Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1218 - Chương 1218: Trùng Cốc Chúng Ta Không Có Cướp (3)

Chương 1218: Trùng Cốc chúng ta không có cướp (3) Chương 1218: Trùng Cốc chúng ta không có cướp (3)

Trùng Cốc chúng ta không có cướp (3)

Ngày kế tiếp.

Buổi chiều.

Lục Thủy đứng ở nhà ga, hắn đang đợi xe lửa vào trạm.

Tính luôn cả ngày hôm nay, thì Mộ Tuyết đã đi sắp được 5 ngày rồi.

Qua một, hai ngày nữa hắn sẽ thăng cấp.

Tại sao 5 ngày này lại trôi qua nhanh tới như thế?

Chủ yếu là do hắn đã lãng phí 3 ngày ở trong Mê Vụ Chi Đô.

Cũng may là có thu hoạch được một chút.

Sau đó sẽ đi tới Đông Phương gia và Xảo Vân Tông.

Cần phải tốn hơn 3 ngày đi đường, nhưng nếu như mà ở lại, thì sẽ lại trôi qua thêm 5 ngày nữa.

Nếu thế, thì cũng sẽ chỉ còn lại có nửa tháng, hắn có thể sẽ phải đi tới Không Minh Hải Vực và Họa Loạn Cổ Thành một ngày.

Phải dời việc phát thiệp mời lại, dù sao thì cũng chẳng xác định được là sẽ cần bao nhiêu thời gian ở Họa Loạn Cổ Thành.

Cần phải nhanh chóng triển khai kế hoạch sau khi tất cả các tế đàn đều được xây xong, nếu không thì rất dễ xảy ra vấn đề.

Còn việc an bài cụ thể như thế nào, còn phải xem tình hình thực tế đã, kế hoạch bình thường đều không đuổi kịp sự thay đổi.

Ví dụ như kế hoạch lớn của hắn, trực tiếp bị tan rã tới tận hai lần.

Chân Võ đi tới bên cạnh Lục Thủy, nói khẽ:

“Thiếu gia, đột nhiên nhận được một tin tức, Xảo Vân Tông cũng muốn tham gia vào việc xây dựng tế đàn.”

Thiếu nãi nãi vẫn chưa quay về, hắn cần phải nhanh chóng hồi báo.

Nếu không thì hôm nay chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào để bẩm báo việc này nữa.

Lục Thủy cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tại sao Xảo Vân Tông lại gia nhập vào trong việc này?

“Nghe Nhạc Phong nói rằng, bọn họ liên lạc thông qua Thiên Nữ Tông.”

Chân Võ giải thích:

“Có lẽ nguyên nhân là do Trùng Cốc, Trùng Cốc là do Thiên Nữ Tông liên lạc, cho nên Xảo Vân Tông cũng tìm tới Thiên Nữ Tông.

Về việc tại sao sẽ tìm tới, chuyện này không thể nào phỏng đoán được.

Dựa theo lời giải thích của Thiên Nữ Tông, thì các nàng bảo rằng, các thế lực đỉnh cấp đều tham dự, nếu các nàng không tham gia thì có cảm giác trở thành người ngoài.”

Xạo.

Lục Thủy không cần nghĩ cũng biết lý do này chắc chắn là do bọn họ tùy tiện bịa ra.

Nói thật thì Xảo Vân Tông rất là có tiền, không cần thiết phải tham dự vào việc này.

Hơn nữa, Tông môn các nàng cũng không ai quen Lưu Hỏa cả.

Trong tình huống bình thường thì sẽ không tùy tiện hợp tác với Lưu Hỏa.

Hắn cũng không hề nghĩ tới việc mời Xảo Vân Tông, dù sao cũng là Tông môn của nãi nãi, hắn vô thức cho rằng họ là người trong nhà, gia nhập vào việc này sẽ không được tốt cho lắm, rất dễ bị phát hiện.

Nhưng mà, Ẩn Thiên Tông hay là Đại trưởng lão, nếu để người khác biết được, thì chẳng phải là Lục gia hành động sao?

Cuối cùng thì Lục Thủy vẫn không biết tại sao Xảo Vân Tông lại tham dự.

