Thần Quyến thứ nhất là ai? (1)
Nhị trưởng lão không thèm quan tâm tới Cửu.
Nàng tiếp tục cúi đầu xử lý linh dược.
Việc nói chuyện với Cửu phần lớn đều là lãng phí thời gian.
“Đúng rồi, Lục Thủy muốn phát thiệp mời cho ta, ngươi nói thử xem hắn định sẽ làm như thế nào?”
Cửu đột nhiên hỏi.
“Không phải ngươi nói rằng hắn biết ngươi ở bên chỗ ta sao?”
Nhị trưởng lão cất kỹ linh dược xong rồi hỏi.
Lục Thủy biết Cửu đang ở bên này, việc này Cửu đã nói với nàng từ lâu rồi.
Không cần phải lo lắng quá về việc này.
Lục Thủy không sợ, nàng sợ cái gì?
Đối với Lục Thủy mà nói, Cửu có lẽ là một vị Thần rất nghiêm túc.
Nàng hiểu Cửu rất rõ, chỉ cần chuyện đó không ảnh hưởng tới thế giới, thì nàng đều có thể nghe thấy được nó từ trong miệng của Cửu.
Nhưng mà phải là do nàng muốn nói mới được.
Nếu như nàng không muốn nói, thì có hỏi cũng vô dụng.
Ví dụ như hỏi về việc hai con dê đi đâu, nàng sẽ không nói.
“Vậy hắn sẽ phát thiệp cho ngươi hả?”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão rồi hiếu kỳ hỏi:
“Nếu như Lục Thủy gửi thiệp cho ngươi, thì ngươi sẽ làm gì?”
“Đi đưa thiệp mời cho Lục Cổ.”
Nhị trưởng lão bình tĩnh nói.
“Dạy cho cha hắn biết rằng, người nào cần phải đưa thiệp mời, người nào không cần phải đưa thiệp mời.”
“Tiểu Tiểu Đình đúng là một người phân rõ trái phải.”
Cửu tán dương.
Nhị trưởng lão không thèm quan tâm tới lời của Cửu, nàng nhìn Cửu một cái rồi nói:
“Lúc nãy ngươi nói muốn đi ra ngoài, muốn đi mượn huyết cho ta à?”
“Đúng thế.”
Cửu gật đầu nói:
“Khi số lượng huyết của ngươi đủ rồi, thì ta có thể dung nạp được quyền năng độc nhất trong một thời gian ngắn.”
“Thất thì sao?”
“Không thể, độc nhất và duy nhất không thể gặp mặt như bình thường được, quyền hạn không tương dung.”
Cửu cầm lấy linh dược đã được Nhị trưởng lão xử lý tốt nói.
Đây chính là chỗ khó, không có cách nào tốt hơn Nhị trưởng lão cả.
“Hình như nàng đã chạy ra ngoài.”
Nhị trưởng lão đột nhiên nhìn về phía Phong Sương Hà.
Sau khi nàng tiến vào Phong Sương Hà, nàng sẽ có thể cảm nhận được rằng Thất có rời đi hay không.
Đây là năng lực của Đại trưởng lão.
Nàng vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ rằng Đại trưởng lão sẽ xảy ra chuyện cả.
Hiện tại…
Có lẽ hắn đã sớm ngửi thấy khí tức nguy hiểm, cho nên mới bảo nàng tiến vào trong Phong Sương Hà, bàn giao mọi chuyện.
“Đã được Mộ Tuyết dẫn đi rồi, Mộ Tuyết muốn phát thiệp mời cho nàng.”
Cửu nhìn về phía Phong Sương Hà rồi nói.
“Để nàng đi ra ngoài liệu có an toàn hay không?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Yên tâm đi, không có ai tóm được nàng đâu.”
Cửu ngồi ở trên ghế, đung đưa đôi chân.
“Quan hệ giữa Thất và Lục gia là như thế nào?”
Nhị trưởng lão nhìn Cửu hỏi.
Cửu nhìn sang Nhị trưởng lão rồi chân thành nói:
“Công cụ tìm kiếm đã chuyển sang hình thức thu phí, xin hãy nhanh chóng nạp tiền.”
Nhị trưởng lão:
“...”
…
Chân Thần duy nhất bay ra khỏi Phong Sương Hà.
Nàng quan sát bầu trời, cảm thấy dường như có thứ gì đó đang hấp dẫn nàng.
Nhưng mà nó có hơi mơ hồ.
Nàng quyết định sẽ chờ thêm một chút nữa.
Chờ tới khi nó rõ ràng rồi nàng lại bay tới đó.
Xem thử xem có những người kia ở đó hay không, chẳng hạn như là nhân loại ngu xuẩn.
Nàng bay một vòng, nhưng lại không nhìn thấy thứ gì cả.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn.
Trấn áp vô hình ở trên bầu trời bị nàng nhìn thấy, nàng giật mình kêu lên, sau đó nàng lại nhìn thấy có kiếm khí ở trên đó, cho nên nàng đáp xuống dưới.
Cảm thấy vẫn nên đi bộ cho an toàn.
Bay rất dễ bị phát hiện.
Lúc nàng đáp xuống thì đã tới Thu Vân Trấn rồi.
Hoàn cảnh ở xung quanh có hơi xa lạ đối với nàng.
Có căn phòng nhìn rất đẹp mắt, có thật nhiều quần áo xinh đẹp.
Thật là nhiều màu sắc, thật nhiều đồ chơi.
Nàng mở to mắt ra, đôi mắt phát sáng.
Nhưng mà chỉ một lúc sau, nàng liền quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng coi thường nói:
“Hừ, so với Thần Vực mà nói, thì chúng chẳng đẹp một chút nào cả.”
