Trùng Cốc chúng ta không có cướp (2)
Lão tổ Trùng Cốc không suy nghĩ nữa, hy vọng lần này có thể trực tiếp giải quyết vấn đề.
Một người Đại Đạo lại thỉnh giáo với một người sau này có khả năng là cường giả, đúng là có hơi trơ trẽn.
Nhưng mà ai ngờ được chứ?
Trong lúc Lão tổ Trùng Cốc đang xây dựng tế đàn thì đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới.
Lạnh thấu tâm can.
Người hắn cứng lại, nhìn về phía sau, nhìn một cái liền khiến cho hắn trực tiếp ngã xuống mặt đất:
“Gần đây ta không hề trêu chọc gì tới Lục gia cả.”
“...”
Mỗi một cơn gió thổi tới đều khiến cho lòng của Lão tổ Trùng Cốc cảm thấy chua xót.
Sau đó, một tấm thiệp mời rơi xuống trước mặt Lão tổ Trùng Cốc:
“Kính mong ngài sẽ tới.”
Lão tổ Trùng Cốc lập tức cảm thấy may mắn, nhưng cũng kèm theo chút tuyệt vọng:
“Muốn, muốn mấy cái?”
“Không cần bất kỳ cái gì cả.”
Giọng nói thong thả vang lên.
“Người đi, còn có thể trở về được không?”
Lão tổ Trùng Cốc lại hỏi một câu.
“Chỉ cần không cản trở hôn lễ.”
Giọng nói đó lại vang lên.
“Vậy ta sẽ đi để tiếp nhận thêm kiến thức.”
Lão tổ Trùng Cốc nhận lấy thiệp mời.
Thực ra, hắn rất sợ bản thân mình có đi mà không có về.
Việc này còn không phải là đưa tài nguyên như lúc trước sao.
Nhưng mà, hắn nghĩ kỹ lại thì, nếu như Lục Vô Vi muốn giết hắn, thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Còn việc hắn có thể bị lợi dụng để đi đối kháng với tam đại thế lực thời Viễn Cổ hay không, hắn hoàn toàn không sợ việc đó.
Chỉ cần không phải đánh nhau với Lục Vô Vi, thì hắn chẳng sợ ai cả.
Đến lúc đó, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ là được, nếu như gặp phải cường đại thì hắn cũng có thể đánh mấy hiệp, xong rồi trốn.
Tam đại thế lực thời Viễn Cổ có chiến thuật biển người, chiếm được không ít ưu thế.
Sau đó, một cơn gió nữa lại thổi qua, Lão tổ Trùng Cốc biết được rằng Lục Vô Vi đã rời đi rồi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quay lại việc xây dựng tế đàn để an ủi chính mình.
…
Người cuối cùng mà Đại trưởng lão tìm là một người xa lạ nhất, cũng là người kỳ lạ nhất.
Nhược Thủy Tam Thiên.
Nhược Thủy Tam Thiên trốn ở trong một cái đảo.
Nàng kinh ngạc nhìn ra phía bên ngoài ngọn núi, nàng cảm giác có người tới.
“Đạo hữu có việc gì vậy?”
Nhược Thủy Tam Thiên lập tức đi ra khỏi núi.
Người này rất mạnh, cũng là thành viên cực kỳ cường đại trong thời kỳ Viễn Cổ.
Nàng đã từng gặp hắn rồi.
Khi Cửu nói cho nàng biết vị trí.
Nhưng mà, hiện tại đột nhiên đối phương lại tới đây, điều này không khỏi khiến nàng có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, một tấm thiệp mời rơi xuống trước mặt Nhược Thủy Tam Thiên.
Giọng nói thong thả vang lên:
“Kính mong ngài sẽ tới.”
“Hôn lễ?”
Nhược Thủy Tam Thiên nhìn thiệp mời, trên đó là chữ viết thời Viễn Cổ.
Dường như là được chuẩn bị riêng cho nàng.
“Lục Thủy?”
Nhược Thủy Tam Thiên có hơi kinh ngạc, sau đó nhận lấy thiệp mời rồi nói:
“Ta nhất định sẽ tới đúng giờ.”
“Đa tạ.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Sau đó, một cơn gió nữa lại thổi qua.
Thổi về phương xa.
“Mạnh quá.”
Nhược Thủy Tam Thiên thở phào, sau đó nàng quyết định quay trở về khôi phục tiếp.
