Gặp Cố Lý tộc Bất Tử (3)
Lục Thủy cũng không kinh ngạc, lúc Chân Thần sắp chết, tộc Bất Tử cực kỳ cường đại, tất cả đều là việc ngoài ý muốn.
Cho nên bị nhằm vào.
Suy nghĩ sai lầm của bọn họ, khả năng cũng có liên quan tới Thiên Sinh Thần.
Đáng tiếc, cuối cùng tộc Bất Tử vẫn không chịu đựng được.
Dù khi đó Lục đã xuất thủ.
Có điều những người khác trong tộc Bất Tử rời đi được là nhờ có Lục tương trợ.
Cuối cùng, tộc Bất Tử vẫn có thể sống tới giờ.
“Kiếm Nhất thì sao?” Lục Thủy hiếu kỳ hỏi:
“Khi đó Kiếm Nhất đang làm gì?”
“Đang sắp xếp Kiếm Đạo của hắn và một chút cơ duyên.
Hắn nói, hắn có thể sắp chết rồi.” Cố Lý thở dài một tiếng, nói tiếp:
“Chân Thần cũng muốn chết, chúng ta bất lực.”
“Tiền bối có biết cuối cùng Kiếm Nhất chết ở đâu không?” Lục Thủy hỏi tiếp.
Cố Lý lắc đầu.
Hắn cũng không biết.
Xem ra hành động của Kiếm Nhất, chỉ có một số nhỏ người biết.
Lục Thủy thở dài trong lòng.
Hắn không tiếp tục hỏi về chuyện thời Chân Thần.
Cố Lý điên rồi.
Tam đại thế lực cũng không có ai dám tới nơi này tìm phiền toái.
Cuối cùng, Cổ thành Họa Loạn như trở thành một đại thành di động, du đãng tứ phía.
Hạn chế bọn họ ở bên trong, hẳn cũng là Lục.
Cho tới bây giờ.
“Trước khi Lục chết có nói với tiền bối cái gì không?” Lục Thủy hỏi.
Cố Lý không hề trả lời, hắn thở dài một tiếng, nói:
“Lục quả nhiên cũng chết sao?”
“Quả nhiên?” Lục Thủy tò mò hỏi.
Lục chết Cố Lý không biết, nhưng hắn giống như biết Lục sẽ chết.
“Kiếm Nhất nói, hắn nói Lục sớm muộn cũng muốn chết.” Cố Lý trả lời.
“Nguyên nhân là gì?” Lục Thủy hỏi.
Chuyện này hắn cũng đã nghe Kiếm Nhất nói qua.
Kiếm Nhất mặc dù tỏ ra bất ngờ trước cái chết của Lục, nhưng hắn nói hắn cảm thấy Lục chết là chuyện tất nhiên.
Không biết Kiếm Nhất nghĩ như thế nào.
Trên thực tế, Lục chết có thể là vì nhường đường, hoặc là tìm kiếm hy vọng.
Kiếm Nhất cũng không có khả năng biết được Lục sẽ không thể thành công ngay từ đâu đi?
“Hắn không nói.” Cố Lý không thể trả lời nghi vấn của Lục Thủy.
Lục Thủy cũng không hỏi nhiều mấy cái này nữa, chuyện của mấy người Kiếm Nhất không dễ biết.
Có điều vẫn còn cơ hội.
Mê Đô có lẽ sẽ cho hắn đáp án.
Đáng tiếc, phải đợi đến sau khi chuyện lần này kết thúc mới có thể biết được nhiều hơn.
Việc xây dựng tế đàn hẳn cũng đã gần xong.
Đợi thêm chút thời gian nữa.
“Tiền bối có nguyện vọng gì không?” Lục Thủy nhìn Cố Lý, nói:
“Ta từng đồng ý với những người kia của tộc Bất Tử rằng sẽ giải thoát cho mọi người.
Thời gian cũng không còn bao lâu.”
