Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1212 - Chương 1212: Mộ Tuyết Có Phải Đang Mài Đao Hay Không? (3)

Chương 1212: Mộ Tuyết có phải đang mài đao hay không? (3) Chương 1212: Mộ Tuyết có phải đang mài đao hay không? (3)

Mộ Tuyết có phải đang mài đao hay không? (3)

“Lục Tiểu Hữu?”

Giọng nói của Minh vang lên.

“Nhìn thấy Nguyệt rồi chứ?”

Lục Thủy hỏi.

“Chưa thấy.”

Minh nói.

Điều này không khỏi khiến cho Lục Thủy và Mộ Trạch kinh ngạc.

Chưa thấy?

Thông đạo chắc chắn là đã được liên thông rồi.

“Chưa thấy?”

Lục Thủy có hơi ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, hoặc có thể nói là không thể gặp được.

Nhưng mà, ta cảm giác vị trí của ta đã bị thay đổi, phải nói là, vị trí của Mê Đô thay đổi mới đúng.

Không mơ hồ như lúc trước nữa.

Nhưng mà, ký ức không hề được cải thiện một chút nào cả.”

Minh dừng lại một chút rồi lại nói:

“Ta có một cảm giác rất kỳ quái, chỉ cần có người phát hiện ra chỗ của ta, ta sẽ có thể nhớ ra được rất nhiều chuyện.”

Lục Thủy khẽ gật đầu:

“Cho ta thêm một chút thời gian nữa, khoảng chừng một tháng nữa, ta có lẽ sẽ có thể tìm được vị trí của ngươi.”

Minh nghe thấy như thế liền vô cùng kinh ngạc.

Tiến độ quá nhanh.

Kể từ khi liên lạc được với người này, hắn phát hiện ra tình trạng của mình nhanh chóng thay đổi.

Việc rời đi dường như đang ở trước mặt.

Đối phương đúng là rất đặc biệt.

“Được.”

Giọng nói của Minh có hơi phức tạp, không nói thêm nữa.

Sau đó, Khởi Nguyên Thạch cũng không nhấp nháy nữa.

Kết thúc liên lạc.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mộ Trạch hỏi.

“Liên quan tới Mê Đô, liên quan tới Chân Thần duy nhất trong thiên địa và Lục.”

Lục Thủy bỏ tay xuống rồi trả lời.

Giải thích việc này là một điều vô cùng tốn sức.

Nhất là khi nói về Mê Đô, thứ mà không thể nào lý giải được.

Nếu hắn có thể nói, thì cha vợ cũng chưa chắc có thể nhớ được, nhất là khi nó còn liên quan tới Lục.

Mộ Trạch:

“???”

Một câu hắn cũng nghe không hiểu.

Hắn không hỏi về việc này nữa, mà hắn nhắc tới một vấn đề càng quan trọng hơn:

“Sẽ ảnh hưởng tới Mộ gia sao?”

Lúc nãy, hắn có thể cảm giác được Mê Đô không được đúng cho lắm.

Nếu như không phải hắn là điểm kết nối của thông đạo, hắn cho rằng việc mình còn có thể sống sót được hay không cũng là một vấn đề.

Lục Thủy cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:

“Không ảnh hưởng tới, sau này muốn tìm được Minh cũng không cần phải thông qua Khởi Nguyên Thạch nữa.”

Bản thân Mê Mô cũng đã rất nguy hiểm rồi, không thể cho nó tới gần Mộ gia được, nếu không Mộ gia sẽ chịu không nổi.

Thứ mà Cơ Tầm thủ là Mê Đô bình thường, còn thứ mà Minh thủ lại không hề là Mê Đô bình thường.

Có thể khiến cho Minh Nguyệt còn sống biến thành như thế này, cấp độ có lẽ là rất cao.

Làm sao mà một Mộ gia nho nhỏ có thể chịu nổi.

Nhà hắn cũng có một cái Mê Đô, nhưng có lẽ là cũng không có quan hệ gì lớn, nếu không thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

“Như vậy là tốt rồi.”

Mộ Trạch gật gật đầu.

