính sự cần phải bàn.”

Mộc Tô tiên tử thở dài một cái, tại sao vẫn còn đang viết tiểu thuyết cơ chứ.

Nàng phất tay, nói thẳng:

“Được rồi, dẫn Kiếm Lạc đi xuống đi.

Nhớ kỹ, nếu như lần sau mà ngươi không dẫn theo Kiếm Lạc, thì ngươi cũng đừng có trở về nữa.”

“...”

Sơ Vũ có hơi bực bội:

“Sư phụ, ngươi cũng nên nghe ta nói đã chứ.”

“Vi sư đồng ý, ta không muốn nghe ngươi nói chuyện.”

Mộc Tô tiên tử hạ lệnh đuổi khách:

“Nói chuyện đó với sư tỷ của ngươi đi.

Nhìn thầy ngươi ta liền cảm thấy phiền.”

Sơ Vũ:

“...”

Sau đó, Mộc Tô tiên tử nói với Kiếm Lạc:

“Sau này, Bách Hoa Cốc chính là nhà của ngươi, muốn tới bất cứ lúc nào cũng được.”

“Đa tạ tiền bối.”

Kiếm Lạc tiên tử cúi đầu cảm ơn.

Sau đó, bọn họ liền bị Vãn Nguyệt tiên tử dẫn ra ngoài.

Sơ Vũ nói đại khái về chuyện này cho sư tỷ nghe, sau khi các vị sư tỷ đã hiểu rõ rồi thì hắn rời khỏi Bách Hoa Cốc.

Dẫn theo Kiếm Lạc đi luôn.

Không thể nán lại thêm nữa.

“Có thật như vậy hay không?”

Trên đường trở về, Kiếm Lạc mở miệng hỏi Sơ Vũ.

Sơ Vũ khó hiểu mà nhìn Kiếm Lạc, nói:

“Cái gì thật hay không?’

Sư phụ đã đồng ý rồi, chắc chắn nàng sẽ không nuốt lời.

Mặc dù mấy năm nay sư phụ vẫn luôn không chào đón ta, nhưng mà nàng sẽ không tới mức gạt ta đâu.”

“Thứ mà ta hỏi là chuyện của sư phụ ngươi cơ.”

Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ rồi hỏi:

“Ngươi thật sự là được sư phụ ngươi nhặt về à?

Là do mẹ ngươi không cần ngươi nữa, hay là còn có lý do gì khác?”

Sơ Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:

“Không nhớ rõ nữa.

Khi đó ta vẫn còn rất nhỏ, không có ấn tượng gì nhiều, chỉ còn sót lại một ít cảm giác yếu ớt mà thôi.

Còn về việc lời của sư phụ ta là thật hay giả.

Ừm, phần lớn đều là giả đó.

Nàng đã lừa ta như thế rất nhiều lần rồi.”

“Thì ra là như thế.”

Kiếm Lạc gật đầu, sau đó nói:

“Khi nào thì ngươi mới đưa cho ta ba trăm đồng?”

“Ta chuyển cho ngươi hai trăm, đưa cho ngươi tám mươi đồng tiền mặt.”

Sơ Vũ nói.

“Còn hai mươi đồng nữa đâu?”

Kiếm Lạc nhận tiền xong, hỏi.

“Tháng sau đi.

Hết tiền rồi.”

Sơ Vũ nói.

“Vậy mấy bữa cơm tiếp theo phải giải quyết như thế nào?”

Kiếm Lạc đột nhiên hỏi.

Trong tình huống bình thường, thì ăn bất cứ thứ gì đi nữa, tất cả đều do Sơ Vũ trả tiền, nàng chỉ phụ trách mua hoặc là làm thôi, đương nhiên là nếu như nàng biết làm.

“Ta hết tiền rồi, đương nhiên là tới lượt ngươi bỏ tiền.

Còn có thể làm sao được nữa? Chẳng lẽ chịu đói à?”

Sơ Vũ tức giận nói.

