Lục Thiếu gia, ta khuyên ngươi nên thông minh lên một chút (1)
“Hai ngày này sẽ đi phát thiệp mời bên phía Lục gia à?”
Trên đường trở về, Đường di hỏi Mộ Tuyết.
Những vấn đề sau đó cũng không cần Mộ Tuyết ở lại Mộ gia nữa, bọn họ có thể tự làm được.
Bên phía Lục gia có lẽ cũng có một, hai nhà cần phải có Mộ Tuyết đi cùng.
Việc này là do nàng nghe phu nhân của tộc trưởng Lục gia nói, nàng đã sớm chào hỏi qua về việc này rồi, đang hỏi thăm ý kiến của bọn họ, Lục gia rất tôn trọng ý kiến của bọn họ.
Nếu như bọn họ không đồng ý, thì bên kia cũng sẽ không nhắc tới vấn đề này nữa.
Gả qua đó đúng thật là một chuyện tốt.
Nếu như Lục gia còn có thiếu gia nào khác, nàng cũng hy vọng rằng Nhã Nguyệt có thể gả qua đó, đáng tiếc là Lục gia chỉ một duy nhất một thiếu gia mà thôi.
Dù cho có thêm được một vị nữa ra đời, thì Nhã Nguyệt cũng không thể gả được nữa.
Cho dù Lục phu nhân có sinh thêm một người nữa, thì Nhã Nguyệt cũng không chờ được.
Bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng của Nhã Nguyệt rất dễ bị lừa.
Nhưng mà, chỉ cần gả cho chỗ nào đó tốt là được.
Với lại, thiên phú của Nhã Nguyệt cũng không cao, dù cho Lục gia có một người thiếu gia nữa, thì nàng cũng không thể gả vào trong đó được.
Mặc dù bây giờ Mộ Tuyết là người bình thường, nhưng mà trước đó nàng chính là một thiên tài.
Điều này là chuyện không thể nghi ngờ được.
“Vâng, có lẽ hai ngày nữa ta sẽ lại xuất phát, có thể sau đó sẽ trực tiếp quay trở về.”
Mộ Tuyết nói.
Đúng vậy, nàng không dám ở lại Lục gia.
Bởi vì, không thể mở cổng không gian được.
Không thể chạy đi tìm Lục Thủy bất cứ lúc nào được, đây là việc đau đớn tới mức nào chứ.
Sau này, Lục Thủy chắc chắn cũng không thể nào tiếp tục ở lại trong nhà được, việc của em gái hắn đã đủ để khiến cho hắn bôn ba cả nửa tháng rồi.
Tháng 12…
Yên tâm ngồi chờ lấy chồng thôi.
Đường di có chút ngoài ý muốn, nhưng mà như thế cũng tốt, Nhã Lâm chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Sẽ không đến mức cãi nhau đó chứ?
Đường di nghĩ tới việc này, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy điều này cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt cũng rất dễ dàng xảy ra tranh cãi.
“Không phải là hai ngươi cãi nhau đó chứ?”
Đường di nhẹ giọng hỏi.
Mộ Tuyết lập tức lắc đầu, khẽ cười nói:
“Đường di suy nghĩ nhiều rồi.”
“Không phải như vậy là được rồi.”
Đường di thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cảm thấy tình cảm của hai ngươi bọn họ có hơi tốt quá mức bình thường.
Sau đó, nàng cúi đầu nhìn xuống chân của Mộ Tuyết nói:
“Nếu như mang không quen thì cố gắng đừng mang nó.
Chờ sau này khi quen rồi lại mang sau.”
Lỡ đâu bụng có động tĩnh gì thì giày đế bằng vẫn tốt hơn.
An toàn là trên hết.
“Vâng.”
Mộ Tuyết gật đầu đồng ý.
“Ta cũng muốn mang giày cao.”
Nhã Lâm đang ôm Hỏa Vân Thú đứng ở bên cạnh la lên.
“Hôm nay không được ăn đồ ăn vặt nữa.”
Nhã Nguyệt đi ở bên cạnh nói.
“A, mẹ ơi.”
“Có gọi cha cũng vô dụng.”
“Ta không chịu, ta muốn ăn đồ ăn vặt.”
“Mang giày cao đi.”
“Ta không mang.”
…
Lục Thủy đi theo đằng sau bọn họ.
Hắn giả bộ như đang có chính sự cần nói với Chân Võ.
Cha vợ không đi theo, hắn cảm giác có hơi cô đơn, vẫn là cha vợ tốt nhất.
Nói chuyện êm tai, làm người cũng vô cùng khách khí, khiêm tốn, việc gì cũng dễ thương lượng.
Thông tình đạt lý.
Đi đâu mới tìm được một người cha vợ tốt tới như thế cơ chứ?
Ở kiếp trước, còn đánh lão nhân gia, đúng là không tốt một tí nào cả.
Nhưng mà, hắn đối xử với Mộ Tuyết không tốt, nhưng cũng không thành vấn đề gì hết.
