Đại Trưởng lão gia nhập (1)
Đi nơi nào mới thích hợp đây?
Kiều Càn suy nghĩ một chút, trong tình huống bình thường thì bọn họ sẽ rời khỏi Băng Nguyên Tuyết Vực trong hai ngày này.
Chờ thêm hai ngày nữa cũng không phải là không được.
Cũng có thể đi ra ngoài dạo chơi.
Còn về việc quay trở lại Kiều gia, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
Bọn họ đã bị đuổi ra ngoài rồi.
“Nếu không thì chúng ta tới phụ cận cảnh khu của Mộ gia chơi đi?”
Kiều Càn nói.
Sau khi bọn họ thành hôn, bọn họ chưa đi ra ngoài chơi lần nào nữa cả.
Đúng lúc hiện tại có cơ hội để dạo chơi rồi.
“Phụ cận Mộ gia?”
Lâm Hoan Hoan suy nghĩ một chút, sau đó nhớ ra một chuyện nói:
“Hải Đường Hồ, ta đã gặp mấy người Mộ tiểu thư ở đó.
Có thể đi tới đó một chuyến nữa, bên đó rất đẹp.”
“Vậy hai ngày này chúng ta sẽ đi tới bên đó.”
Kiều Càn nói.
Dẫn Hoan Hoan đi dạo chơi một vòng rồi sẽ đi một chuyến tới Kiều gia.
Phải đi thu nhận tế đàn.
“Đúng rồi, chúng ta phải tặng tiền cưới vào ngày thành hôn của Mộ tiểu thư đúng không?”
Lâm Hoan Hoan hỏi.
“Đúng vậy.”
Kiều Càn nói.
“Vậy chúng ta đi bao nhiêu? Cần bao nhiêu linh thạch?”
Lâm Hoan Hoan hỏi.
Kiều Càn lắc đầu, hắn cũng không biết.
Hay là cầm theo linh thạch đi qua bên đó?
Không thể gói linh thạch lại được.
Nhưng mà, vẫn luôn cảm thấy không đúng cho lắm.
…
“5 tỷ hỏi có cần gói tiền lại không, chắc chắn là phải gói lại rồi.
Nhưng mà dùng cái gì để gói lại?”
Xảo Vân Tông Đông Phương Tra Tra nhận được tin tức này liền rơi vào trong trạng thái hoang mang.
Nàng cũng không biết.
Sau đó, nàng quay đầu sang bên cạnh nhìn Hương Dụ và Đinh Lương nói:
“Dùng cái gì để gói tiền?
Cầm linh thạch đi luôn hả?”
“Thực ra phần lớn đều là tặng quà.”
Hương Dụ nhin Tra Tra tiểu thư rồi nói.
“Tặng quà?”
Đông Phương Tra Tra không hiểu hỏi:
“Nên tặng cái gì mới tốt?”
“Đều được.”
Hương Dụ suy nghĩ một chút nói:
“Linh dược, pháp bảo, chỉ cần là đồ mang điềm lành là được.”
“Thì ra là như vậy.”
Đông Phương Tra Tra biểu thị mình đã rõ rồi.
Nàng thật sự là đã hiểu ra rồi.
Sau đó, nàng gửi tin cho 5 tỷ, gửi toàn bộ lời nói của Hương Dụ đi.
…
Lâm Hoan Hoan vốn dĩ đang xoắn quýt, sau khi nhận được tin nhắn của Đông Phương Tra Tra nàng càng xoắn quýt hơn nữa.
“Như vậy thì chẳng phải là tặng cái gì đều bị nhìn thấy hay sao? Tặng đồ kém chẳng phải sẽ rất mất mặt à?”
Lâm Hoan Hoan tò mò nói.
Nàng cũng nhắn y như thế qua cho Đông Phương Tra Tra.
Kiều Càn lại không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn cả.
Dù sao thì bọn họ cũng chẳng tặng nổi đồ tốt.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó hắn cũng thấy được tin nhắn trả lời của Đông Phương Tra Tra.
Nội dung là: Nhưng mà nếu tặng đồ tốt thì sẽ rất có mặt mũi.
Kiều Càn:
“...”
