Đại Trưởng lão gia nhập (2)
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Thủy và Mộ Tuyết cùng nhau đi thăm hỏi Du Dao tiên tử và Du Miêu tiên tử của Xảo Vân Tông.
Hiện tại, bọn họ đang trên đường đi tới đại điện.
“Tên của tiền bối Du Miểu cũng có một chữ Miểu, cha mẹ bọn họ còn nghĩ tới việc sẽ đặt tên cho em gái là Lục Miểu, như vậy thì có thích hợp không?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
“Sẽ không sao đâu, nhưng mà gần đây đã muốn đặt thành Lục Miểu Miểu rồi.”
Mộ Tuyết khẽ nói.
“Tại sao lại không đặt là Lục Lai Sự? Còn chưa sinh ra đời mà đã nhiều chuyện như thế rồi.
Hơn nữa, căn cứ vào suy đoán của ta, đặt tên là Lục Lai Sự, thì rất có thể sẽ trở thành trưởng lão.”
Lục Thủy nói.
“Ta nghĩ rằng mẹ chắc chắn sẽ không đặt cho nàng cái tên này đâu.”
Mộ Tuyết nói.
“Không dễ nghe sao?”
“Là do làm trưởng lão thì đều độc thân cả.”
“...”
Cũng có lý.
Vẫn nên đặt là Lục Miểu Miểu thì hơn.
Tên hắn là Lục Thủy, 20 tuổi thành hôn, Lục Miểu Miểu có sáu chữ thủy, số tuổi cũng sẽ được nhân lên gấp sáu lần.
Có nghĩa là cỡ 120 tuổi.
Có thể gả.
Nhưng mà, ai sẽ là ngươi cưới em gái hắn đây?
Người đó là người tu chân bình thường, hay là người tu chân có tu vi thông thiên?
Người có tu vi thông thiên vẫn tốt hơn.
Nếu như tu vi kém…
Lỡ như người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì làm sao đây?
Cha mẹ sao mà chịu được cơ chứ?
Đây là điểm không tốt khi bọn họ có thể sống quá lâu, có thể nhìn được điểm cuối sinh mệnh.
Ở kiếp trước, đã thấy qua rất nhiều lần rồi.
Nếu như không phải đã trải qua một kiếp không có em gái, thì hắn cũng sẽ không cảm nhận được sâu sắc điều này.
Nếu như kiếp này cha mẹ chịu không nổi, hắn có khả năng rất cao là sẽ nhúng tay vào.
Thế nhưng, có thể nhúng tay vào một lần, nhưng những lần khác thì sao đây?
Sầu.
“Lục thiếu gia, hình như ngươi đang lo lắng về chuyện gì đó đúng không.”
Mộ Tuyết tò mò hỏi.
“Ngươi nói xem, hay là chúng ta đừng cho em gái lập gia đình nữa, lỡ đâu nàng thích một người bình thường thì làm sao bây giờ?”
Lục Thủy nói điều khiến mình sầu não ra.
“Lục thiếu gia, tất cả mọi chuyện đều nên nghĩ theo hướng tốt, lỡ dâu sau này lại phải lo nghĩ về việc gả đi thì sao?”
Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy:
“...”
Cũng đúng.
Sau đó, hắn quyết định mặc kệ.
Nếu như nàng khiến hắn phải lo lắng, thì hắn sẽ đánh cho nàng một trận.
Lén cha mẹ đánh nàng ba năm ngày gì đó rồi lại nói sau.
Còn những việc khác, hắn sẽ nhường lại cho cha mẹ lo.
Để bọn họ sinh Lục Lai Sự.
Không bao lâu, bọn họ đã đi tới đại điện.
Trên đại điện đương nhiên là chỉ có 2 người, là Du Dao tiên tử và Du Miểu tiên tử.
“Tới rất sớm.”
Du Dao tiên tử nói.