Nhưng mà, một khi Minh thoát ra được, có phải đồng nghĩa với việc Khởi Nguyên Thạch của Mộ gia không còn cảm ngộ được cơ duyên công pháp nữa hay không?

Là tốt hay xấu cũng khó mà nói được, nhưng mà vẫn phải lấy an toàn làm chủ.

Hắn nghi ngờ, cho nên ngay lập tức hỏi Lục Thủy.

Lục Thủy nghe thấy vấn đề này cũng không có cảm giác gì cả, chỉ nói:

“Vấn đề này không lớn.

Bên phía Nguyệt cũng là sách.

Mặc dù có hơi thiếu hụt, nhưng mà vẫn có thể dùng được.

Bảo bọn họ sửa lại, cứ mỗi 5 năm thì chọn lựa ra một người thích hợp là được.

Chung quy thì các ngươi cũng có chút quan hệ với Nguyệt Tộc, cho nên bọn họ sẽ không tới mức từ chối các ngươi.”

Giữa Mộ gia và Minh Nguyệt, hay có thể nói là Nguyệt Tộc, có thể xem là có chút quan hệ.

Trông coi Khởi Nguyên Thạch nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được người tìm kiếm ra con đường có thể giải phóng cho Minh Nguyệt - con rể của Mộ gia.

Mộ Trạch khẽ gật đầu:

“Có cơ hội ta sẽ hỏi hai vị tiền bối kia.”

Một vị mà thôi.

Lục Thủy nói thầm trong lòng, nhưng mà hắn cũng không mở miệng ra nhắc nhở về chuyện này.

Dù sao thì bây giờ đúng là hai vị thật.

Bọn có có thể coi là một, nhưng cũng có thể coi là hai.

Phản khoa học.

“Hai người kia sắp đi vào trong đây rồi, ta đi trước.

Có thể nói với bọn họ về chuyện thiết lập liên hệ, cũng có thể nói cho họ nghe tình hình đại khái của Minh và Nguyệt.”

Lục Thủy nhìn cha vợ rồi nói.

Lúc rời đi, hắn cũng mang theo Thiên Địa Chi Lực rời đi luôn.

Hai người Mộ Uyên vốn dĩ còn đang đi lòng vòng, bỗng nhiên có thể đi thẳng tới tổ địa, bọn họ dường như không phát hiện lúc nãy mình chỉ đang đi lòng vòng mà thôi.

Mộ Uyên và Mộ Khương nhìn thấy Mộ Trạch vẫn bình an vô sự, thì thở phào nhẹ nhõm.

“Sao rồi?”

Mộ Uyên hỏi.

“Đã có thể liên lạc được với bọn họ, tất cả mọi thứ đều thuận lợi.”

Mộ Trạch nói khẽ.

Hắn phải làm rõ thứ gì có thể nói, thứ gì không thể nói.

Nếu không thì…

Khiến Lục Thủy bị ảnh hưởng, kết quả như thế nào khó mà đoán được.

Khi Lục Thủy quay về nơi ở của mình, hắn phát hiện trước cửa ra vào có nhiều hơn một khối đá.

Hắn có chút kinh ngạc.

Đây không phải là Thạch Đầu Nhân của cửa tiệm Hoa Vũ Tuyết Quý sao?

Tại sao lại chạy tới chỗ ở của hắn?

Lục Thủy đi vào phòng, sai đó mở cửa ra.

Kẽo kẹt!

Cửa mở.

Thạch Đầu Nhân tỉnh lại.

Vết thương trên người nó đã hoàn toàn khôi phục, may mà có trận mưa kia, thực lực của nó cũng được tăng lên rất nhiều.

Vẫn chưa tới được lục giai, nhưng mà cũng sẽ nhanh thôi.

Khôi phục rất nhanh.

Lại có thể sống lâu thêm một khoảng thời gian dài nữa.

“Đầu, cuối cùng thì ngươi cũng chịu đi ra rồi à?”

Thạch Đầu Nhân nhìn thấy Lục Thủy thì vô cùng hưng phấn.

Đã rất lâu rồi không nhìn thấy đầu.