Lâm Hoan Hoan:
“...”
Sau đó, Lâm Hoan Hoan lại nhắn:
“Tra Tra định tặng cái gì? Là thứ rất có mặt mũi sao?”
“Sao ta có nhiều tiền như thế được? Nhưng mà ta cũng sẽ không mất mặt.”
Đây là câu trả lời của Đông Phương Tra Tra.
Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan nhìn nhau, cả hai đều không hiểu.
Sau đó lại hỏi tiếp:
“Tại sao?”
Lâm Hoan Hoan vừa gửi đi liền nhớ tới cái gì đó, sau đó nhắn thêm một câu nữa:
“Ngươi đi chung với cha mẹ ngươi, cho nên không cần phải tặng quà đúng không?”
“Không đúng.”
Điện thoại của Lâm Hoan Hoan vang lên hai tiếng, nàng nhận được hai tin nhắn:
“Ta định dùng một cái hộp nhìn dễ thương để gói nó lại.
Như thế thì bọn họ sẽ không biết ta tặng cái gì cả.”
Lâm Hoan Hoan:
“...”
Không phải tặng quà đều cần dùng hộp để gói lại à?
Đúng không?
Chắc chắn là như vậy.
…
Tiệm giày.
Mộ Tuyết đang thử giày.
Có đủ các loại giày, màu xanh, màu trắng, những loại giày có kiểu dáng đơn giản đều đã được Mộ Tuyết thử qua.
“Không phải Mộ tiểu thư đã có đôi giày tương tự như thế này rồi sao?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
“Đúng vậy, Nhã Nguyệt mua, mang vào rất thoải mái.
Nhưng mà Đường di nói rằng, sắp lập gia đình rồi, sau khi lập gia đình lỡ đâu có con thì sao, lúc đó sẽ không thể mang giày cao được.
Cho nên, sau này không thể mang nó thường xuyên được.”
Mộ Tuyết nói.
“Vậy Mộ tiểu thư đang làm gì thế?”
Lục Thủy không hiểu.
Mộ Tuyết mang giày xăng đan vào, sau đó kéo kéo váy xuống, nói:
“Lục thiếu gia cảm thấy có đẹp không?”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng mà quan trọng là có thoải mái hay không.”
Lục Thủy nhìn chân của Mộ Tuyết rồi nói.
Thực ra là do chân đẹp, cho nên mang giày nào cũng đẹp cả.
Giống với bản thân Mộ Tuyết vậy.
Mặc quần áo như thế nào cũng đều xinh đẹp.
“Lục thiếu gia nghĩ gì thế?”
Giọng nói của Mộ Tuyết vang lên.
“Cảm thấy do vóc dáng của Mộ tiểu thư đẹp, cho nên dù có làm kiểu tóc, mặc quần áo, mang loại giày gì thì cũng đẹp cả.”
Lục Thủy nói.
“Vậy hả?”
Mộ Tuyết bĩu môi, nàng nhìn Lục Thủy rồi nói:
“Ý của Lục thiếu gia là. ta chẳng khác gì cái móc áo hết đó hả? Còn là giá để giày và tóc giả nữa?”
“Ý ta là, Mộ tiểu thư trời sinh lệ chất.”
Lục Thủy sửa lại.
“Hừ, vậy để ta thử thêm cho Lục thiếu gia nhìn chán thì thôi.”
“Tối nay Mộ tiểu thư muốn thức đêm à?”
“Tại sao Lục thiếu gia lại nói như thế?”
“Cứ thử liên tục, không thấy được ngày mai?”
“Lục thiếu gia không chán à?”
“Ta không dám chán.”
“...”
Mộ Tuyết giơ nắm đấm lên nói:
“Lục thiếu gia, lần sau nếu không biết nói chuyện, thì tốt nhất là đừng có nói.”
Lục Thủy và Mộ Tuyết tốn thêm một chút thời gian nữa mới quyết định lấy một đôi giày khá là bình thường.
Rất dễ mang.
Chủ yếu là do đã đi vào trong đó thử nhiều giày như thế rồi mà không mua, thì không được hay cho lắm.