Sau đó, nàng khởi động trận pháp không gian.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi tới cái đình ở trong hồ.
Du Dao tiên tử và Du Miểu tiên tử đang ngồi cạnh bàn đá ở trong đình.
“Tới đây ngồi đi.”
Du Miểu nói.
Lục Thủy và Mộ Tuyết ngồi xuống, vô cùng quy củ.
Bọn họ không dám làm càn.
“Hôm nay các ngươi tới để đưa thiệp mời à?”
Du Dao tiên tử trực tiếp hỏi.
Lục Thủy và Mộ Tuyết lập tức gật đầu, sau đó mỗi người lấy ra một tấm thiệp, đưa tới trước mặt hai vị tiền bối.
Du Dao tiên tử và Du Miểu tiên tử nhận lấy thiệp mời rồi mở ra nhìn.
“Chữ viết này không tầm thường.”
Du Dao tiên tử vừa cười vừa nói.
“Hy vọng hai vị tiền bối có thể đến dự.”
Lục Thủy nói.
“Chỉ còn thiếu mỗi hai vị tiền bối mà thôi.”
Mộ Tuyết nói tiếp.
“Thật ư?”
Du Dao tiên tử cười nói:
“Chắc là sẽ đi.”
Nàng cũng không hề nói dối.
Lần này, Tông môn của các nàng đột nhiên gia nhập vào việc xây dựng tế đàn, cho nên nới lỏng rất nhiều chuyện.
Trong tình huống bình thường thì bọn họ không thể lui tới với Lục gia được, nhưng mà hiện tại thì đi tới Lục gia một chuyến cũng không phải là vấn đề gì lớn cả.
Lục Thủy và Mộ Tuyết gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau này vẫn sẽ còn người tới mời nữa, cho nên có lẽ là có thể mời được bọn họ.
“Sau đó các ngươi còn tính đi mời ai nữa sao?”
Du Miểu tiên tử tò mò hỏi.
“Định đi mời một vài người bạn.”
Lục Thủy nói.
“Ta cũng như thế.”
Mộ Tuyết ngồi ở bên cạnh Lục Thủy cũng nói theo.
“Là nhà nào thế?”
Du Dao tiên tử cười hỏi.
“Đạo Tông và Kiếm Nhất Phong, còn có cả Bách Hoa Cốc nữa.”
Lục Thủy tùy tiện nói ra vài nơi.
“Bách Hoa Cốc?”
Du Miểu tiên tử hiếu kỳ nhìn Lục Thủy.
Nơi đó tất cả đều là nữ mà.
“Bách Hoa Cốc có một người đệ tử nam.”
Lục Thủy giải thích.
Tại sao Sơ Vũ không có chút danh tiếng nào cả vậy?
Theo lý thuyết mà nói, hắn cũng trộn lẫn chung với mấy người Kiếm Khởi, hẳn là cũng có chút danh tiếng mới phải.
Tại sao hoàn toàn không có ai biết hắn cả vậy?
Đệ tử nam duy nhất của Bách Hoa Cốc, chỉ cần có một chút tiền đồ thôi cũng phải có rất nhiều người biết mới đúng.
“Ta lần đầu tiên nghe thấy có người này đấy.”
Du Dao tiên tử có chút ngạc nhiên.
Các nàng quen biết Chưởng giáo của Bách Hoa Cốc, nhưng mà chưa từng nghe nàng nhắc tới chuyện này bao giờ cả.
Cũng chưa từng nghe qua trong Tu Chân Giới.
Sau này có thể hỏi thăm một chút.
“Vậy còn Mộ Tuyết thì sao?”
Du Miểu tiên tử hỏi.
“Ta tới Thiên Nữ Tông, ta có quen biết một hai người ở bên đó.”
Mộ Tuyết cười nói.
Mặc dù nàng vẫn chưa nghĩ ra rằng nên mới như thế nào.
Nhưng mà chắc chắn phải mời.
…
Trong rừng.
