Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1215 - Chương 1215: Nữ Thần Chính Nghĩa Giáng Lâm (3)

Chương 1215: Nữ Thần Chính Nghĩa giáng lâm (3) Chương 1215: Nữ Thần Chính Nghĩa giáng lâm (3)

Nữ Thần Chính Nghĩa giáng lâm (3)

Lục Thủy đi đến dưới tàng cây cạnh bờ sông, hắn lấy thiếp mời ra, muốn nhìn một chút xem cần mời những ai.

Những thiếp mời đã có tên, đương nhiên là chắc chắn phải mời.

Sau đó, hắn nhìn thấy có hai tấm thiếp mời đã ghi tên.

Một tấm là của Đông Phương gia, một tấm là của Xảo Vân Tông.

Cũng tức là, trước tiên hắn phải đi đến hai chỗ này.

Theo khoảng cách mà nói, hẳn là nên đi Đông Phương gia trước, sau đó mới tới Xảo Vân Tông.

Sau đó liền có thể đưa Mộ Tuyết về Lục gia.

Ừm, có lẽ Mộ Tuyết sẽ muốn về Mộ gia hơn.

Bởi vì về Mộ gia, ban đêm có thể mở cổng không gian ra ngoài bất kỳ lúc nào.

Mở cổng không gian ở Lục gia thì nguy hiểm mười phần.

Lục gia.

Trong đại điện, Tam Trưởng lão cầm vài tấm thiếp mời.

Đây là cái mới nhất được phát ra ngoài.

Chỉ có mấy tấm.

Người được mời, tất cả đều là nhân vật không tầm thường.

Đương nhiên, những nhân vật này không phải là người hắn có thể mời được.

Những thiếp mời này là chuẩn bị cho Đại Trưởng lão, những người này cũng sẽ do Đại Trưởng lão đi mời.

Tam Trưởng lão đi ra ngoài đại điện, hắn hướng lên không trung cung kính nói:

“Đại Trưởng lão, đã chuẩn bị xong.”

Nói rồi liền lấy mấy tấm thiếp mời kia ra.

“Được.” Giọng nói thong thả từ trên cao vọng xuống.

Tiếp đó, một trận gió thổi qua.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thiếp mời trên tay Tam Trưởng lão đều biến mất.

Cơn gió này rời khỏi đại điện, rời khỏi Lục gia.

Vượt qua núi sông, xuyên qua biển rộng, cuối cùng đi đến Xảo Vân Tông.

Phía sau Xảo Vân Tông, Ngưng Hạ tiên tử vẫn đang tiếp tục thêu thùa, yên tĩnh bình thản.

Hồng Tố đứng phía sau, thỉnh thoảng nghe nghe dạy bảo.

Bất chợt, một trận gió thổi tới.

Hồng Tố hơi kinh ngạc, nơi này sao lại có gió thổi tới được?

Lúc lão gia thêu thùa, gió cũng sẽ không thổi rõ rệt như vậy.

Cảm nhận được trận gió này, Ngưng Hạ liền để cây kim trong tay xuống, bình tĩnh nói:

“Đại Trưởng lão Lục gia đến thăm, không biết là có chuyện gì?”

Hồng Tố có chút kinh ngạc, Đại Trưởng lão Lục gia?

Nàng không có cảm giác gì.

Nhưng rất nhanh, một làn gió nhẹ lại thổi tới.

Nàng nhìn thấy phía trên chỗ Lão tổ đang thêu thùa có nhiều thêm một tấm thiếp mời.

Tấm thiếp mời này hẳn là của Lục Thủy.

Hóa ra là Đại Trưởng lão Lục gia đích thân đến mời Lão tổ sao?

“Cung hầu đại giá.” Giọng nói thong thả vang lên từ phía trên mặt hồ.

“Không đi.” Ngưng Hạ cất đi thiếp mời, nhưng không có ý định đi.

Lần nào nàng cũng không đi.

Vì sao?

Lục gia lừa gạt đi muội muội của nàng, nàng không có hảo cảm đối với Lục gia.