Tiên tử của tiệm đó nhìn Lục Thủy một chút, nàng cảm thấy Lục Thủy có hơi quen mắt.
Hình như là đã từng gặp qua rồi.
Nữ tử là người bình thường ở bên cạnh cũng quen mắt.
Gặp qua họ ở đâu rồi nhỉ?
Mới vừa bế quan xong, cho nên nhìn ai cũng thấy quen mắt cả.
“Bao nhiêu?”
Lục Thủy đặt giày lên trên quầy rồi mở miệng hỏi.
“Một viên linh thạch tứ phẩm, cảm ơn quý khách.”
Tiên tử của tiệm thấy Lục Thủy nhíu mày, lập tức nói:
“Chất liệu của đôi giày này rất đặc biệt, lúc mang vào sẽ vô cùng thoải mái, cho nên giá cả mới cao như thế.
Nhưng mà vật này siêu giá trị.
Chỉ cần không chán mang nó, thì dù cho có mang cả trăm ngàn năm vẫn sẽ như mới.”
Tiên tử của tiệm nở một nụ cười nói, không hề có ý tứ xem thường khách hàng một chút nào cả.
Dù sao thì đôi khi cũng sẽ có khách nhân giả vờ làm kẻ yếu, sau đó tới vả mặt mấy nhân viên nho nhỏ.
Ai.
Mở một cái cửa tiệm cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Đương nhiên, các nàng cũng có phẩm đức nghề nghiệp của mình, không đến mức không vừa mắt khách hàng.
Thế nhưng, bọn họ rất muốn nói một câu, có lấy hay không, không lấy thì để ta đặt lại chỗ cũ.
Đáng tiếc, bọn họ chỉ dám tưởng tượng mà thôi.
Ai!
Mở cửa tiệm đúng là chuyện chẳng dễ dàng gì mà.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó nàng đã không cười được nữa.
“Ta không có đủ linh thạch.
Hay là như này đi, ta lấy đồ để thế chấp.
Sau đó, một lát nữa sẽ bảo người tới chuộc.”
Giọng nói của Lục Thủy truyền vào trong tai Tiên tử của tiệm.
Tiên tử trông tiệm:
“...”
Nàng nghĩ tới việc hai vị này là đại lão vô cùng kinh khủng.
Thế chấp một thanh bảo vật, suýt chút nữa là hại chết nàng luôn.
Quả nhiên, luôn có cường giả tới khi dễ mấy người mở tiệm nho nhỏ như các nàng.
Sau đó, Tiên tử trông tiệm nở một nụ cười thân thiện nói:
“Hai vị khách nhân trông rất hiền lành, không cần phải thế chấp, ghi chú vào sổ là được.”
“Có thể chứ?”
Mộ Tuyết hỏi.
Nàng cứ cảm thấy làm như thế này thì quá không biết xấu hổ rồi.
“Có thể, không thành vấn đề gì cả.
Lão bản của chúng ta là người như thế.”
Tiên tử trông tiệm nghiêm túc nói.
Trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười.
Sau đó, nàng còn giúp họ gói giày lại, rồi đưa nó tới trước mặt Mộ Tuyết nói:
“Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới.”
“Cảm ơn tiểu tiên tử.”
Mộ Tuyết cũng chỉ có thể nói cảm ơn mà thôi.
Sau đó, Tiên tử trông tiệm mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi xác định hai người kia đúng thật là không có diễn, khuôn mặt tươi cười của nàng mới biến thành gương mặt khóc.
“Một viên linh thạch tứ phẩm.”
Nói xong, nàng lấy một viên linh thạch tứ phẩm ra, bỏ nó vào trong hộc tủ.
Tiền lương vốn dĩ đã không cao rồi, lần này không biết còn phải làm công thêm bao lâu nữa đây?
Vừa mới xuất quan liền gặp phải hai người kia, thiếu chút nữa là lại bế quan tiếp luôn rồi.
Còn việc nhận lấy đồ vật thế chấp…
Quên đi, mạng sống quan trọng hơn.
Lần trước còn có thể sống sót, lần này thì không chắc.
Nhận lấy nó rồi thì nàng cũng khó mà ngồi yên được.