Gặp Cố Lý tộc Bất Tử (2)
Lục Thủy đứng tại chỗ nhìn đường phố coi như là phồn hoa này, có điều đường phố này hoàn toàn khác biệt so với cái hắn nhìn thấy bên ngoài.
Cùng với loại đường thời mấy người Kiếm Nhất đi.
Không có đèn neon phát sáng, không có nhà cao tầng.
Chỉ có mặt đất bằng phẳng, những ngôi nhà không tính là quá cổ xưa, đám người náo nhiệt, tài nguyên sung túc.
Quan sát tất cả, Lục Thủy cũng không hề nghĩ nhiều, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhìn một lúc liền không quan tâm nữa, cúi đầu đọc sách.
Chờ đợi Chân Võ Chân Linh đi tìm hiểu tin tức.
Một lát sau.
Lục Thủy nhìn thấy Chân Võ Chân Linh trở về.
“Có thu hoạch gì không?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Lúc này, hắn khép lại Thiên Địa Trận Văn, chuẩn bị hành động.
Quả thật có Thành chủ, có điều lúc đó Thành chủ muốn đi tới tầng trung tâm.
Nói rằng không phải người có đại trí tuệ, đại dũng khí, sẽ không được đăng đỉnh.” Chân Võ nói.
“Vị trí ở đâu?” Lục Thủy lại hỏi.
“Đã hỏi rõ, Thiếu gia đi theo chúng ta.” Chân Linh mở miệng nói.
Nói rồi, hai người đi phía trước dẫn đường.
“Nơi này không có chỗ hài hòa sao?” Lục Thủy hỏi.
“Tạm thời không phát hiện ra gì, thực lực của bọn hắn đều lá thật, đều rất mạnh.” Chân Võ giải thích.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn chân trời.
Ở trên không trung hẳn là có một giọt thần huyết.
Không chỉ có thần huyết, còn có cả những vật giác tồn tại.
Người đi đường ồn ào đi ngang qua, người đến người đi, có người đụng vai nhaull đi qua, có người nghiêng người nhường đường.
Lục Thủy quan sát tất cả, cảm giác tộc Bất Tử đại khái là loại chủng tộc có cơ thể mạnh mẽ, một lời không hợp liền đánh nhau.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, giống như không hề hiếu chiến.
Luyện thể không hiếu chiến, có phải không tốt hay không?
Lục Thủy chỉ là tò mò, không có truy hỏi đến cùng.
Không bao lâu sau, hắn liền nhìn thấy.
Một tòa nhà cao.
“Thiếu gia, chính là chỗ này.” Chân Linh nói.
Lục Thủy gật đầu.
Rất thuận lợi, hắn còn tưởng rằng sẽ có người tới quấy nhiễu, nghĩ lại, là hắn quá lo lắng rồi.
“Đi thôi.” Lục Thủy cất bước đi về phía cửa lớn.
Đây không phải lần đầu tiên hắn bước qua cửa lớn nơi này, sau này hẳn sẽ không còn tồn tại vặn vẹo như tộc Bất Tử nữa.
Hơn nữa, căn cứ vào Cổ thành Họa Loạn nhìn thấy trước đó, nơi này hẳn là không có tòa nhà cao như vậy mới đúng.
Sau đó, Lục Thủy cất bước đi qua cửa lớn.
Vù!
Một trận gió lạnh thổi vù qua.
Bên trong là không gian đen kịt rộng lớn, trống không, không có vật gì khác.
“Thật đúng là tối.” Lục Thủy nhẹ giọng nói.
Sau đó cất bước đi về phía trước.
“Cúi đầu, đi theo phía sau ta, không nên nhìn những chỗ khác.” Giọng nói của Lục Thủy vang lên trong tai Chân Võ Chân Linh.
Bọn hắn không chút do dự cúi đầu đi theo, không dám nhìn loạn.