“Lần này tiên tử có lẽ sẽ có hứng thú.” Giọng nói thong thả lại lần nữa vang lên.

Câu nói này khiến Ngưng Hạ có chút tò mò.

Nếu là trước đây, Lục Vô Vi phải trực tiếp rời đi mới đúng, sao lần này lại ở đây nhiều lời?

“Tại sao phải có hứng thú?” Ngưng Hạ nhíu mày.

Nếu như tiểu nha đầu kia trưởng thành xuất các, nàng ngược lại sẽ có hứng thú.

Mặt khác, không có hứng thú gì.

Gió lại lần nữa nổi lên, thổi lên ngọn tóc của Ngưng Hạ, lúc này, một tin tức truyền vào trong đầu Ngưng Hạ.

Nghe được đoạn tin tức này, Ngưng Hả ngẩn cả người, lập tức đứng thẳng dậy:

“Làm sao có thể?”

“Sự thật là như thế, Lục gia xin đợi Ngưng Hạ tiên tử đại giá.” Giọng nói thong thả vang lên.

Sau đó, gió lay động, bắt đầu rời đi.

“Ngươi giải thích cho rõ ràng.” Ngưng Hạ nhìn Đại Trưởng lão sắp rời đi, vội vàng nói.

“Hữu Đình cũng sẽ đến, nàng biết càng nhiều hơn.” Giọng nói thong thả biến mất phía chân trời.

Lục Vô Vi đã rời đi.

Trong mắt Ngưng Hạ chứa đầy sự chấn kinh.

Gần như là không dám tin.

Lời nói hoang đường.

“Lão tổ, xảy ra chuyện gì rồi?” Hồng Tố có chút kinh hãi.

Lần đầu nàng nhìn thấy Lão tổ thất thố như vậy, rốt cuộc là bí mật như thế nào mới có thể khiến Lão tổ phản ứng như vậy?

Ngưng Hạ chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh nói:

“Gần đây nghe Kiếm Nhất Phong và Đạo Tông đang làm một số việc, lần trước ngươi cũng đã nghe nói, là cái gì ấy nhỉ?”

Mặc dò không rõ Lão tổ có ý gì, nhưng Hồng Tố vẫn giải thích:

“Là vì Lưu Hỏa, Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông muốn xây dựng tế đàn ở trong tu chân giới.

Dường như muốn trở thành kẻ địch với tam đại thế lực thời Viễn Cổ.

Hơn nữa chỉ cần hoàn thành một tế đàn, người xây dựng liền có thể hỏi hắn một vấn đề.

Vấn đề bất kỳ trong Đại Đạo.

Muốn linh thạch cũng được.

Có rất nhiều người tham gia.

Trước mắt ít nhất đã có Kiếm Nhất Phong, có Đạo Tông, có Trùng Cốc.

Ẩn Thiên Tông thậm chí còn đưa ra bí lệnh cao nhất.

Nội dung đại khái chính là như vậy.”

Ngưng Hạ trầm mặc chốc lát, nói:

“Bắt đầu từ lúc nào?”

“Một tuần trước.” Hồng Tố nói.

Ngưng Hạ lại tiếp tục cầm kim lên thêu thùa, giọng nói cũng vang lên:

“Tìm người cùng đường gia nhập vào trong đó.”

Hồng Tố hơi bất ngờ, có điều vẫn gật đầu đáp ứng.

Cũng được.

Có thể hỏi một vấn đề, đối với tông môn các nàng mà nói, có lợi ích cực kỳ lớn.

“Một vấn đề chỉ là một vấn đề, đừng quá mức ỷ vào vấn đề kia.” Ngưng Hạ tiếp tục nói:

“Người khác có thể vạch ra cho ngươi một con đường, không có nghĩa là ngươi có thể đi qua con đường đấy.

Tu hành không có đường tắt, có cũng chỉ là đối phương giúp ngươi bỏ qua chút đường quanh co, giúp ngươi sớm tìm được con đường đúng đắn hơn.

Điểm ấy phải hiểu rõ.

Một vấn đề là một hy vọng, chứ không phải một nguyện vọng.

