Lục Thiếu gia, ta khuyên ngươi nên thông minh lên một chút (2)
Lục Thủy đúng thật là rất kinh ngạc, chỉ khi mình trêu chọc Mộ Tuyết, thì nàng mới lấy quyển sổ nhỏ đó ra mà thôi.
Nhưng mà, nãy giờ hắn chỉ đứng yên một chỗ thôi mà, không có làm bất cứ thứ gì cả, tại sao trông Mộ Tuyết lại có hơi tức giận, còn lấy quyển sổ nhỏ đó ra nữa?
“Nghĩ tới một số món nợ cũ, cho nên ghi thêm một bút nữa.”
Mộ Tuyết nghiêng đầu nhìn Lục Thủy rồi nói.
Không hề có suy nghĩ dừng bút lại dù chỉ là một chút.
“Nợ cũ? Thế lúc đó Mộ tiểu thư không ghi lại sao?”
Lục Thủy tò mò hỏi một câu.
“Quên, cho nên giờ ghi lại, lỡ đâu lúc đó ta vẫn chưa ghi thì sao?”
Mộ Tuyết nói xong thì mượn Lục Thủy cây bút.
Lục Thủy:
“...”
Có phải là do khi Mộ Tuyết suy nghĩ về hắn, đồng thời cũng nghĩ tới một vài chuyện khiến nàng tức giận, cho nên mới ghi thêm một bút nữa không?
Hắn oan quá mà.
Nhưng mà may là chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa thôi, hắn sẽ tiễn được quyển sổ đó lên đường.
Chờ cho Mộ Tuyết ghi xong thì Lục Thủy mới tò mò hỏi:
“Lúc nãy, Mộ tiểu thư nghĩ tới việc gì vậy?”
“Chỉ là một sự kiện ở Hải Ngoại mà thôi.”
Mộ Tuyết nói.
“Sự kiện ở Hải Ngoại?”
Lục Thủy suy nghĩ một chút, Mộ Tuyết đâu có hay đi ra ngoài biển đâu?
“Có một tiểu nữ hài dẫn ta đi, một cô bé cực kỳ đáng yêu.
Ta cảm thấy thế giới rất cần có những cô bé như nàng.
Còn có một người nhìn giống như thiếu nữ bất lương vậy.”
Mộ Tuyết nói.
Thiếu nữ bất lương?
Lục Thủy suy tư một chút, hình như hắn chưa từng gặp qua mấy người đó, nhưng mà thế giới lại rất cần nàng.
Hình như hắn cũng không biết mấy người này.
Ách, Mộ Tuyết nói là nhìn giống như thiếu nữ bất lương thôi.
Giống…
A?
Chân Thần duy nhất?
Nghĩ tới những người mà hắn quen biết, chỉ có Chân Thần duy nhất là nhìn giống như thiếu nữ bất lương mà thôi.
Nhuộm tóc.
Mặc dù Đông Phương Tra Tra cũng hay suy nghĩ linh tinh, nhưng mà nàng đúng thật là một thiếu nữ ngu ngốc.
Những người khác…
Chỉ còn mỗi Nhị trưởng lão, nhưng mà Nhị trưởng lão đương nhiên là không giống rồi.
Cho nên, chỉ có một mình Chân Thần duy nhất là như thế mà thôi.
Thế giới cần nàng, đúng là như vậy, cần Chân Thần duy nhất.
Nhưng mà, tại sao khi suy nghĩ về việc này lại ghi thêm một bút cho hắn?
“Mộ tiểu thư và thiếu nữ đó chơi với nhau vui không?”
Lục Thủy hỏi.
“Rất vui.
Chẳng qua là, chơi được phân nửa thì thấy được hành động vĩ đại của Lưu Hỏa, cảm thấy có chút xúc động.”
Mộ Tuyết tò mò nhìn Lục Thủy, hỏi:
“Lục thiếu gia có cảm thấy Lưu Hỏa rất lợi hại không?”
Lục Thủy:
“...”
Thì ra là đã bị phát hiện rồi.
Kẻ cầm đầu cũng xuất hiện luôn rồi.
Ha ha, chờ thành hôn xong, hắn phải đi dạy dỗ đối phương cách làm người mới được.
Chính người đó đã phá hủy bước đầu tiên trong kế hoạch lớn của hắn, hại hắn rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm.
“Có lợi hại thế nào thì cũng chẳng thể lợi hại bằng Y Tử Thần Nữ được, Mộ tiểu thư thấy ta nói có đúng không?”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, vẻ mặt hiện lên sự khâm phục, nói:
“Thần Nữ, nghĩ thôi đã thấy cao minh rồi, trước đây sao nàng có thể nghĩ ra được cái tên ấy cho mình thế nhỉ.”
Lục Thủy nói xong liền cảm thấy có hơi đau.
Hắn cúi đầu xuống thì thấy Mộ Tuyết đang giẫm lên chân mình, hắn nói:
“Mộ tiểu thư, chân.”
“Chân làm sao?”
Mộ Tuyết hỏi.
“Đẹp hơn lúc trước rất nhiều.”
Lục Thủy nói.
“Hừ.”
Mộ Tuyết rút chân về, nhìn Lục Thủy rồi nói:
“Lục thiếu gia, người không thông minh sẽ không sống lâu được đâu.”
“Sẽ bị ngu chết hả?”
Lục Thủy thử hỏi.
Sẽ bị ta cắn chết.
Mộ Tuyết trừng mắt nhìn Lục Thủy, Lục Thủy lập tức hiểu được ý của nàng.
