Các ngươi đại diện cho Tiên Đình đến để ngăn cản ta à?(3)
Lục Thủy không thèm quan tâm tới những việc này, hắn một lần nữa đứng trước cổng lớn của Họa Loạn Cổ Thành.
Cổng lớn cách Hải Thủy không xa, nhưng mà không bị sóng biển bao trùm, giống như Hải Đảo Hải Ngạn.
“Không có tin tức gì ở trong đó à?”
Lục Thủy cất bước đi vào bên trong.
Trên cửa có cấm chế, nhưng mà nó chẳng có tác dụng gì với Lục Thủy cả.
Chân Võ cũng đi theo thiếu gia vào trong, nói:
“Không có tin tức gì cả, trước đó không thể nào tiến vào được, dù cho có sử dụng bất cứ cách nào đi nữa, thì đều không thể cảm nhận được bên trong đang xảy ra chuyện gì.”
Lục Thủy khẽ gật đầu, không cảm nhận được là chuyện bình thường.
“Được rồi, tiến vào thôi.”
Lục Thủy nói.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng huyên náo truyền tới.
Chân Võ và Chân Linh có hơi kinh ngạc, bọn họ lập tức nhìn về phía trước, sau đó con ngươi liền co rút lại.
Trước mặt bọn họ xuất hiện một con đường, trên đường có rất nhiều người, người tới người đi, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
Chuyện này…
“Thiếu gia…đây là?”
Chân Linh không nhịn được mà hỏi.
“Không cần quan tâm, cứ coi như là huyễn thuật đi, chỉ là bọn họ có ý thức của riêng mình mà thôi.
Cũng có thể xem bọn họ là người bình thường, không có bất kỳ nguy hiểm nào cả.
Chỉ cần không chọc giận bọn họ là được rồi.
Cứ đón nhận thôi.
Hỏi thăm bọn họ về thành chủ như bình thường là được.”
Giọng nói của Lục Thủy truyền tới.
“Vâng.”
Chân Võ và Chân Linh lập tức đồng ý, không nói thêm gì nữa.
…
Xế chiều ngày hôm đó.
Sau khi Mộ Tuyết gửi tin nhắn cho Lục Thủy xong, thì nàng chuẩn bị đi vào Thiên Nữ Tông.
Nàng nói chuyện với Lục Thủy một cách vui vẻ như thế, vậy mà Lục Thủy lại gạt nàng.
Đúng là muốn ăn đòn mà.
Nếu không phải là hắn khen nàng hai câu, thì lúc nãy nàng đã bay qua đó cắn hắn một cái rồi.
Để cho Lục Thủy biết rằng, Răng Thần hoàn toàn không dễ chọc.
Nói tới đây, nàng lại bắt đầu cảm thấy nhớ Lục Thủy.
May là còn có việc phải làm, nếu không thì nàng đã nghĩ tới việc lén chạy theo hắn rồi.
Không biết có bị phát hiện hay không nữa.
“Xin mời các vị đi bên này.”
Thiên Nữ Tông dẫn mấy người Mộ Tuyết đi lên núi.
Thái độ vô cùng cung kính.
Đông Phương Tra Tra ngoan ngoãn mà đi bên cạnh Mộ Tuyết.
Khi đi ra ngoài, đặc biệt là khi đi vào trong nhà của người khác, nàng sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác, đó là chuyện không đúng.
Lần đầu tiên tới Thiên Nữ Tông, nàng chỉ cần đi theo và nghe lời chị dâu là được rồi.
Có thể tùy tiện nhìn sao?
Sau đó. Đông Phương Tra Tra liền quay sang hỏi Hương Dụ.
Hương Dụ nói có thể.
Nếu không thì sẽ trở thành một chuyến đi vô nghĩa mất.
Đông Phương Tra Tra tỏ vẻ vô cùng cao hứng, nếu như lúc này Đậu Nha không cắn vào da đầu nàng thì càng cao hứng hơn nữa.
Nàng sẽ đổi vị trí cho Đậu Nha.
“Chị dâu, các nàng có dễ nói chuyện không?”
Đông Phương Tra Tra tò mò hỏi.
“Có lẽ là có đi.”
Mộ Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói/
“Bọn họ sẽ giữ chúng ta lại để cùng nhau ăn cơm chiều chứ?”
Đông Phương Tra Tra lại hỏi.
“Có lẽ là…không.”
Mộ Tuyết không chắc chắn lắm.
Người tu chân bình thường đều không ăn cơm.
Bọn họ thường xuyên ăn là do thói quen mà thôi.
Đông Phương Tra Tra gật đầu, yên tâm không ít, nếu không thì nàng dự định rằng mình sẽ ăn một miếng thử trước, rồi mới để chị dâu ăn sau.
Nếu như có độc thì nàng cũng có thể thử ra được, còn không có độc, thì đối phương cũng không biết nàng đang thử độc.
Một lúc sau.
Các nàng đã đi tới trước đại sảnh.
“Xin chờ một lát.”
Người dẫn đường đi vào thông báo.
Rất nhanh, nàng đã đi ra, cung kính nói:
“Xin mời vào bên trong.”
Nàng đứng ở một bên, không hề có ý định đi vào.
Chỉ cần chỉ cho mấy người Mộ Tuyết đi vào là được.
…
Trong đại sảnh.
Thiên Nữ Chưởng môn đã yên vị tại chỗ của mình.
Mặc dù đối phương là người bình thường, nhưng mà lại có thân phận rất cao.