Nàng nói xong thì lén quay lại nhìn vài lần, có chút không cam lòng mà đi về phía trước.
Đột nhiên, nàng cảm giác mình bị cái gì đó đẩy một cái.
Bịch!
Chân Thần duy nhất trực tiếp té xuống mặt đất.
Nàng lập tức đứng lên, vỗ vỗ y phục của mình, cú té lần này thật sự rất đâu.
Nàng không la lên, chỉ là nhìn xung quanh.
Sau đó, nàng nhìn thấy có một người đang ăn đùi gà, đồng thời còn đang nhìn nàng nữa.
Bị, bị thấy rồi.
Thân là Chân Thần duy nhất, nàng không cho phép uy nghiêm của mình bị hao tổn.
Nàng lập tức đi tới trước mặt con chó kia, sau đó ngồi xuống chọc chọc vào con chó đen đó.
“Gâu!”
Con chó sủa lê để biểu thị sự bất mãn của mình.
“Gâu gâu!”
Chân Thần duy nhất kêu lên hai tiếng, biểu thị rằng Chân Thần duy nhất không cho phép người khác khinh nhờn mình.
“Gâu gâu, gâu.”
“Gâu gâu, gâu gâu.”
Chân Thần duy nhất ngồi xổm xuống mặt đất, nắm lấy gương mặt tràn đầy lông xù của nó nói:
“Tiểu cẩu tử, ngươi biết mình vừa mới làm cái gì không? Ngươi vừa mới khinh nhờn Chân Thần đó.”
Chân Thần duy nhất nhìn cẩu tử, giọng nói cũng mang theo sự uy nghiêm.
“Gâu?”
Cẩu tử kêu lên.
“Gâu gâu.”
Chân Thần duy nhất trả lời.
Không chỉ trả lời, nàng còn dùng tay chọc chọc vào người của cẩu tử.
Sau đó, ôm lấy nó.
Một chú chó con nho nhỏ, đáng yêu quá đi.
“Ngươi tên là gì?”
Chân Thần duy nhất hỏi.
“Gâu.”
Cẩu tử kêu lên một tiếng.
“Cẩu Tử hả? Rất hay.”
Chân Thần duy nhất nở một nụ cười.
“Gâu.”
Cẩu tử ngoắt ngoắt cái đuôi.
Chân Thần duy nhất nhìn gương mặt vui vẻ của Cẩu Tử.
Nhưng chỉ một lát sau, nàng lại cảm giác được sự triệu hoán.
Nên rời đi thôi.
“Thế giới cần ta, ta phải đi.”
Chân Thần duy nhất phất phất tay.
Sau đó trực tiếp biến mất tại chỗ.
“Tiểu huynh đệ giàu có, ngươi quen nàng à?”
Nha Đông tiên nhân tò mò hỏi.
Bọn họ vừa mới quay trở về.
Tế đàn đã được xây dựng xong rồi, lần này quay về là do Nha Đông tiên nhân muốn quay về để làm răng.
Cho nên, bọn họ mới quay lại đây một lần nữa.
Sau đó, bọn họ thấy tiểu nữ hài kỳ lạ kia.
Cảm giác khi bọn họ thấy người đó, rất giống với cảm giác khi mà bọn họ nhìn thấy Chân Thần độc nhất - Cửu.
Nhưng lại hoàn toàn không giống.
“Lần đầu tiên thấy nàng.”
Trong mắt Cẩu Tử hiện lên sự nghi hoặc, nói:
“Nhân loại này, có thể có quan hệ không tầm thường với Cẩu gia.
Yêu ai yêu cả đường đi.
Thân là Khuyển gia, ta đương nhiên sẽ để nàng vào mắt.”
Nha Đông tiên nhân gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Ngươi nói thử xem, một mình nàng đi ra ngoài liệu có nguy hiểm hay không? Có cần phải đi theo sau không?”
Cẩu Tử đột nhiên hỏi.
“Theo không kịp nữa rồi.”
Nha Đông tiên nhân lắc đầu.
…
Lục Thủy ngồi ở trên ghế xem Thiên Địa Trận Văn.
Không ai quấy rầy hắn cả.
Trong đại điện cũng không có sức mạnh nào có thể tới gần bọn họ.
Thi thể ở trên kia cũng không cho Lục Thủy khởi động bất kỳ lực lượng nào cả.
Sau một ngày.
Lục Thủy vẫn ngồi y nguyên ở đó, không nhanh không chậm mà xem sách.
Xung quanh đã bắt đầu xuất hiện sự thay đổi.
Trong đại điện dường như có một loại sức mạnh đang điên cuồng công kích vị trí của Lục Thủy, càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng kinh khủng.
Dường như nó đang chờ đợi, dường như nó nhất định có thể bao trùm hết thảy.
Cuối cùng trở thành một tồn tại vặn vẹo.
Đây chính là sức mạnh khiến cho Bất Tử Tộc diệt tộc.
Hỗn loạn, gian ác, vặn vẹo.
Đến từ lực lượng của Thiên Sinh Thần.
Tất cả tiêu cực ngưng tụ lại thành một vị Thần.
Nếu Cửu không vẫn lạc, hắn sẽ không thể nổi danh được, thế nhưng…
Cửu vẫn lạc.
Tồn tại của hắn có thể vượt qua hết tất cả mọi người, quay trở lại đỉnh phong.
Lục Thủy không cần gặp cũng biết, đối với hắn mà nói, việc Thiên Sinh Thần có thể khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong, chắc chắn sẽ trở thành một sự kiện cực kỳ phiền phức.
Đương nhiên, nếu như hắn cũng có thể khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong, thì…
Tùy bọn họ.