“Ta cho ngươi mượn tám mươi đồng, đợi tới tháng sau, cộng nó vào chung với hai mươi đồng kia luôn, ngươi trả hết một lần cho ta.”

Kiếm Lạc nói xong thì đưa tám mươi đồng kia cho Sơ Vũ.

Sơ Vũ:

“...”

Trong cái đình có trăm hoa bao quanh.

Mộc Tô cầm lấy một cái hạt lên chơi, nói:

“Là chuyện gì?”

Lúc này, Vãn Nguyệt tiên tử đã đi tới bên cạnh cái đình.

“Đúng là chuyện mà Kiếm Nhất Phong và Đạo Tông truyền tới, xây dựng tế đàn, được hỏi một vấn đề.”

Vãn Nguyệt tiên tử nói.

Mặc dù nàng có hơi nghi ngờ về chuyện này rồi, nhưng mà tới khi thật sự chắc chắn thì vẫn không khỏi khiến cho người ta kinh ngạc.

Bách Hoa Cốc không thiếu linh thạch, cho nên bọn họ đều muốn hỏi một vấn đề.

“Nếu thật sự có thể hỏi một vấn đề, sư phụ muốn hỏi về cảnh giới cao hơn sao?”

Vãn Nguyệt tiên tử tò mò hỏi.

“Đại Đạo Thiên Thành sao?”

Mộc Tô tiên tử lắc đầu:

“Không được, quá xa vời.

Điều mà ta thật sự muốn biết chính là khi nào Kiếm Lạc xuất giá.

Tiểu nha đầu này thật sự không tệ.

Không lạnh lùng cao ngạo như trong truyền thuyết, cảm giác nàng còn bị tên tiểu tử kia khi dễ nữa.”

“Kiếm Lạc đúng thật là rất tốt, chúng ta đều rất hài lòng.

Nhưng mà, Sơ Vũ hoàn toàn không có tâm tư đó.

Có điều, hai người ở chung một chỗ, vấn đề có lẽ cũng không quá lớn.”

Vãn Nguyệt tiên tử vừa cười vừa nói.

Mặc dù nguyên nhân bọn họ có thể ở chung một chỗ là do các nàng.

“Ta có lẽ sẽ đổi sang một vấn đề khác, hỏi rằng đứa con đầu tiên của Kiếm Lạc và Sơ Vũ là nam hay nữ.

Như vậy thì có thể đồng thời biết được ba vấn đề rồi.”

Mộc Tô tiên tử cười nói.

Cái hạt kia thoáng hiện lên ánh sáng.

Có dấu vết của Đạo.

“Sư phụ, cái này là do Sơ Vũ tặng sao?”

Vãn Nguyệt đột nhiên tò mò hỏi.

Trước đó, nàng vẫn không nghĩ nhiều, nhưng mà hôm nay lại nghe được câu chuyện xưa này, sau đó lại thấy được nó, nhiều ít cũng sẽ có chút liên tưởng.

“Biết tại sao ta có nó không?”

Mộc Tô tiên tử nhìn Vãn Nguyệt rồi lắc đầu nói:

“Bởi vì, vi sư ăn cái quả trái cây thối rữa kia.

Bên trong câu chuyện xưa này có một chi tiết mà ta vẫn luôn không nói cho các ngươi biết.”

“Chi tiết?”

Vãn Nguyệt tò mò hỏi.

“Ừ.”

Mộc Tô tiên tử tràn đầy từ ái nói:

“Khi Sơ Vũ vừa gặp ta, đã gọi ta là mẹ.

Quả trái cây đó đúng là do mẹ hắn cho, cho ba quả, còn một quả cuối cùng hắn không nỡ ăn, muốn để dành lại cho mẹ.”

Mộc Tô tiên tử nói tới đây thì thở dài một cái:

“Lúc nhỏ nghe lời như thế, trưởng thành lại bắt đầu phản nghịch, không chịu cưới vợ.”