Xảo Vân Tông không thiếu tiền, không đến mức sẽ chọn linh thạch.

Cho nên, chắc chắn bọn họ sẽ đặt câu hỏi.

Xảo Vân Tông có thể hỏi về việc gì?

Cùng lắm là chỉ là những vấn đề liên quan tới Đạo thôi đúng không? Vấn đề về tu luyện là dễ trả lời nhất.

Hỏi về việc người mình thích có thích mình hay không, chuyện này cũng rất dễ trả lời.

Đừng hỏi mấy vấn đề loạn thất bát tao là được.

Ví dụ như, hỏi hắn về vấn đề mà trước kia hắn đã hỏi Chân Thần duy nhất.

Nghĩ lại mới thấy khi đó bản thân đúng là quá mức thật.

Hy vọng bản thân sẽ không gặp phải những người quá đáng như thế.

“Đúng rồi thiếu gia, Nhạc Phong truyền tới một tin tức, tam đại thế lực không hề có một chút động tĩnh nào cả.

Bọn họ biết Lưu Hỏa hành động, cũng có thể đoán ra được việc thiếu gia muốn đối phó với tam khỏa tinh.

Theo lý thuyết mà nói, thì bọn họ có lẽ phải có hành động gì đó.

Nhưng mà, hiện tại bọn họ lại không hề làm gì cả.

Chỉ có hai khả năng.

Một là bọn họ không thể nào buông chuyện đang làm được.

Hai là bọn họ đã trộn lẫn vào trong đại quân tế đàn, muốn lén quan sát thiếu gia.”

Lục Thủy khẽ gật đầu, đúng là có khả năng này thật.

Hắn cũng không nghĩ tới chuyện này, nếu như mà Nhạc Phong không nói, thì hắn cũng sẽ chẳng nghĩ tới.

Nhưng mà, đúng thật là không thành vấn đề gì cả.

Nếu như bọn họ hỏi về vấn đề liên quan tới Đế Tôn, hắn cũng có thể trả lời được.

Nếu như hỏi rằng Đế Tôn có thể thắng hay không thì càng dễ trả lời hơn nữa.

“Mặc kệ bọn họ, chỉ cần không phá hư tế đàn là được.”

Lục Thủy nói.

Đừng nói là hỏi vấn đề, dù cho bọn họ có đi quan sát hôn lễ của hắn, hắn cũng thèm quan tâm.

Chỉ cần họ không phá đám là được.

Hắn có thể dựa trên mặt mũi của ngày đại hỷ, mà để cho bọn họ bình yên rời đi.

Uỳnh uỳnh!

Âm thanh của xe lửa truyền tới.

Mộ Tuyết trở về rồi.

Chân Võ không dám nán lại nữa, lập tức rời đi.

Tiếng của xe lửa dường như đang bảo hắn cút nhanh lên vậy.

Cho nên, hắn phải nhanh chóng lui đi thật xa, để thiếu gia tiếp đón thiếu nãi nãi.

Nghe hồi báo, hay là tiếp đón thiếu nãi nãi, Chân Võ không cần nghĩ cũng biết việc tiếp đón thiếu nãi nãi mới là quan trọng nhất.

Lục Thủy thấy xe lửa dần chạy tới, khóe miệng nở một nụ cười.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được Mộ tiểu thư rồi.

Buổi tối thì do trời quá tối, rất khó mà nhìn rõ được, cho nên không tính.

Lén vượt qua không gian hoàn toàn không sánh được với việc quay về theo cách bình thường.

Rất nhanh, xe lửa đã dừng lại trước mặt Lục Thủy.

Lúc cửa xe lửa mở ra, Mộ Tuyết là người đầu tiên bước xuống từ trên xe lửa.

Nàng đảo mắt một cái liền nhìn thấy Lục Thủy.

Sau đó, nàng bước bước lớn tới trước mặt Lục Thủy.

Mặc dù đã không còn ánh sáng của mặt trời nữa, nhưng mà nụ cười ở trên khóe miệng của Mộ Tuyết còn rực rỡ và lóa mắt hơn cả ánh dương.