“Giải thoát?” Cố Lý hơi kinh ngạc:
“Ngươi có biết nó khó đến mức nào không?”
“Biết, nhưng có thể thử một chút.
Có điều cần tiền bối giúp một chuyện, chuyện này đại khái chính là tiền bối cần ở lại nơi đây tới giây phút cuối cùng.
Cho nên muốn hỏi tiền bối và những người khác liệu có còn nguyện vọng gì chưa thực hiện được hay không?” Lục Thủy nhìn thi thể của Cố Lý, nói.
Trước lời nói của Lục Thủy, Cố Lý trầm mặc một lát.
“Giúp cái gì?” Cố Lý hỏi.
Hắn không lập tức nói nguyện vọng của mình trước.
“Muốn mời tiền bối trở thành trung tâm trận pháp của ta, đánh nát sức mạnh của Tiên Đình, Phật Môn, Thần Chúng.
Cũng chính là sức mạnh của Tiên Mục, Phật Đà, Aiz.” Lục Thủy giải thích.
“Trở thành đao trong tay ngươi sao?” Cố Lý hỏi.
“Vâng.” Lục Thủy gật đầu.
“Có thể, nhưng có một điều kiện, ta muốn xác định xem tộc Bất Tử còn có người nào còn sống không.
Nếu không thì không bàn gì nữa.” Cố Lý nói.
“Một giọt máu tươi của người tộc Bất Tử đang được đưa tới đây.
Một giọt máu tươi, tiền bối liền có thể biết được nàng còn sống hay không.” Lục Thủy cảm thấy Thiên Cơ quả thật rất lợi hại.
Bớt cho hắn không ít thời gian.
Bây giờ mới đi lấy, không biết phải chờ mấy ngày.
“Nếu như còn người tộc Bất Tử, vậy trong quá trình ta giúp ngươi, có thể cho ta gặp nàng không?” Giọng nói Cố Lý vang lên.
Như có chút để ý.
“Có thể.” Lục Thủy đồng ý.
Quả thật có thể.
Thiên Nữ Tông có tế đàn, việc này dễ hơn rất nhiều.
“Còn gì nữa không?” Lục Thủy hỏi.
Cố Lý trầm mặc, dường như đang suy nghĩ, lại như đang do dự.
“Ngươi biết Cửu không?” Giọng nói của Cố Lý vang lên.
“Biết.” Lục Thủy gật đầu.
Hắn đã gặp qua Cửu rất nhiều lần, một thời gian ngắn nữa còn phải đến phần cuối cùng của biển gặp thêm một lần.
“Nếu như, ta nói là nếu như.
Nếu như có thể nhìn thấy đồ vật liên quan tới Chân Thần, vậy giúp ta nói một tiếng…”
“Không được.” Lời nói của Cố Lý còn chưa dứt, Lục Thủy đã trực tiếp cắt ngang:
“Tiền bối muốn nói với Cửu cái gì, không cần thông qua ta.
Giúp ta hoàn thành chuyện này xong, Cửu sẽ tới gặp tiền bối.” Lục Thủy nói.
“Ngươi, nói cái gì?” Cố Lý khó tin thốt lên.
“Không cần kinh ngạc, Cửu đúng là đã chết, nhưng khắp nơi trong thế giới này luôn sẽ sót lại chút vết tích.
Những vết ích này muốn tới gặp mọi người cũng không khó.” Lục Thủy nói.
“Vậy nếu không đến thì sao?” Cố Lý thử hỏi.
Không đến ta liền không mang Chân Thần Duy Nhất tới phần cuối cùng của biển nữa.
Uy hiếp một chút, Cửu hẳn sẽ phải đến đi?
“Đến lúc đó sẽ biết, không đến thì lại nói cho ta biết tiền bối còn nguyện vọng gì khác không đi.
Ta giúp tiền bối hoàn thành.” Lục Thủy nói.
Cố Lý không nói thêm gì nữa.