Cha vợ cũng đã nói rồi, Mộ Tuyết có Lục thiếu gia hắn là đủ rồi.
Những người khác, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Được rồi, có hai người em gái đi theo nàng cũng là chuyện rất tốt.
Hắn cũng chẳng còn biện pháp nào khác đối với loại tình cảm này.
Nhưng đúng là phải rời khỏi Mộ gia, có lẽ ngày mai sẽ phải lên đường.
Đầu tiên là đi tới Đông Phương gia, sau đó lại đi tới Xảo Vân Tông.
Cuối cùng, Mộ Tuyết có khả năng cao là sẽ trực tiếp quay trở lại Mộ gia.
Hắn thì sẽ phải đi tới Họa Loạn Cổ Thành.
Cũng may là Mộ Tuyết biết nhiều, nếu không thì sẽ rất bị động.
Hoàn toàn không có lý do gì để ra ngoài cả.
Vô cùng bó tay bó chân.
Trước đó thì Tam trương lão còn để cho hắn chạy ngược chạy xuôi, nhưng bây giờ đã sắp tới ngày tổ chức hôn lễ rồi, cùng lắm là chỉ trừng phạt một chút mà thôi, hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện cho hắn đi tới mấy chỗ bí cảnh.
Tam trưởng lão già rồi, không nghiêm khắc như trước nữa.
Bí cảnh còn chưa xong, thành hôn cái gì? Sinh em bé gì chứ?
Sau đó…
Tam trưởng lão không còn nữa.
Được rồi, người dễ dàng nói ra những lời này nhất chính là lão cha của hắn.
Dù sao thì Tam trưởng lão cũng là phải mở thưởng.
Cho nên, người không còn sẽ là lão cha.
Đại khái là sẽ bị tiến vào trong Phong Sương Hà.
….
Một lúc sau.
Mộ Tuyết tiễn mấy người Đường di trở lại viện tử.
Nàng vốn định chào hỏi cha mình một chút, nhưng mà lại không thấy cha nàng đâu cả.
Bầu trời đã không còn vặn vẹo nữa, có lẽ là Lục Thủy đã giải quyết xong việc này rồi.
Cha nàng có lẽ cũng tham dự vào trong đó, mấy ngày này có thể sẽ rất bận rộn.
Quan hệ giữa nàng và cha cũng không tốt, thậm chí có thể nói là rất kém.
Hay có thể nói là khá lạ lẫm, nhưng mà cũng quen thuộc.
Có thể gặp lại người cha lạnh nhạt của mình, thực ra cũng không có gì là không tốt cả.
Đối với Đường di và Nhã Lâm, Nhã Nguyệt tốt một chút là được rồi.
Nàng rất dễ thỏa mãn, chỉ cần có quan hệ tốt với Đường di và Nhã Lâm, Nhã Nguyệt là đủ rồi.
Việc cha và Lục Thủy có quan hệ cực kỳ tốt cũng là chuyện rất đáng để vui vẻ.
Mộ Tuyết rất tò mò, không biết rằng Lục Thủy có khen nàng trước mặt cha nàng hay không, nàng rất hay khen Lục Thủy trước mặt những trưởng bối khác đó.
Mặc dù rất nhiều người đều cảm thấy nàng là một người bình thường, không cảm thấy được nhiều thứ khác.
Cũng có rất nhiều người chướng mắt Lục Thủy, nhưng mà bọn họ đều e sợ bối cảnh của Lục Thủy.
Cũng đúng thôi, một người 20 tuổi rồi mà tu vi chỉ mới 2.2, còn là do dùng linh dược để cưỡng ép tăng lên.
Đúng là không thể khiến cho người ta có cảm giác kính sợ được.
Ở kiếp trước, nàng cũng cho rằng Lục Thủy khá là yếu, nhưng mà nàng cũng không thèm quan tâm.
Dù gì thì hắn cũng là chồng của mình mà, một lần gả chính là một đời, đừng nói chi tới việc nàng còn không thể rời bỏ Lục Thủy được.
Nhưng mà ai biết được rằng Lục Thủy đã sớm vượt qua nàng rồi, trở thành cường giả có thể san bằng Mộ gia.
Còn đặc biệt biết giấu diếm.
Nếu như kiếp này nàng không cường đại, thì cũng chẳng biết là sẽ bị giấu tới khi nào nữa.
Đúng thế, nhớ thêm một bút nữa.
Mộ Tuyết nghĩ tới đây liền lấy quyển sổ nhỏ ra, định ghi thêm một bút nữa cho Lục Thủy.
Đây là chuyện lớn, hình như đã từng ghi rồi, không nhớ, cho nên cứ ghi thêm một bút nữa đi.
Chỉ có điều, khi nàng vừa mới lấy quyển sổ nhỏ đó ra, thì lập tức nghe được giọng nói của Lục Thủy:
“Mộ tiểu thư, ngươi đang làm cái gì thế?”