Nếu như Thiếu gia đã nhắc nhở, cũng tức là nhìn đi nơi khác sẽ rất nguy hiểm.
Giờ phút này, Chân Võ Chân Linh cảm giác xung quanh có người đang nói chuyện, có sức mạnh hiện lên, có tiếng người cầu cứu.
Cộng thêm tiếng kêu thê thảm.
Lục Thủy nhìn về phía trước, dường như nhìn thấy có vô số người tộc Bất Tử đang nằm rạp trên mặt đất, thống khổ kêu thảm.
Oán hận, không cam lòng, áy náy.
Nhưng tâm tình này dày đặc dị thường.
Tựa như muốn ảnh hưởng tới Lục Thủy.
Thậm chí muốn biến Lục Thủy thành một thành viên trong số bọn hắn, cho hắn chia sẽ thống khổ, không cam lòng, oán hận, áy náy với những người kia.
Đây chính là cảnh Thần tộc tấn thăng thất bại.
Lục Thủy không để ý, những người này không có kẻ yếu, cuối cùng rơi vào loại kết cục này đương nhiên là do lựa chọn của bọn hắn.
Không thể cưỡng lại cám dỗ.
Tinh thần bị mê hoặc, cuối cùng vạn kiếp bất phục.
Cộp!
Cộp!
Tiếng bước chân của Lục Thủy bắt đầu vang lên.
Trước đó, Chân Võ Chân Linh nghe âm thanh hỗn tạp xung quanh, cảm giác đầu đau muốn nứt ra, có chút không chịu nổi.
Mà lúc này đây, khi bọn hắn nghe thấy tiếng bước chân của Thiếu gia, tiếng kêu thảm thiết bắt đầu biến mất.
Sự đau đớn của bọn hắn cũng theo đó biến mất.
Chân Võ Chân Linh nhẹ nhàng thở phào trong lòng, xem ra là Thiếu gia ra tay.
Bây giờ, tồn tại Thiếu gia đối mặt với càng ngày càng kinh khủng, bọn hắn có chút không chịu nổi.
Gây cản trở cho Thiếu gia.
Lúc này, phía trước đột nhiên sáng lên, bọn hắn biết, có lẽ đã đi qua đoạn đường tối mịt kia.
Về phần liệu đã tới khu vực an toàn hay chưa, bọn hắn không biết.
Thiếu gia chưa nói gì, bọn hắn sẽ tiếp tục cúi đầu.
Nếu không sẽ dễ tự đẩy mình vào nguy hiểm.
Lục Thủy nhìn về phía trước, nhìn đốm sáng phía trước đang lớn dần.
Rất nhanh sau đó, hắn đã đi tới một đại điện sáng rõ.
Ánh sáng chiếu từ bên trên xuống, cũng không có chói mắt, thậm chí ánh sáng còn rất yếu ớt.
“Đến.” Lục Thủy nói.
Lúc này, Chân Võ Chân Linh mới dám ngẩng đầu.
Bọn hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy phía trước có một cái cầu thang, trên cùng của cầu thang có một cái bảo tọa, trên bảo tọa có một cái… thi thể khô quắt đang ngồi?
Không có bất kỳ khí tức gì, không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào.
Bọn hắn không nói gì.
Bởi vì từ phía trên có giọng nói vang lên:
“Là các ngươi muốn tới gặp ta?”
Giọng nói trầm thấp, như rõ ràng, nhưng không biết vì sao lại có một loại cảm giác điên cuồng.
Lại giống như quá mức huyền ảo, khiến bọn hắn không thể chịu được.
Có điều, đối phương chắc chắn cường đại.
Chân Võ Chân Linh đứng sau lưng Lục Thủy, không dám mạnh động.
“Vậy, các ngươi muốn nói cái gì?” Giọng nói lại lần nữa vang lên.
“Muốn xin tiền bối giúp một chút, nếu như có thể, còn muốn thỉnh giáo tiền bối một vài vấn đề.” Lục Thủy nhẹ nhàng nói.