An tâm chờ đợi.
Toàn bộ đều phải tiến hành dưới điều kiện vẫn có người tộc Bất Tử còn sống.
Lần trước mặc dù có người từng thấy người tộc Bất Tử.
Nhưng hắn… không thấy.
Hắn chưa từng gặp qua, vậy đó chính là không có.
Lục Thủy không nói thêm gì nữa, Chân Võ lấy ra ghế cao để Lục Thủy ngồi xuống.
Sau đó, Lục Thủy bắt đầu yên tĩnh xem Thiên Địa Trận Văn.
Về phần Lạc Phong, bọn hắn có đến hay không.
Đã có Côn trông coi.
Hẳn không có vấn đề gì.
Đến lúc đó để Chân Võ Chân Linh ra ngoài lấy là được.
…
“Tiểu Tiểu Đình, ta không vui.”
Cửu nằm nhoài trên không trung, quơ quơ cánh tay rủ xuống, nói.
Lúc này, Nhị Trưởng lão đang yên tĩnh ngồi trên ghế sắp xếp linh dược.
Sau khi trở về từ Xảo Vân Tông, nàng liền không còn chuyện gì khác cần làm.
Nhiều lắm là cứ hai ngày đi xem tình huống thân thể của Lê Âm.
Sau đó thực hiện bảo hộ.
Chuyện khác không cần nàng chú ý.
Tế đàn bên kia cũng rất thuận lợi.
“Lại có người giết thần sao?” Nhị Trưởng lão cũng không ngẩng đầu lên, dò hỏi.
“Ta đã chết rồi còn muốn giết thần, Tiểu Tiểu Đình, ngươi quá ác độc.” Cửu nhìn Nhị Trưởng lão một chút, nói ra.
“Vậy còn có chuyện gì có thể khiến ngươi không vui?
Ngươi không phải Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa sao?” Nhị Trưởng lão ngẩng đầu, liếc Cửu một cái, nói.
Nàng cũng không cho rằng Cửu sẽ thật sự không vui.
Cửu cho nàng cảm giác rất kỳ quái, dường như tất cả đều ở trong mắt, nhưng sẽ không vì thế nhân mà có quá nhiều biến hóa trong lòng.
“Lục Thủy thế mà lại sắp xếp công việc cho ta, ta cảm thấy hắn là đang uy hiếp ta.
Hắn đây là đang khinh thường Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.” Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, nói.
“Không làm không phải là được rồi sao?” Nhị Trưởng lão nói thẳng.
Lục Thủy uy hiếp thì có làm được cái gì?
“Thế nhưng chuyện kia là ta muốn làm, ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài rồi.
Nếu như ta đi, không phải sẽ khiến cho Lục Thủy tự cao sao?” Cửu nhảy dựng lên, trong mắt lại không có chút bất mãn nào.
Nói thì nói như vậy, nhưng cũng không có cái gì khiến nàng buồn rầu.
“Ngươi muốn đi đâu?” Nhị Trưởng lão rất ngạc nhiên.
Chuyện này hẳn là có liên quan tới phản kích sắp tới của Lục Thủy.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, thời gian sắp tới, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết uy nghiêm của Chân Thần.
Ta ở thời kỳ Viễn Cổ có rất nhiều fan hâm mộ đấy nhé.” Cửu nhảy tới trước mặt Nhị Trưởng lão, nói.
“Không phải tín đồ sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, ta cần tín đồ làm gì?” Cửu nhảy tới bên cạnh chỗ linh dược của Nhị Trưởng lão, bắt đầu hỗ trợ xử lý linh dược.
“Tín đồ thì không có, có điều có thần quyến.
Tất cả có hai vị, trong đó một vị bây giờ đang là Chân Thần của Thần Chúng.”
“Một vị còn lại đâu?” Nhị Trưởng lão hỏi.
“Ừm, bí mật.” Cửu cười xấu xa.
Nhị Trưởng lão: “...”