“Ý của Mộ tiểu thư là ta sẽ được thích đến chết sao?”
Lục Thủy hỏi.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, sau đó hỏi:
“Là ai thích ai?”
“Ta thích Mộ tiểu thư.”
Lục Thủy không hề chần chờ.
Mộ Tuyết nghe xong câu này liền nở một nụ cười:
“Lục thiếu gia, ta quên khi nãy tại sao lại muốn ghi thêm một bút nữa rồi.”
Lục Thủy:
“...”
Còn chẳng bằng việc ngươi nhớ kỹ nó.
Tốt xấu gì thì cũng sẽ không lại ghi thêm một bút về việc đó nữa.
…
Mộ gia.
Đèn đuốc sáng trưng.
Ở đây đã hoàn toàn khôi phục lại rồi.
Tất cả đều đã được xây dựng xong, chỉ có mỗi mình chỗ ở của Mộ gia mà thôi, cũng đã tăng giờ làm việc lên, chắc chắn có thể hoàn thành trong vòng một tháng.
Nhóm người An Ngữ cũng vô cùng bận rộn.
Ví dụ như lúc này, Lục Thủy phát hiện các nàng đang ngồi ở cửa ra vào của cửa hàng ăn cái gì đó, hơn nữa còn quay chụp lại.
“Lục thiếu gia, là An Ngữ và ba chị em Hoa Quý.
Chúng ta qua đó chụp ảnh giúp các nàng đi.”
Mộ Tuyết lôi kéo góc áo của Lục Thủy rồi nói.
Dường như nàng cảm thấy rất có hứng thú với việc chụp hình vậy.
Lục Thủy có thể nói không sao?
Đương nhiên là không rồi.
Sau đó, hắn cùng với Mộ Tuyết đi tới đó.
Lúc này, Hoa Quý đang định chụp một tấm bốn người.
“Cần ta giúp một tay không?”
Giọng nói của Mộ Tuyết chậm rãi vang lên.
Giọng nói đột nhiên vang lên này khiến cho 4 người An Ngữ giật mình.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy thiếu gia và thiếu nãi nãi, lần này là khiếp sợ.
“Chúng ta chỉ là đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để đi ăn chút đồ ăn vặt mà thôi, không có lười biếng.”
Tuyết Quý lập tức giải thích.
Ba người khác đều trầm mặc nhìn Tuyết Quý, không ai nói gì cả.
Loại người này chắc chắn là đã lười biếng nhiều rồi, một khi bị bắt quả tang liền có lý do để thoái thác.
Tuyết Quý:
“...”
“Thiếu gia và thiếu nãi nãi định tới đây để ăn gì sao?”
An Ngữ tò mò hỏi.
“Có thể coi là như thế.”
Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó nói:
“Thấy mấy ảnh cho nên ta có hơi ngứa tay, muốn tập luyện kỹ năng chụp ảnh một chút.”
Hoa Quý không nhiều lời, lập tức đặt máy ảnh vào trong tay Mộ Tuyết.
“Thiếu nãi nãi cứ dùng nó để tập luyện đi.”
Hoa Quý cười nói.
Kỹ thuật của các nàng đều không được tốt, thiếu nãi nãi có thiếu gia chỉ đạo, chắc chắn sẽ chụp ảnh rất đẹp.
Hơn nữa, thiếu nãi nãi cũng thật là tốt bụng, vì không khiến cho các nàng cảm thấy áp lực, còn đặc biệt nói rằng mình muốn tập luyện tay nghề.
Lục Thủy còn có thể nói gì được, chỉ có thể tìm ông chủ gọi món.
Nói tới đây mới nhớ, hắn cũng rất hay ăn ở đây, có nên đưa cho ông chủ một tấm thiệp mời hay không?
Ông chủ và vợ hắn đều là người bình thường, sẽ rất dễ ảnh hưởng tới bọn họ.
Lục Thủy do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định từ bỏ.
Nếu hắn mời bọn họ, sẽ chỉ khiến cho bọn họ khó xử, thậm chí là luống cuống.
“Lục thiếu gia, trời đã tối rồi, làm thế nào mới có thể chụp được.”
Mộ Tuyết cầm lấy máy ảnh rồi quay sang cầu cứu Lục Thủy.
Lục Thủy:
“...”
Sau đó bọn họ tốn thêm một chút thời gian nữa, cuối cùng thì Mộ Tuyết cũng đã có thể tự chụp được rồi.
Điều này khiến cho nàng cảm giác có chút thành công.
Nhưng mà không lâu sau đó, nhóm người An Ngữ đã rời đi.
Mọi người đang vội vàng muốn khởi công, cho nên các nàng phải tới để trợ giúp, hoặc có thể nói là chủ động xin đi.
Tại sao?
Vì để tránh việc bị điều đi ngay ngày hôn lễ.
Lục gia có một quy củ bất thành văn.
Đó chính là, người mới vừa trở về từ bên ngoài sẽ không cần phải đi ra ngoài làm việc ngay sau đó.
Theo lý thuyết mà nói, tháng này các nàng đã đi ra ngoài rồi, thì dù cho tháng sau có việc cần phải đi ra ngoài, thì bọn họ cũng có thể không đi.
Trừ khi đó là chuyện vô cùng khẩn cấp.
Ví dụ như, thiếu gia mất tích, lúc đó cái quy củ kia sẽ trở nên vô dụng.
Nếu không thì trong tình huống bình thường nó đều rất hữu dụng.
Cho nên, từ giờ tới hôn lễ, bọn họ có thể coi là đã được an toàn rồi.
Nhất định có thể tham dự được.