Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1237 - Chương 1237: Đại Trưởng Lão Gia Nhập (3)

Chương 1237: Đại Trưởng lão gia nhập (3) Chương 1237: Đại Trưởng lão gia nhập (3)

Đại Trưởng lão gia nhập (3)

“Ngươi nói thử xem, nếu xây dựng thành công tế đàn, thì Thiếu tông chủ sẽ làm gì?”

Lệ Thiên Xích đột nhiên hỏi.

“Không biết, nhưng mà chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.”

Hòa Vũ Diệp nhìn lên bầu trời, có hơi xúc động nói:

“Đột nhiên phát hiện Thiếu tông chủ đúng thật là không thể tưởng tượng nổi.

Mới hơn 20 tuổi.

Chẳng ai ngờ tới cả.”

“Đúng vậy, còn có một người vợ vô cùng cường đại là Y Tử Thần Nữ nữa.”

Lệ Thiên Xích cũng cảm khái nói.

Hòa Vũ Diệp:

“...”

Hoàn toàn không biết nói cái gì nữa.

Vừa nghĩ tới Y Tử Thần Nữ là nàng lại thấy mất tự nhiên.

Trước đây rốt cuộc là nàng đã điên tới mức nào, mà lại dám giả bộ làm Y Tử Thần Nữ ở trước mặt Thiếu phu nhân kia chứ.

Quá khủng khiếp.

Nhưng mà, khi nàng nghĩ tới việc Lưu Hỏa và Y Tử Thần Nữ cùng nhau Bí Giám liền cảm thấy có hơi khó chịu.

Nếu như Thiếu tông chủ và Thiếu phu nhân cùng trách tội…

Ai, có trốn cũng không thoát.

Nói tới đây mới nhớ, Tông môn của bọn họ vậy mà lại có tới hai vị tồn tại vô cùng cường đại, tính thêm cả Tông chủ nữa thì là có tới tận ba người.

Chuyện này đúng là chuyện mà bọn họ không thể ngờ tới được.

Tông môn của bọn họ thực ra rất là cường đại.

Thế nhưng…

Tại sao bọn họ lại cảm thấy trống rỗng như thế này?

Ông!

Đột nhiên, Bí Giám của bọn họ vang lên âm thanh.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Lệ Thiên Xích có chút kinh ngạc, chuyện gì mà khiến cho Bí Giám của bọn họ phải chấn động?

“Xem thử đã.”

Hòa Vũ Diệp nói.

Sau đó, bọn họ lấy Bí Giám ra, rất nhanh liền phát hiện ra một sự kiện khiến cho bọn họ không khỏi kinh ngạc.

“Tông chủ…”

“Tiếp nhiệm vụ?”

Hai người nhìn nhau.

Chuyện này, sao có thể cơ chứ?

Xế chiều ngày hôm đó.

Lục Thủy và Mộ Tuyết rời khỏi Xảo Vân Tông.

Lúc này, Mộ Tuyết đã đổi sang một bộ đồ khác.

Là đồ do hai vị tiền bối tặng.

“May mà ngày hôm qua đã mua giày mới.”

Mộ Tuyết đảo một vòng trước mặt Lục Thủy rồi nói:

“Lục thiếu gia thấy có đẹp hay không?”

Hiện tại, nàng đang mặc một chiếc váy dài qua đầu gối.

Mặc dù có hơi không quen lắm, nhưng mà nàng phải mặc để cho Lục Thủy nhìn thành quen mới được.

Còn váy ngắn, thì nàng sẽ không mặc ra ngoài.

Lục Thủy đưa tay ra, nắm lấy tay Mộ Tuyết rồi nói:

“Mộ tiểu thư mặc gì cũng đẹp cả.”

“Nhưng mà, ngươi khen ta một câu ta liền cảm thấy rất vui.”

Mộ Tuyết nắm lấy tay của Lục Thủy, giọng nói tràn đầy ý cười.