Lệ Thiên xích đang xây dựng tế đàn ở đây.
Hai người bọn họ có việc bận, cho nên tới tận bây giờ mới có thời gian rảnh để xây dựng tế đàn.
“Hai người cùng xây chung một cái được chứ?”
Hòa Vũ Diệp hỏi.
“Một người quá chậm, không đủ thời gian, cũng không có vấn đề gì đâu.
Với lại, chúng ta cũng là người được mời, không cần thiết phải xây dựng tế đàn, cũng có thể đặt câu hỏi được.
Nói tới đây mới nhớ, ngươi định hỏi cái gì?”
Lệ Thiên Xích hỏi Hòa Vũ Diệp.
“Muốn hỏi một chút về tình hình của Tông chủ.”
Hòa Vũ Diệp suy nghĩ một chút rồi nói.
Sau đó, Hòa Vũ Diệp nhìn sang Lệ Thiên Xích nói:
“Ngươi định hỏi cái gì?”
“Ta muốn biết tên phản đồ nào đã lên thuyền của Thiếu tông chủ trước, có thể ôm được cái chân lớn như thế.”
Giọng nói của Lệ Thiên Xích có hơi trầm thấp:
“Nếu ta mà biết đó là ai, ta chắc chắn sẽ gây khó dễ cho bọn họ.”
Hòa Vũ Diệp cười ha ha, nói:
“Đưa bọn họ vào lên Bí Giám à?”
“Ngươi suy nghĩ kỹ mà xem, sắp tới ngày đại hôn của Thiếu tông chủ rồi, tên phản đồ đó chắc chắn cũng nằm ở trong danh sách khách mời.
Còn chúng ta thì sao?”
Lệ Thiên Xích đau lòng nói:
“Thiếu tông chủ chưa chắc gì đã mời chúng ta.”
“Cũng không phải là không thể đi được, Lục gia sẽ mời Ẩn Thiên Tông.”
Hòa Vũ Diệp vừa xây dựng tế đàn vừa nói.
“Nhưng mà, ngươi tưởng tượng thử xem, tên ranh con đó sẽ cầm thiệp mời mà Thiếu tông chủ đưa, sau đó tới trước mắt chúng ta mà khoe khoang, ngươi nhịn được hả?”
Lệ Thiên Xích tức giận nói.
Hắn muốn gây khó dễ cho những tên đó.
Hỏi thử xem những người đó là ai.
Sau đó, giao nhiệm vụ cho bọn họ, bản thân mình thì đi hành hung bọn họ.
Để cho bọn họ biết được sự hung ác và tàn nhẫn của Tu Chân Giới.
“Ngươi thấy kế hoạch này như thế nào?”
Lệ Thiên Xích hỏi.
“Ta cảm thấy ngươi nên đổi một cách suy nghĩ khác.”
Hòa Vũ Diệp cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có không gian để hành động.
“Ví dụ như?”
Lệ Thiên Xích ngồi trên tế đàn hỏi.
Hai người bọn họ hợp tác với nhau, chẳng mấy chốc là xây dựng xong.
Không vội.
“Không phải ngươi thích ăn uống à?
Ngươi nói rằng, Thiếu tông chủ chắc chắn sẽ không phát thiệp mời cho chúng ta, nếu mà Thiếu tông chủ phát thì ngươi trực tiếp ăn phân.”
Hòa Vũ Diệp nói.
“Lỡ đâu phát thật thì phải làm sao?”
Lệ Thiên Xích hỏi.
“Vậy thì chẳng phải là tâm tình ngươi càng tốt hơn nữa sao?”
Hòa Vũ Diệp nói.
Lệ Thiên Xích:
“...”
Hắn cảm thấy đây hoàn toàn không phải là phong cách của mình.
Không phát thì ăn không ngon sao?
Không vui, không phát cũng phải được ăn.
Như vậy mới vẹn cả đôi đường.