Lần này, có lẽ sẽ nhìn thấy được vị đồ đệ kia của nàng.
…
“Tra Tra, ngươi chắc chắn rằng chỉ cần chúng ta xây dựng xong cái tế đàn này, thì sẽ có thu hoạch chứ?”
Đông Phương Hiểu Hiểu có hơi khó tin hỏi.
Một cái tế đàn sẽ đổi được một viên linh thạch, ai điên tới mức như thế vậy?
Hơn nữa, thoạt nhìn nó còn rất dễ làm.
Một người chỉ cần dùng nửa tháng là có thể làm được rồi.
Nếu như là hai người làm, thì còn chẳng cần tới nửa tháng.
Ba người thì nhiều lắm là mười ngày.
Vì thế, nàng không khỏi nghi ngờ, có phải là Tra Tra đã bị lừa rồi không, sao lại có thể dễ dàng tới như vậy được chứ?
Làm hại các nàng còn phải chạy xa tới như thế, không dám xây dựng nó ở phụ cận gia tộc.
Các nàng muốn đến được đây cũng cần phải ngự kiếm nửa ngày, tính cả đi lẫn về là tròn một ngày.
Đương nhiên, người ngự kiếm phi hành chính là Tra Tra,
Cũng chỉ có Tra Tra mới có thể ngự kiếm phi hành trong khi là nhị giai mà thôi.
À, cũng không đúng.
Tra Tra đã là tam giai rồi.
Còn là 3.2
Chênh lệch này cũng quá lớn rồi đi, Tra Tra cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi.
Thiên phú có cao hơn nữa thì cũng không thể như vậy được, chẳng khác nào đang bật hack cả, không sợ bị khóa tài khoản hả?
Trong phim hoạt hình, nhân vật phụ vừa bật hack liền sẽ bị khóa tài khoản.
Một lần khóa liền khóa rất nhiều tập.
Không thấy được suốt mấy năm.
Đông Phương Hiểu Hiểu nghĩ tới đây liền giật mình, nàng nhìn sang Tra Tra, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Tra Tra chẳng lẽ là nhân vật chính của thời đại này?
Chỉ có nhân vật chính bật hack mới không bị khóa tài khoản mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy khủng khiếp.
Nàng thân là vai phụ, có lẽ nên ôm đùi Tra Tra đúng không?
“A!”
Đông Phương Tra Tra vừa định trả lời câu hỏi, thì đã không cẩn thận khiến cho tảng đá ở trên tay trượt xuống, sau đó đập trúng vào chân.
“Đau quá.”
Nàng nhảy lên, sau đó lại bởi vì đứng ở quá gần tế đần, cho nên đụng đầu vào tế đàn.
“A, đau quá.”
Đông Phương Tra Tra dùng tay che đầu.
Lúc này, tế đàn bị dụng cho nên hơi lung lay, mấy tảng đá rơi xuống.
Đông Phương Tra Tra nhìn thấy như thế liền nói:
“A, xong rồi.”
Rầm!
Đông Phương Tra Tra ngã xuống mặt đất, không đứng dậy nổi.
Bị mấy tảng đá kia chôn xuống mặt đất.
Đông Phương Hiểu Hiểu:
“...”
Có lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Với lại, tế đàn này được xây có hơi cao.
Sau đó, Đông Phương Hiểu Hiểu liền kéo Đông Phương Tra Tra ra khỏi đống đá kia.
“Hiểu Hiểu muội muội, ta quên nói với ngươi một chuyện.”
Đông Phương Tra Tra trợn tròn mắt, có chút khổ sở nói:
“Có thể là ta đã bị đụng choáng váng đầu luôn rồi.
Ngươi quay về đừng nói lại chuyện này cho mẹ ta nghe, thì mẹ ta sẽ không phát hiện.
Hương Dụ nói rằng ta vốn dĩ đã không đủ thông minh rồi, có ngu thêm một chút nữa cũng sẽ không bị phát hiện đâu.
Điều Hương Dụ nói chắc chắn là đúng.”
Đông Phương Hiểu Hiểu:
“...”
Đúng là nhìn không ra thật.
“Vừa nãy ta hỏi ngươi rằng việc này có thể nhận được linh thạch thật sao?”
Đông Phương hiểu hiểu hỏi lại một lần nữa.
“À không.”
Đông Phương Tra Tra nói:
“Là ngươi chọn linh thạch, còn ta là chọn hỏi một câu hỏi.”