Vãn Nguyệt tiên tử cười cười nói:

“Duyên phận có đôi khi là do trời định, có cản cũng cản không được.”

Tổ địa Mộ gia.

Mộ Trạch nhìn màn sương mù dày đặc đang dần biến mất, hắn biết tất cả đều kết thúc rồi.

Nhưng mà, hắn vẫn không nhìn thấy Lục Thủy.

Thông đạo cũng không phải là do hắn tự cắt ra, mà nó tự động cắt ra.

Hắn cũng không biết Minh và Nguyệt trao đổi gì với nhau.

Hắn cũng không biết tình huống có tốt đẹp hơn hay không.

Hắn cũng không biết Lục Thủy đã đi đâu.

Nhưng mà khi thông đạo biến mất, tất cả đều sẽ trở về bình thường.

Chỉ có điều, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy Lục Thủy.

Lục Thủy hình như vẫn chưa trở về, nếu như thế thì vấn đề liền trở nên vô cùng lớn.

Cũng may vào thời khắc sống còn, hắn nhìn thấy thân ảnh của Lục thủy đi ra từ trong sương mù, xem ra đã không còn vấn đề gì nữa rồi.

Lục Thủy dùng rất nhiều thời gian để hành tẩu ở trong Mê Vụ Chi Đô.

Nhưng mà, ngoại trừ hòn đảo ban đầu, hắn không còn phát hiện ra thứ gì nữa cả.

Hoàn toàn không có dấu vết của Mê Đô, đừng nói chi tới việc tìm được chỗ của Minh.

Nhưng cho dù có tìm được Mê Đô, thì hắn cũng không dám trực tiếp tiến vào, Mê Đô quá đặc biệt, hắn không chắc chắn là có xuất hiện vấn đề gì hay không.

Đặc biệt là khi lần trước đi vào Mê Đô, đi tới tận sáu ngày, lần này lỡ đâu là một tháng lận thì sao.

Sắp tới lúc thành hôn rồi, không thể để xảy ra vấn đề lớn như vậy được.

Hắn vốn dĩ định tiếp tục quan sát hòn đảo đó trước, nhưng mà lại phát hiện thông đạo bị cắt ra, cho nên hắn buộc phải rời đi.

Lúc này, hắn mới từ bỏ việc nghiên cứu, trực tiếp quay trở về bên cạnh Khởi Nguyên Thạch.

Chuyến đi này đúng là có một chút thu hoạch.

Ví dụ như việc hắn biết được Tông chủ của Ẩn Thiên Tông là ai.

Biết được bản thân mình hoàn toàn không phải là Thiếu tông chủ giả.

Có hơi khiến cho người ta khó chịu.

Đương nhiên, việc phát hiện ra ghi chú cũng làm cho hắn có hơi ngoài ý muốn.

Nhưng mà, không biết đó là ai, nhưng không có quan hệ quá lớn tới thời kỳ Viễn Cổ.

Có điều, khi hắn vừa quay về liền cảm giác được rằng bên ngoài có người muốn đi vào, lập tức khởi động Thiên Địa Chi Lực, trực tiếp kiềm chân hai người kia lại.

Lúc này, cha vợ đang nhìn hắn.

Qua hai ngày rồi, cơ thể của cha vợ có vẻ đã không còn tệ như trước nữa, hơn hai ngày mới khiến cho thông đạo cắt ra.

Không biết trạng thái bây giờ của Minh và Nguyệt như thế nào.

“Lục thiếu gia đã xử lý xong hết chưa?”

Mộ Trạch thấy Lục Thủy trở về liền hỏi.

“Vẫn chưa, cụ thể như thế nào thì phải hỏi Minh một chút

Để ta liên lạc với hắn.”

Lục Thủy vừa dứt lời liền để tay lên trên Khởi Nguyên Thạch.

Hắn không đi vào, hiện tại vẫn còn dư lại sự ảnh hưởng của Mê Vụ Chi Đô, lời nói có thể truyền đi được.

Bình Luận (0)
Comment