Nàng thích phu quân của mình khen mình đó thì sao?

“Đẹp, dường như là may ra để dành riêng cho Mộ tiểu thư vậy.”

Lục Thủy nói.

“Không phải là dường như, mà vốn dĩ chính là may riêng cho ta.”

Mộ Tuyết trả lời.

Đồ mà hai vị tiền bối tặng nàng, đương nhiên là làm riêng cho nàng rồi.

Sao mà hai vị tiền bối có thể làm ra số lượng lớn quần áo được chứ?

“Đúng vậy, là làm riêng cho Mộ tiểu thư.

Bộ đồ này vốn dĩ đã đẹp rồi, nhưng sau khi Mộ tiểu thư mặc nó lên, thì nó càng đẹp hơn nữa.

Sắc đẹp của Mộ tiểu thư đã cảm nhiễm nó.”

Lục Thủy nhẹ nói.

Mộ Tuyết cười cười, nói.

“Lục thiếu gia muốn ăn cái gì? Ta làm cho Lục thiếu gia ăn.”

Mộ Tuyết cười nói.

Ngày mai là Lục Thủy phải đi làm việc của hắn rồi.

Nàng cũng phải đi phát thiệp mời, sau đó ở nhà chờ Lục Thủy tới đón.

Tiếp theo, nàng sẽ trở thành thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của Lục Thủy.

Mặc dù đây đã là lần thứ hai rồi, nhưng mà cũng không có ai biết chuyện này cả.

Biết thì bọn họ cũng đã không cần phải lén lén lút lút như này rồi.

“Ta xuống bếp.”

Lục Thủy nói.

“Ăn mì tôm à?”

Mộ Tuyết hỏi ngược lại.

“Có cần chiên thêm một quả trứng bỏ vào không?”

Lục Thủy hỏi.

“Thêm.”

Giọng nói của Mộ Tuyết mang theo ý cười nói.

“Lục thiếu gia, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mộ Tuyết nhân lúc trên đường không có ai nói.

“Sau đó dậy trễ một chút?”

Lục Thủy hỏi ngược lại.

“Quá tốt.”

“...”

Không sợ bị phát hiện à?

Làm gì có cặp tình lữ nào trước khi ngủ đã tách ra rồi mà còn ngủ dậy trễ.

Chẳng phải là đang khiến cho rất nhiều người nghi ngờ sao?

Mộ Tuyết ở gần Đông Phương Tra Tra quá lâu, cho nên đầu óc cũng bị bắt đi mất luôn rồi phải không?

Ban đêm.

Lục Thủy đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường.

Mộ Tuyết luôn miệng nói là phải nghỉ ngơi sớm một chút, thế mà lại kéo hắn đi dạo phố.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ bắt đầu xuất phát để đi tới Họa Loạn Cổ Thành.

Xem thử xem rốt cuộc thì bên kia đã xảy ra chuyện gì.

Cũng phải đi một chuyến tới Không Minh Hải Vực nữa.

Bảo đảm rằng vị kia sẽ yên tĩnh.

Nghĩ tới những việc này, hắn cảm thấy mình vẫn nên nghỉ ngơi trước thì hơn, sau đó có lẽ sẽ không còn thời gian để nghỉ ngơi được nữa.

Xử lý những chuyện này xong, thì phải trả lời câu hỏi của Tu Chân Giới.

Tiếp đó lại đi phát thiệp mời, cưới Mộ Tuyết.

Có chút chờ mong…

Đã kết hôn lần thứ hai rồi, hắn đang mong chờ cái gì vậy?

Có lẽ là do Mộ Tuyết quá đẹp đi.

Hắn cũng không biết tại sao mình cứ ôm thùng thuốc súng như Mộ Tuyết hoài không chịu buông nữa.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là cái kế hoạch lớn kia…

Hy vọng vẫn còn có thể cứu chữa được.

Ách, cũng chỉ là hy vọng mà thôi.

