Lục Thiếu gia, ta khuyên ngươi nên thông minh lên một chút (3)
“Mộ tiểu thư nên ăn cái gì đó đi.”
Lục Thủy đẩy đồ ăn tới trước mặt Mộ Tuyết.
“Lục thiếu gia đã ăn xong rồi à?”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, giọng nói có hơi bất mãn:
“Đây là người nam ăn trước, còn người nữ chỉ có thể ăn đồ thừa đó à.”
“...”
Lục Thủy lườm Mộ Tuyết một cái rồi nói:
“Mộ tiểu thư, nếu như ngươi không thích ăn thì cứ nói, ta sẽ ăn.”
“Không được.”
Mộ Tuyết lập tức cầm muỗng lên, bắt đầu ăn.
Lúc này, vợ của ông chủ cầm một đĩa điểm tâm tới, nàng đặt nó xuống bàn của Lục Thủy.
Sau đó ra dấu xin mời.
Mộ Tuyết tò mò nhìn bà chủ:
“Tặng sao?”
Bà chủ lập tức cười rồi gật đầu.
“Bà chủ có chuyện vui à?”
Mộ Tuyết không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Nàng thấy bà chủ có vẻ rất cao hứng.
Lục Thủy vẫn tiếp tục ăn điểm tâm, hắn không hề nói gì cả, không hiểu, không tiếp lời được.
Lúc này, bà chủ mới lấy ra một quyển sổ nhỏ, viết lên đó một vài chữ.
Sau đó, nàng đưa nó cho Mộ Tuyết xem.
Mộ Tuyết xem xong liền cười nói:
“Vậy thì ta xin chúc mừng bà chủ.”
Bà chủ cười cười, sau đó ra dấu tạm biệt rồi quay đầu lại làm việc tiếp.
Quyển sổ nhỏ kia cũng được nàng lấy về.
“Lục thiếu gia có tò mò hay không?”
Mộ Tuyết vừa ăn vừa hỏi Lục Thủy, chờ Lục Thủy nói ra chữ tò mò.
“Không tò mò.”
Lục Thủy đưa điểm tâm vào trong miệng, hắn liếc mắt nhìn Mộ Tuyết rồi thầm nghĩ, không biết nói gì rồi phải không.
Nếu như hắn tò mò thì hắn có thể hỏi ông chủ mà.
Mộ Tuyết đưa đồ ăn vào trong miệng, sau đó ngấu nghiến nó rồi nói:
“Lục thiếu gia, ngươi biết thứ còn quan trọng hơn cả tri thức chính là cái gì không?”
“Là cơ thể khỏe mạnh?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
“Không, đó chính là sự tò mò.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi chân thành nói:
“Cho nên, Lục thiếu gia, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, nên duy trì sự tò mò của mình.”
“...”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, hắn luôn cảm giác xung quanh mình có sát ý, vì để bảo đảm an toàn, hắn “tò mò” hỏi một câu:
“Khi nãy bà chủ nói gì vậy?”
“Khi nãy, bà chủ nói trong tiệm của bọn họ có phần thưởng.”
Gương mặt của Mộ Tuyết lập tức tươi cười trở lại:
“Phần thưởng này rất kỳ lạ.
Bởi vì, Mộ gia có rất nhiều người, đặc biệt là có không ít người bình thường.
Cho nên, có một vài việc khá là quan trọng, cũng phù hợp với bọn họ, bình thường đều sẽ lựa chọn hình thức rút thăm trúng thưởng, tìm ra người đại diện, để cho bọn họ cùng tham dự vào trong đó.
Lục thiếu gia biết phần thưởng lần này là gì không?”
“Đại biểu tham dự hôn lễ?”
Lần này, Lục Thủy là thật sự tò mò.
“Đúng thế.”
Mộ Tuyết cười nói:
“Người trong Mộ gia, chỉ cần có tu vi cũng như là địa vị nhất định thì đều có thể tham dự.
Cũng rút thăm ra vài hộ trong thị trấn.”
“Vận khí của bọn họ đúng là rất tốt.”
Lục Thủy có hơi kinh ngạc.
Lúc nãy, hắn còn do dự không biết có nên phát thiệp mời cho bọn họ hay không, không ngờ rằng bọn họ đã có rồi.
Nhưng mà vẫn có chút khác biệt, được bọn họ mời sẽ khiến cho ông bà chủ gặp một chút phiền toái, nhưng nếu được đi tới đó theo cách này, thì chỉ là đi ngắm phong cảnh mà thôi.
Cũng sẽ không có gánh nặng gì cả.