Lục gia mạnh tới mức nào?
Không biết.
Theo như lời đồn, thì đã từng có vô số cường gia vây công Lục gia, nhưng nó là thật hay giả thì nàng không biết.
Nhưng nếu như không có lửa thì sẽ chẳng có khói.
Tóm lại, nàng phải đối đãi đối phương thật cẩn thận.
Dù sao thì thực lực hiện tại của Lục gia mà bọn họ biết được, cũng đã vượt xa Thiên Nữ Tông bọn họ rồi.
“Chưởng môn, không cần quá lo lắng, không có gì đáng ngại cả đâu.”
Tố Loan an ủi.
Trong mấy người tới, người mạnh nhất cũng chỉ mới tứ giai mà thôi.
Đúng là không có vấn đề gì lớn cả.
Thiên Nữ Chưởng môn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nàng đã làm Chưởng môn rất nhiều năm rồi, vẫn có chút uy nghiêm nên có.
Thiên Nữ Chưởng môn ngồi ở vị trí trung tâm nhìn ra bên ngoài.
Nam Bắc trưởng lão và Tố Loan, Tố Nhiễm thì đứng ở hai bên.
Khí thế rất mạnh.
Các nàng đã vào vị trí sẵn sàng đón địch.
Sau đó, ở chỗ cửa ra vào truyền tới tiếng bước chân, hai thân ảnh xuất hiện.
Ngay khi Thiên Nữ Chưởng môn nhìn thấy thân ảnh đó, nàng liền đứng lên.
Không vì cái gì cả, chỉ là khi nhìn thấy thân ảnh đó, nàng không dám ngồi.
Cần phải đứng lên.
Khi thân ảnh đó tới gần, trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu.
Sâu trong nội tâm nàng xuất hiện sự e sợ, sự e sợ này càng ngày càng rõ ràng, càng mãnh liệt hơn hơn khi đối phương càng ngày càng tới gần.
Cuối cùng…
Khi nàng còn chưa thấy rõ được gương mặt của hai người tới, nàng đã trực tiếp quỳ xuống.
Thành tâm quỳ lạy.
Việc Thiên Nữ Chưởng môn đột nhiên quỳ xuống, không khỏi khiến cho mấy người Nam Bắc trưởng lão và Tố Loan Tố Nhiễm giật mình la lên.
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Trong lúc nhất thời, các nàng đều không dám lộn xộn.
Lúc này, Mộ Tuyết cũng có chút bất đắc dĩ, tại sao lại quỳ?
Đông Phương Tra Tra nhìn người kia, sau đó lại nhìn sang chị dâu, rồi đi về trước một chút, ngồi xuống lấy ra một viên linh thạch tứ phẩm và một viên linh thạch tam phẩm.
“Hết rồi, không còn nữa.”
Nàng đặt linh thạch xuống xong rồi liền lui về sau, lui ra đằng sau lưng của chị dâu.
Mộ Tuyết:
“...”
Đừng nói là Mộ Tuyết, ngay cả mấy người bên Thiên Nữ Chưởng môn như Tố Loan đều không khỏi chấn kinh.
Lần đầu tiên bọn họ thấy có người vì thấy Chưởng môn quỳ mà đưa linh thạch.
“Thiên Nữ Chưởng môn thích nói chuyện với người khác như thế này sao?”
Mộ Tuyết cười hỏi Thiên Nữ Chưởng môn.
“Chị dâu, chúng ta có phải cũng nên quỳ hay không?”
Đông Phương Tra Tra tò mò hỏi Mộ Tuyết.
Không phải nàng đang bảo chúng ta đưa linh thạch cho nàng sao?
“Không, không cần, không cần.”
Thiên Nữ Chưởng môn lập tức bị hù cho đứng lên.
Nàng rất sợ người trước mặt này sẽ quỳ xuống.
Nàng có cảm giác vô cùng kinh khủng.
Mấy người Tố Loan nhìn thấy cảnh này đều cực kỳ khiếp sợ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lần đầu tiên bọn họ thấy Chưởng môn bị hù tới mức như thế.
“Vậy ở đây có chỗ để nói chuyện không? Không cần phải trịnh trọng như thế.”
Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi Thiên Nữ Chưởng môn.
Giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng.
“Có.”
Thiên Nữ Chưởng môn lập tức trả lời, sau đó nàng nhìn xung quanh một chút rồi nói:
“Bên này, bên này, ta dẫn ngài đi qua.”
“Làm phiền Thiên Nữ Chưởng môn rồi.”
Mộ Tuyết nhẹ giọng cười nói.
“Không dám.”
Thiên Nữ Chưởng môn sợ hết hồn.
Nàng cũng không biết mình đang sợ cái gì nữa, nhưng mà nàng thật sự rất sợ.
Đông Phương Tra Tra quan sát chị dâu, nàng vô cùng tò mò.
Cái này có phải gọi là uy nghi của chị dâu hay không?
Dọa Tiểu Chưởng môn sợ tới mức khóc luôn rồi.
Sau đó, Thiên Nữ Chưởng môn dẫn Đông Phương Tra Tra và Mộ Tuyết đi tới một viện tử.
Những người khác thì ở nguyên tại chỗ không đi.
Lúc nãy, Mộ Tuyết đã bảo Hương Dụ và Đinh Lương chờ ở bên ngoài.
Còn mấy người Tố Loan thì là do không dám đi theo.
Dường như không có đủ tư cách.
Uy áp không hiểu từ đâu xuất hiện.