Trùng Cốc chúng ta không có cướp (1)
Trong vùng biển vô tận.
Thiên Cơ Lâu Vũ ngồi ở trên lưng Thạch Quy.
Đi bói toán, đi tìm hiểu nhiều hơn nữa.
Bọn họ không có ý định quay trở về, Tu Chân Giới quá loạn, nếu bọn họ quay trở về sẽ mang tới phiền phức cho Tiên Sơn.
Nhất là khi hiện tại đang có không ít người đi tìm bọn họ, vẫn là nên đi ra ngoài du ngoạn thì hơn.
“Việc tam khỏa tinh xuất hiện vào ban đêm là sao?”
Thạch Quy mở miệng hỏi, nó đã hỏi vấn đề mấy lần rồi, nhưng mà nó vẫn chưa nhận được đáp án rõ ràng.
“Là trung tâm của vòng xoáy này, nó căn bản không phải là thứ mà ta có thể tham dự hay biết được.”
Thiên Cơ Lâu Vũ nói.
“Lại sẽ dẫn tới một chuỗi phản ứng rất lớn sao?”
Giọng nói của Thạch Quy mang theo sự tang thương, lắng lắng nói:
“Chúng ta sẽ bị cuốn vào trong đó sao?”
“Sẽ không.”
Thiên Cơ Lâu Vũ thở dài nói:
“Bởi vì nó đã vượt qua khỏi mức độ nhận biết của chúng ta.
Việc tham gia vào chẳng khác nào là đang đi chịu chết cả.
Nửa đời sau của ngươi sẽ không có loại khó khăn này, không cần phải quá lo lắng.
Ngươi còn có thể sống rất lâu nữa.”
“Như vậy là tốt rồi.”
Thạch Quy có hơi kinh ngạc, cũng có chút sợ hãi.
Trận chiến kia của Lục gia tạo nên một bóng ma tâm lý rất lớn đối với nó.
Nó cũng không hiểu cảm giác khi Thiên Cơ Lâu Vũ nhìn thấy người trẻ tuổi kia là gì, nhưng mà nó biết, lúc một mình đối mặt với Lục gia, nội tâm của nó vô cùng sợ hãi.
Cảm giác bất lực đó của nó quá mãnh liệt.
Dường như bản thân nó vô cùng yếu ớt vậy.
Vì thế, nó không muốn lại phải trải qua một cuộc chiến giống như thế nữa.
Nó cảm giác việc có Thiên Cơ Lâu Vũ ở đây rất là tốt, có thể tránh xa thế giới này.
Thiên Cơ Lâu Vũ gật gật đầu, hắn cũng không muốn lại phải trải qua loại chuyện ở Lục gia một lần nào nữa.
Suýt chút nữa là không thể trở về được rồi.
Mặc dù chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn, nhưng chung quy thì vẫn có tác dụng nhất định, trì hoãn một chút thời gian.
Nếu không thì một khi xảy ra chuyện…
Kết quả như thế nào, khó mà đoán trước được.
Lửa giận của người kia, hắn không chịu nổi.
Dù không phải nhằm vào hắn, thì hắn cũng không thể chịu nổi.
“Đi thôi, đi tới trạm đầu tiên, phía trước chắc là sẽ có một hòn đảo, đi lên đó rồi ta sẽ giúp ngươi bói mấy quẻ.”
Thiên Cơ Lâu Vũ bắt đầu thả lỏng tâm tình.
Hiện tại, rất ít người có thể tìm được hắn.
Chỉ có điều, hắn vừa mới xong liền kinh ngạc mà nhìn về phía sau.
Trong mắt hiện lên sự khiếp sợ.
“Sao vậy?”
Thạch Quy tò mò hỏi.
“Có, có người phá vỡ sự che đậy của mệnh lý của ta, người đó đang đi về phía bên này.”
Thiên Cơ Lâu Vũ khiếp sợ nói.
Người bình thường không thể nào phá vỡ sự che đậy của mệnh lý của hắn được.
Muốn tìm được hắn gần như là chuyện không thể nào.
Thế nhưng…
Người này vậy mà lại có thể cường thế phá vỡ nó, còn đi về phía của hắn.
“Trốn?”
Thạch Quy hỏi.
“Không, không cần phải trốn, trốn không thoát.”
Thiên Cơ Lâu Vũ cố gắng giữ vững bình tĩnh nói.
Hắn không cảm giác được mệnh lý của mình xuất hiện đại kiếp.
Có lẽ, đối phương không có ác ý.
Một khắc sau, một trận gió thổi qua bọn họ.
Sau đó, một tấm thiệp mời rơi xuống trước mặt Thiên Cơ Lâu Vũ, đồng thời có một giọng nói thong thả vang lên:
“Kính mong ngài sẽ tới.”
Giọng nói vừa dứt lời, gió lại một lần nữa thổi lên, biến mất ở phía chân trời.
Lúc này, Thiên Cơ Lâu Vũ mới một lần nữa cảm nhận được sự che đậy của mệnh lý của mình.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng là không có đại kiếp gì cả, đối phương chỉ là tới để đưa thiệp mời mà thôi.
“Là cái gì thế?”
Thạch Quy hỏi.
“Thiệp mời của Đại thiếu gia Lục gia.”
Thiên Cơ Lâu Vũ nhìn thiệp mời xong rồi nói.
“Ngươi định đi à?”
“Không dám đi, nhưng mà đối phương không nói là nhất định ta phải đi, ta sẽ để cho Đại Bạch và Tiểu Bạch đi.”
Bọn họ chắc chắn sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
Để cho đệ tử của mình đi là được rồi.