Cùng lắm là sẽ cảm thấy có chút mới lạ.
Ừm, có thể còn sẽ có cả kinh ngạc nữa.
Bởi vì, bọn họ không biết rằng tân nương và tân lang đang ở trước mặt bọn họ.
“Ta cảm thấy đây không phải là do vận khí.”
Mộ Tuyết vừa ăn vừa nói:
“Khả năng cao là do Lục thiếu gia thường xuyên tới tiệm này, cho nên bọn họ được hưởng một chút vận khí của Lục thiếu gia.
Vì thế, loại chuyện như tham dự được hôn lễ của Lục thiếu gia đương nhiên là sẽ dễ hơn với bọn họ rồi.”
“Mộ tiểu thư nói rất đúng.
Nhưng mà cảm phiền ngươi ăn cho hết đã.”
Lục Thủy thấy Mộ Tuyết hình như đã ăn no rồi, cho nên trực tiếp khuyên đối phương không được lãng phí đồ ăn.
Đương nhiên, đa phần Mộ Tuyết đều sẽ đẩy qua cho hắn ăn.
Nhưng mà không thể nuôi dưỡng thói quen xấu này được.
“Lục thiếu gia ăn phần còn lại đi, ta ăn phần điểm tâm còn thừa.”
Mộ Tuyết nói xong liền đẩy phần mình đang ăn qua trước mặt Lục Thủy:
“Không được lãng phí đồ ăn.”
Lục Thủy:
“...”
Đây chính là điểm xấu khi bị Mộ Tuyết phát hiện hắn cũng trùng sinh.
Được thiên vị, cho nên không biết sợ là gì cả.
Nếu như là trước kia, chắc chắn nàng sẽ khôn khéo mà ăn hết cái đống này.
Mộ Tuyết thấy Lục Thủy không nhúc nhích gì cả, cho nên đi qua ngồi ở bên cạnh hắn.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, sau khi đã xác nhận xung quanh không có ai, nàng mới lặng lẽ tiến gần tới một bên mặt của Lục Thủy, dùng mặt mình chạm vào mặt của Lục Thủy.
Sau đó, im lặng ngồi ở bên cạnh Lục Thủy ăn điểm tâm.
Lúc này, Lục Thủy mới bắt đầu cầm cái muỗng lên để ăn phần thừa kia.
Nghiệp chướng.
…
Không Minh Hải Vực.
Chỗ ở của Hải Yêu.
“Tiểu Tiểu Đình, ngươi có muốn hợp tác với người khác hay không?”
Cửu ngồi ở trên tế đàn, đung đưa hai chân ở trên không nói:
“Tiểu Tiểu Vi đã phát xong thiệp mời rồi, bây giờ đến lượt của ngươi.
Ngươi phát xong thì tới lượt của Tiểu Tiểu Tranh.
Ngươi không phát thì Tiểu Tiểu Tranh cũng chẳng dám làm gì cả.
Tiểu Tiểu Tranh bất động, Tiểu Tiểu Cổ và Tiểu Tiểu Âm cũng không động được.
À, Tiểu Tiểu Âm không thể động, quá nguy hiểm.”
Nhị trưởng lão nói:
“Hợp tác với ai? Lợi ích có giảm đi hay không?”
“Không giảm.
Ta thấy tương lai của Tiểu Tra Tra, ba người các nàng cùng nhau xây dựng một cái tế đàn, vừa nhẹ nhàng lại vừa được lợi.
Nơi khác có phí sức cũng không chiếm được nhiều ích lợi hơn.”
Cửu nằm ở trên tế đàn, chân nhỏ vẫn đung đưa qua lại.
“Việc hỏi vấn đề cụ thể là như thế nào?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Không biết, không nhìn thấy.
Hoặc có lẽ là sẽ có rất nhiều biến số.
Trên đời này, có một số việc gần như không tồn tại biến số.
Ví dụ như việc Tiểu Tra Tra khiêu chiến với Lục Thủy, kết quả chắc chắn là bị đánh cho sưng mặt.
Nhưng mà, nếu như não của Tiểu Tra Tra và Lục Thủy thay đổi cho nhau, như thế sẽ xảy ra biến số.”
Cửu giải thích đại khái cho Nhị trưởng lão nghe:
Tóm lại, một khi đề cập tới suy nghĩ, thì cái gì cũng có thể phát sinh cả.
Phương hướng thì có thể sẽ không khác biệt lắm.
Ví dụ như việc, trả lời câu hỏi này sẽ kết thúc rất viên mãn chẳng hạn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là tất cả các tế đàn đều được tiến hành thuận lợi.”