Không nghĩ nhiều nữa, ngủ trước đã rồi tính.

Bụp!

Lục Thủy vừa mới nhắm mắt lại liền cảm thấy bụng mình bị nhận lấy một đấm.

Tới khi hắn mở mắt ra thì đã thấy Mộ Tuyết đang ngồi trên bụng mình.

“Tại sao Lục thiếu gia lại ở đây?”

Mộ Tuyết mặc bộ đồ ngủ hỏi Lục Thủy.

“Tại sao ta lại không thể ở đây?”

Lục Thủy nói:

“Có lẽ là ta đang nằm mơ, ta ngủ tiếp đây.

Nằm mơ mà cũng nhìn thấy Mộ tiểu thư, ta quá mệt mỏi rồi.”

Lục Thủy nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại.

“Đã mơ thấy rồi mà Lục thiếu gia không định làm chút gì sao?”

Giọng nói của Mộ Tuyết vang lên.

“Mộ tiểu thư thuần khiết như thế, sao ta có thể làm ra loại chuyện kinh nhờn Mộ tiểu thư ở trong mơ được chứ?”

Lục Thủy vẫn nhắm mắt, tiếp tục nói:

“Để ta mơ thêm một giấc mơ nữa.

Mộ tiểu thư, ngươi nằm xuống ở bên cạnh ta đi, ta dắt ngươi vào trong không gian của giấc mơ.”

Mộ Tuyết vén chăn lên, sau đó nằm xuống bên cạnh Lục Thủy:

“Lục thiếu gia, cảnh trong mơ có nguy hiểm hay không?”

“Không có gì đâu, ta bảo vệ ngươi.”

Lục Thủy nói.

“Không, ta muốn làm nhân vật phản diện, đuổi giết Lục thiếu gia.”

Giọng nói của Mộ Tuyết mang theo sát khí.

Lục Thủy lập tức cảm thấy không còn buồn ngủ nữa.

Sau đó, hắn quay đầu sang nhìn Mộ Tuyết đang sửa sang lại tóc của mình, vô cùng nghiêm túc nói:

“Mộ tiểu thư, chúng ta vẫn nên chơi cờ cà rô thì hơn.”

Giữa trưa ngày tiếp theo.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy nói khẽ:

“Lục thiếu gia, nhớ phải trả lời tin nhắn của ta đó.”

Lục Thủy gật đầu nói:

“Mộ tiểu thư nhớ phải ăn cơm đó, làm đồ ăn thì nhớ nấu cơm.”

Mộ Tuyết:

“...”

Nếu không phải do xung quanh còn có người khác nữa, thì nàng đã cắn cho Lục Thủy một cái rồi.

Ngày nào cũng lôi chuyện này ra nói.

Với lại, không có Lục Thủy ở đây, nàng cũng chẳng còn hứng thú nấu cơm nữa.

Dù sao thì lần nào nàng làm cũng là để cho Lục Thủy ăn mà.

“Ta ở nhà đợi Lục thiếu gia.”

Mộ Tuyết nói khẽ.

“Mộ tiểu thư nhớ là phải vui vẻ một chút vào ngày đó.”

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết rồi nói.

“Vui vẻ?”

Mộ Tuyết cười hỏi.

“Ví dụ như là thỉnh thoảng cười lên một cái.”

Lục Thủy ám chỉ.

“Không cười đâu.”

Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng nói:

“Lục thiếu gia giấu diếm ta rất nhiều chuyện, bây giờ còn muốn ta phải cười nữa.

Cười không nổi.

Trừ khi…”

“Trừ khi?”

Lục Thủy hỏi.

“Trừ khi, Lục thiếu gia khen ta cười đẹp.”

“Nụ cười của Mộ tiểu thư có thể khiến cho ánh trăng đang ảm đạm cũng phải bừng sáng lên, có thể khiến cho thế giới trong mắt ta trở nên rực rỡ.”

Bình Luận (0)
Comment