“Lục thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Mộ Tuyết đứng ở trước mặt Lục Thủy, cười híp mắt, giọng nói cũng mang theo ý cười.

Gương mặt vô cùng vui vẻ, thỏa mãn.

Dường như việc có thể nhìn thấy được Lục Thủy khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.

“Mộ tiểu thư, có phải ngươi đã cao hơn rồi không?”

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, hắn cảm thấy Mộ Tuyết cao hơn một chút so với lúc trước.

“Lục thiếu gia đã nhìn ra rồi à?”

Mộ Tuyết nhẹ nhàng kéo chiếc váy dài liền thân lên một chút, nói:

“Nhìn đi, đây là một đôi giày xăng đan khá là cao, Nhã Nguyệt đã mua nó cho ta mang đó.

Nhưng mà, vẫn thấp hơn Lục thiếu gia rất nhiều.”

Lục Thủy nhìn nàng một chút, hiện tại nàng đã cao tới mũi hắn luôn rồi, nhìn thế nào cũng chẳng thấy là vẫn còn thấp hơn rất nhiều.

“Cao và nặng ra một chút có phải cũng chẳng thành vấn đề hay không?”

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy hỏi.

“Mộ tiểu thư đi theo ta đi.”

Lục Thủy đột nhiên nói.

Sau đó, Lục Thủy đi về nơi có chiếc xe đang đợi, bên kia có cái gì đó che chắn, có thể tránh khỏi ánh mắt của mọi người.

Mộ Tuyết đương nhiên là đi theo rồi, chờ tới khi không còn nhìn thấy mấy người Đường đi vừa mới xuống xe được nữa, Mộ Tuyết liền bị Lục Thủy ôm lên.

Trong mắt Mộ Tuyết hiện lên sự kinh ngạc, nhưng mà nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ hơn.

Lục Thủy đã lâu không gặp nàng rồi, vừa nhìn liền không nhịn được mà ôm nàng.

Sau đó, Mộ Tuyết cảm giác mình được nhẹ nhàng ôm lấy.

Có điều, rất nhanh sau đó lại bị đặt xuống mặt đất.

“Gầy.”

Lục Thủy thả Mộ Tuyết xuống đất rồi nghiêm túc nói:

“Gầy đi một cân so với lúc đi, lãng phí mấy chục khối thịt của ta.”

Trong mắt Mộ Tuyết tràn đầy sự khinh thường mà nhìn Lục Thủy.

Nụ cười của nàng đã không còn nữa, thậm chí còn có chút sát ý.

Thì ra chỉ là muốn cân nàng mà thôi, cân xong rồi lại tiếc hận vì nàng gầy đi một cân, lãng phí mấy chục khối thịt của hắn.

Hiện tại là lúc để bàn về cân nặng à?

“Lục thiếu gia.”

Mộ Tuyết kêu.

Mộ Tuyết thấy Lục Thủy quay qua rồi mới nói tiếp, giọng nói của nàng không mang theo một chút cảm tình nào cả:

"Lục thiếu gia, ta gầy đi một chút, cho nên cơ thể vô cùng yếu ớt.

Cho nên Lục thiếu gia có thể giúp ta nấu cơm, hoặc giúp ta dọn dẹp vệ sinh, hay có thể cho ta kiểm tra chất lượng bụng của ngươi vào tối hôm nay được không?

Để ta có thể cảm nhận được cuộc sống trong nhung lụa."

Hắn không biết nấu cơm, nhưng mà hắn lại có con tin nằm trong tay đối phương, cực kỳ bị động, cho nên:

"Ta sẽ giúp Mộ tiểu thư quét dọn vệ sinh."

Lục Thủy nói khẽ.

Việc quét dọn vệ sinh không phải chỉ là một cái búng tay thôi sao.

Lúc này Mộ Tuyết mới cười trở lại, giọng nói cũng mang theo ý cười:

"Lục thiếu gia, ta cảm thấy ngươi vẫn nên thông minh hơn một chút, mặc dù ta nhường quyền lựa chọn cho ngươi nhưng thật ra đây là một cái đề sắp xếp thứ tự."

Bình Luận (0)
Comment