Ngươi chỉ có thể nhìn thấy nó, chứ không thể trực tiếp thực hiện nó.”

“Ta sẽ truyền đạt lại cho vài tiền bối.” Hồng Tố lập tức nói.

Cũng chỉ có một vài tiền bối mới có vấn đề cần giải đáp.

Nhưng mặc dù có thể giải đáp, cũng không nhất định có thể thành công.

Giống như kinh doanh, kể cả có cho ngươi quá trình chi tiết và các hạng mục quan trọng, mỗi người làm ra cũng sẽ không có cùng một kết quả.

Nhưng đối với một người không có đầu mối mà nói, đó chính là mật mã tài phú.

Đạo Tông.

Trong cấm địa có người đang nói chuyện với nhau, nhưng không có tiếng gì phát ra.

Dường như là đang nghiên cứu chuyện tế đàn.

Bọn hắn cũng có nghi vấn.

Bọn hắn muốn hỏi xem Lục Vô Vi làm thế nào mà đạt được tới cảnh giới đó, liệu bọn hắn có hi vọng hay không.

Cảnh giới đó quá mức khủng bố.

Rõ ràng tất cả mọi người đều là Đại Đạo Giả, vì sao lại người ở trên trời người ở dưới đất.

Cách biệt một trời một vực.

Chỉ là trong lúc bọn hắn đang bàn tán, đột nhiên, một trận gió thổi tới cấm địa của Đạo Tông.

Một trận gió ấm áp.

Nhưng trong nháy mắt khi cảm nhận được cơn gió này, mấy người trong cấm địa rùng mình.

Dường như trực tiếp bị ném vào trong băng lạnh.

Thân thể cứng ngắc.

Sao Lục Vô Vi lại tới?

Lục Vô Vi đến Đạo Tông, chưa có lần nào không gây tranh chấp, không khiến Đạo Tông tổn thương.

Sau khi hắn lớn mạnh thì không còn đến Đạo Tông nữa.

Bởi vì Đạo Tông không còn tư cách khiêu chiến với hắn.

Bây giờ sao lại tới đây?

Tất cả mọi người đều đang tự hỏi trong lòng xem nên làm thế nào cho phải, bọn hắn có liên thủ lại với nhau cũng không thể làm đối thủ với Lục Vô Vi.

Giờ phút này, bọn hắn mới hiểu rõ mức độ đáng sợ của Lục Vô Vi.

Một trận gió cũng có thể khiến cho bọn hắn sợ hãi như thế.

“Ha ha, Lục đạo hữu đột nhiên đến thăm, là có, có chuyện gì quan trọng sao?” Có người cười rất gượng ép.

Vốn muốn nói có gì chỉ giáo.

Nhưng… nhưng sợ thật sự có cái gì chỉ giáo.

Bọn hắn không chịu nổi.

Giờ phút này, một tấm thiếp mời rơi xuống.

Rơi vào trong cấm địa.

“Xin đợi đại giá.”

Giọng nói thong thả vang lên.

Sau đó, gió lại lần nữa nổi lên, Lục Vô Vi theo cơn gió rời đi.

So với trước đây, mỗi lần tới chơi đều cần thông báo cầu kiến, bây giờ cấm địa của Đạo Tông cũng chỉ là nơi dạo chơi của Lục Vô Vi.

Là Lão tổ Đạo Tông trong cấm địa, khi nhìn thấy thiếp mời thì đều ngây ngẩn cả người.

Nhất là câu nói kia, xin đợi đại giá.

Đến Lục gia sẽ có kết cục gì?

Bậc cửa Lục gia quá cao, rất dễ ngã sấp xuống.

Cái này…

Nhất thời, mấy người đều có chút hoài nghi Lục gia muốn động thủ.

Đây là Hồng Môn Yến.

“Không đến mức, không đến mức, một người trong số chúng ta đi thôi là được.”

“Đúng đấy, cũng chỉ có một tấm thiếp mời.”

Cả cấm địa Đạo Tông rơi vào trầm mặc.

Bình Luận (0)
Comment