Đại Bạch và Tiểu Bạch chính là một con chó và một bé gái, mà bọn họ đã để lại trước khi rời khỏi Tiên Sơn.
Bé gái cưỡi một chú chó, nhìn trông cũng khá dễ thương đó chứ.
Hắn nghĩ tới việc Lục gia sẽ làm khó bọn họ.
Làm khó…
Cứ để cho bọn họ làm khó đi.
Con nít cũng phải rèn luyện.
…
Kiếm Nhất Phong.
Một vị đệ tử bình thường đang nướng gà ăn ở chân núi.
Trước mắt hắn còn có một đống lửa, lửa còn không hề nhỏ.
Hắn đang xé gà ra để ăn.
Đầu tiên là cái đùi gà, sau đó hắn lại đặt phần con lại cạnh đống lửa.
Vừa giữ ấm, vừa nướng chín nó thêm một chút nữa.
Mỗi một mức độ chín khác nhau sẽ có mùi vị khác nhau.
Chỉ có điều, hắn vừa mới ăn xong một cái đùi gà thì đột nhiên có một trận gió thổi tới.
Hắn không khỏi kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.
Rất nhanh, có một tấm thiệp mời rơi xuống bên cạnh hắn.
“Kính mong ngài sẽ tới.”
Giọng nói thong thả vang lên.
Nam Xuyên nhận thiệp mời rồi liếc mắt nhìn một cái, nói:
“Có thể nhìn thấy ngươi được không?”
“Có hơi khó.”
Giọng nói phát ra từ trên không trung, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Tất cả đều là không biết.
“Ta sẽ đi.”
Nam Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói:
“Có gà nướng không?”
“Có tiên trù.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Được.”
Nam Xuyên đồng ý.
Hắn có thể mang theo gà rừng, để đối phương làm thêm đồ ăn.
Sau đó, một trận gió lại thổi tới.
Nam Xuyên biết, Lục Vô Vi đi rồi.
Nhưng mà lần này vậy mà lại có thể có cơ hội nhìn thấy Lục Vô Vi, hắn thật sự rất là vui mừng.
Cực hạn Kiếm Đạo thời nay, người đứng đầu Tu Chân Giới.
Có thể cùng hắn bàn luận về Đạo càng tốt hơn nữa.
Chẳng qua là…
Kiếm Đạo khó mà luận chứng được, chỉ có thể xuất kiếm.
Với thực lực của hắn mà nói, thì có lẽ khó mà khiến cho Lục Vô Vi thực sự xuất kiếm được.
Nam Xuyên lắc đầu, sau đó dập tắt lửa, xách con gà nướng của hắn đi về phía ngọn núi ở xa xa.
Hắn muốn tiếp tục xây dựng tế đàn.
Hắn cũng có một vấn đề muốn hỏi.
Có lẽ sẽ không nhận được đáp án.
Cũng không phải là vấn đề về cảnh giới cao hơn, hắn biết rất rõ rằng mình đang ở cảnh giới nào.
Có nhiều thứ, không phải chỉ cần ngươi biết là có thể đi lên được.
Không cần thiết phải hỏi vấn đề này.
Hắn chỉ muốn hỏi xem Lưu Hỏa là ai mà thôi.
Trước đó hắn có thể cầm được thanh kiếm của mình, tất cả đều dựa vào người kia.
Cho nên, hắn muốn hỏi thử xem Lưu Hỏa rốt cuộc là ai.
Đáng tiếc, hỏi Lưu Hỏa vấn đề này, có lẽ hắn cũng sẽ không trả lời.
Chỉ có thể thử mà thôi.
Nếu không được thì đổi sang một cái khác.
…
Trùng Cốc.
Lão tổ Trùng Cốc đang xây dựng tế đàn.
Hắn không hề có suy nghĩ hỏi về vấn đề tu vi, đến cảnh giới như hắn thì đã đi tới cuối đường rồi.
Hỏi một câu thì có thể làm được gì?
Hắn không biết cách để đi lên à?
Là do hắn hoàn toàn không thể đi lên có được hay không hả.
Có hỏi mười câu thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Hắn chỉ muốn hỏi một vấn đề, làm sao mới có thể không bị Lục gia khi dễ mà thôi.
Hắn không hề sợ việc đơn đấu với mấy cái thế lực đỉnh cấp.
Hắn trùng đạo vô song, không sợ cái chết.
Trùng Cốc đã từng ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, sinh cơ đoạn tuyệt.
Nhưng hắn vẫn có thể xây dựng nó thành Trùng sào vô tận.
Nhưng mà…
Một kiếm của Đại trưởng lão Lục gia có thể hủy đi tất cả của hắn, Nhị trưởng lão Lục gia khắc chế hắn, khiến hắn không thể nào thi triển được ưu thế Trùng Đạo.
Nếu không thì hắn cũng không đến mức phải rơi xuống hạ phong.
Đương nhiên, chờ tới khi cảnh giới của Nhị trưởng lão Lục gia tăng lên, như thế…
Chỉ cần không phải là khắc chế Đại Đạo, hắn đều có thể chào hỏi với nàng một hai câu.
Đều được xưng là đỉnh cấp, ai yếu hơn ai cơ chứ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Trùng Cốc đều bị khi dễ rất thảm.
Yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần không bị khi dễ thảm như thế là được rồi, không cần phải lo lắng hãi hùng mỗi ngày nữa.
Đúng là do thế hệ trẻ gây họa, chẳng lẽ là do mức độ rèn luyện của Trùng Cốc bọn họ quá thấp, không sánh được với Đạo Tông, Kiếm Nhất Phong và Xảo Vân Tông?
Xem ra là có vài người có thể luyện trùng, cho nên đầu óc cũng bị trùng ăn luôn rồi.