Giọng nói mang theo chút cung kính.
“Hỗ trợ?” Tiếng nói mang theo ý cười:
“Ha ha, ngươi biết ta là ai sao?”
Lục Thủy lấy ra một tấm thiếp mời, nhẹ giọng nói:
“Vãn bối sắp tổ chức đại hôn, mặc dù tiền bối hẳn là không thể tham gia, nhưng vẫn muốn mời tiền bối một chút.
Hy vọng tiền bối có thể nhận lấy.”
Vút!
Thiếp mời bay đến trước mặt thi thể, sau đó bị mở ra.
Chỉ là trong nháy mắt khi thiếp mời bị mở ra, dường như có chút rung động.
Giống như người mở ra vừa bị làm cho bất ngờ.
“Làm sao ngươi biết là ta?” Đóng thiếp mời lại, giọng nói lại vang lên.
Đó là một tấm thiếp mời dành cho Cố Lý của tộc Bất Tử.
Đúng vậy, trong nháy mắt khi Lục Thủy nhìn thấy người này, hắn liền biết, người này chính là Cố Lý đã rơi vào điên cuồng.
Hắn bây giờ nhìn như bình thường, nhưng thật ra bên trong vẫn đang điên cuồng.
Chỉ là bọn hắn ở trong trạng thái điên cuồng, mới có thể giao lưu bình thường.
Đây là vấn đề rất nguy hiểm, chỉ hơi không cẩn thận sẽ bị nuốt chửng đến không còn gì.
Không có thực lực tiến vào nơi này thì không có tư cách nói chuyện.
Lục Thủy lấy được tư cách này.
Cho nên, có thể thử đưa ra yêu cầu.
Đương nhiên, nếu động thủ, Lục Thủy không phải đối thủ của người kia.
Nhưng hắn muốn rời đi, Cố Lý cũng không ngăn cản được.
“Thời kỳ Viễn Cổ, người tộc Bất Tử có thể có loại thực lực này, ngoại trừ tiền bối, không có vị thứ hai.” Lục Thủy nói.
Cái này không khó đoán.
Chỉ có một người duy nhất.
“Ngươi hiểu rất rõ về thời kỳ Viễn Cổ sao?” Giọng nói của Cố Lý vang lên.
Hắn nhìn như tỉnh táo, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự điên cuồng đáng sợ.
Đảo loạn tâm trí người khác.
Chỉ là Lục Thủy chưa từng bị ảnh hưởng gì.
“Biết một chút, chiến tranh giết thần, tiền bối bởi vì một vài nguyên nhân mà không hề tham gia.
Giây phút cuối cùng đã phá hủy việc tấn thăng của Lạc Tam Sinh.
Dựa theo suy đoán của vãn bối, khi đó, trạng thái của Cửu cũng không tốt.
Một giọt thần huyết vốn để bảo vệ mọi người, ngược lại lại hại mọi người.” Lục Thủy nhìn Cố Lý, nói.
“Không phải.” Giọng nói của Cố Lý lớn hơn rất nhiều, tựa như đang gào thét:
“Là lỗi của chúng ta.
Là chúng ta ngu dốt, dám mưu toan thắng Thần tộc.
Dẫn tới Thiên Sinh Thần sinh ác niệm, Lạc Tam Sinh ở trong bóng tối giúp Thiên Sinh Thần một tay.
Chân Thần khi đó còn muốn bảo vệ chúng ta, Lục để lại cho chúng ta một phòng hộ cuối cùng, đưa tiễn người trong tộc đi an toàn.
Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn không thể chiến thắng chính mình.
Hoàn toàn bị Thiên Sinh Thần lợi dụng.
Tộc Bất Tử từ đây vạn kiếp bất phục.
Chúng ta đã cô phụ kỳ vọng của Chân Thần.
Là lỗi của chúng ta.”