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Lục Thủy nhìn tảng đá kia, hắn có hơi tò mò hỏi.

“Ta và lão bản đi dời gạch, nhưng mà sau đó lão bản lại nói với ta rằng phải trông coi nơi này.

Nói đây là chỗ ở của đầu.

Những thứ khác thì ta không biết.

Ta lấy tiền làm việc.

Chờ ta quen thuộc với môi trường, ổn định công việc, ta dự định sẽ xem thử xem có không gian để tiến bộ hay không, đi từng bước hướng tới một cuộc sống càng tốt đẹp hơn.”

Thạch Đầu Nhân nói ra ước mơ về tương lai của mình.

Ý tưởng rất tốt, nhưng mà bị bán lúc nào cũng không biết.

Lục Thủy âm thầm thở dài, Thạch Đầu Nhân đúng thực là một nhân viên tốt.

Không than mệt, lại rất kiên trì.

Tu vi cao, nhưng giá lại thấp.

Theo lời nói của Thạch Đầu Nhân thì chuyện này có lẽ liên quan tới mấy người Chân Võ.

Không có người ở đây, đúng là không được tiện cho lắm.

Đột nhiên hắn cảm giác rằng việc dẫn theo Chân Võ và Chân Linh đúng là rất thuận tiện.

Trời tối rồi, Mộ Tuyết đã đi phát thiệp mời sắp được ba ngày rồi.

Trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ và sáu cái tin nhắn.

Thời gian của cuộc gọi nhỡ là vào hai ngày trước.

“Xem thời gian thì lúc đó ta đang tiến vào trong tổ địa.”

Ở trong đó không có tín hiệu, đi vào trong đó sẽ không thể nhận điện thoại được.

Còn chủ nhân của cuộc gọi nhỡ này là ai, đương nhiên là Mộ Tuyết rồi, hắn cảm giác có hơi không tốt cho lắm.

Sau đó, Lục Thủy xem sáu tin tức kia, sáu cái đó cũng đều là của Mộ Tuyết.

Vừa mới nhận được.

Lục Thủy mở ra xem.

Tin nhắn đầu tiên là: Lục thiếu gia.

Tin nhắn thứ hai là: Lục thiếu gia…

Tin nhắn thứ sáu là: Lục thiếu gia…

Lục Thủy:

“...”

Tuy Mộ Tuyết không nói gì cả, nhưng Lục Thủy lại cảm nhận được một bầu trời tràn đầy sát khí.

“Đầu, ngươi lạnh hả?”

Thạch Đầu Nhân nói:

“Ta vừa thấy ngươi run lên một cái.”

“Đi tìm lão bản của ngươi đi.”

Lục Thủy trực tiếp bảo Thạch Đầu Nhân lăn đi chỗ khác.

Sau khi Thạch Đầu Nhân rời đi, Lục Thủy mới tìm một chỗ để ngồi xuống, sau đó bắt đầu trả lời tin nhắn của Mộ Tuyết.

Tin nhắn mới nhất là vào xế chiều ngày hôm nay, vẫn còn may, không quá trễ.

“Mộ tiểu thư, hai ngày nay cha vợ bảo ta đi chơi mạt chược, nên có hơi chậm trễ một chút thời gian.”

Lục Thủy lập tức trả lời tin nhắn.

Có lẽ sẽ không thành vấn đề gì quá lớn.

Mộ Tuyết là một người dịu dàng hiền thục, khéo hiểu lòng người mà, gương mặt lúc nào cũng hiện lên sự hiền lành.

Lục Thủy còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì đã nhận được tin nhắn mới.

“Mạt chược bốn người?”

“Mạt chược hai người.”

“Cha ta không biết chơi mạt chược.”

“Có thể là đấu địa chủ.”

“Cha ta cũng không biết chơi đấu địa chủ.”

“Vậy chắc chắn là chơi pikachu rồi.”

“Lục thiếu gia, cha ta biết chơi cờ vây.”

“Hai ngày nay, ta và cha vợ cùng nhau chơi cờ vây, khó phân thắng bại.”

Bình Luận (0)
Comment