“Có tin được không vậy?”
Đông Phương Hiểu Hiểu lại hỏi một lần nữa.
Đông Phương Tra Tra nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai cả, nàng mới nhỏ giọng nói:
“Đường dây nội bộ, thật sự.”
Đông Phương Hiểu Hiểu:
“...”
Càng nghe càng thấy nó là giả, nhưng mà tại sao nàng lại tới đây?
Bởi vì, 5 viên linh phẩm lục thạch là một khoản tiền rất lớn.
Một người tu chân nhị giai như nàng, đừng nói tới việc có 5 viên lục phẩm, một viên lục phẩm thôi cũng đã là một khoản tiền lớn rồi.
Mặc dù Tra Tra rất dễ khiến cho người ta nhức đầu, nhưng mà nàng sẽ không nói xạo.
Trừ khi nàng bị lừa, hơn nữa còn tin tưởng mà không có chút nghi ngờ gì.
“Hương Dụ biết đường dây này không?”
Đông Phương Hiểu Hiểu cảm thấy Hương Dụ vẫn đáng tin hơn.
“Biết.”
Đông Phương Tra Tra gật đầu.
Hương Dụ thật sự biết mà.
“Vậy thì được, chúng ta tiếp tục thôi.
Nhưng mà, việc xây dựng tế đàn chỉ cần một người thôi là đủ rồi, hai người chúng ta có phải chỉ có thể lấy được một thứ thôi hay không.”
Đông Phương Hiểu Hiểu tò mò hỏi.
“Không biết nữa.”
Đông Phương Tra Tra lấy điện thoại ra xem, chỉ cho Hiểu Hiểu muội muội thấy:
“Ngươi nhìn nè, trên đó viết rằng người tham dự cũng có thể hỏi một vấn đề, hoặc là linh thạch.
Ta, ngươi và Hương Dụ tham gia, tổng cộng là 3 người, có thể nhận được 3 phần.
Không thành vấn đề gì cả.”
Đông Phương Hiểu Hiểu gật đầu, đúng là không thành vấn đề gì thật.
Đông Phương Tra Tra vén tay áo lên rồi nói:
“Hiểu Hiểu muội muội, chúng ta phải cố gắn xây dựng tế đàn, qua mấy ngày nữa sẽ không rảnh như này.”
“Tại sao lại không rảnh?”
Đông Phương Hiểu Hiểu tò mò hỏi.
Các nàng đã xây dựng nó được một tuần rồi.
Chẳng bao lâu nữa là sẽ hoàn thành.
“Vài ngày nữa chị dâu sẽ đi tới đây, lúc đó phải đi uống rượu mừng, với lại chị dâu cũng phải gả cho Lục Thủy biểu đệ…”
“Xuỵt!”
Đông Phương Hiểu Hiểu lập tức la lên:
“Chuyện này không được nói ở bên ngoài, sẽ gây thêm phiền phức cho chị dâu.”
Đông Phương Tra Tra chớp chớp mắt, nàng cũng không hỏi tại sao, chỉ yên lặng gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Chị dâu định gả cho con trai của dì nhỏ hả?”
Đông Phương Hiểu Hiểu gật đầu.
“Vậy có thể nào biểu đệ Lục Thủy sẽ cảm thấy rằng ta không cần người biểu đệ là hắn nữa hay không?
Biểu đệ Lục Thủy không có bạn bè nào cả, ta không thể từ bỏ biểu đệ Lục Thủy được.”
Đông Phương Tra Tra cảm thấy nàng vẫn nên đi bày tỏ suy nghĩ của mình với biểu đệ Lục Thủy thì hơn.
Đương nhiên, đợi tới khi nàng trở nên vô địch rồi thì sẽ đi khiêu chiến với biểu đệ Lục Thủy.
Để cho biểu đệ Lục Thủy biết được rằng dù cho có bị đánh lén, thì hắn cũng không là đối thủ của nàng.
“Có lẽ hắn sẽ không thấy ngại gì đâu.”
Đông Phương Hiểu Hiểu vô tình nói.
Nàng không muốn giải thích vấn đề này.
“Hả!”
Đông Phương Tra Tra hoàn toàn không hiểu.
Hỏi lại Hương Dụ chuyện này mới được.
Đông Phương Hiểu Hiểu:
“...”
Nàng đang nghĩ làm sao mới có thể lấy được linh thạch lục phẩm.