Thần Quyến thứ nhất là ai? (3)
Ngay khi nhóm người Chân Võ và Chân Linh sắp tiến vào trong Họa Loạn Cổ Thành, thì đột nhiên xuất hiện tiếng nước chảy.
Quay đầu nhìn lại thì trông thấy hình thể to lớn của Côn, nó đang tiến tới phía hắn.
Đây là…
Sủng vật của Thiếu tông chủ?
Hắn biết Thiếu tông chủ có một sủng vật là Côn.
Thì ra Thiếu tông chủ đã an bài xong hết rồi.
Cũng đúng, hắn vừa mới tới, Chân Võ và Chân Linh liền đi ra.
Việc này chứng minh, Thiếu tông chủ vẫn luôn quan sát nơi này.
Hắn thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Còn những việc sau đó, hắn đương nhiên là sẽ gửi vị trí cho Chân Võ và Chân Linh, lúc nãy không thể nào kết nối được, không biết sau này sẽ sao nữa.
Nhưng mà, có hơi nhiều vị trí, hắn và Nhiếp Hạo phải vội một trận rồi.
Dù sao thì cũng là Vô Tận Đại Sơn, Vô Tận Hải Vực, lãnh địa Thâm hải.
Thật là…
Đều là những người…
Quá khó khăn rồi.
Vân Đoan Tam Tiên nhìn Nhạc Phong rời đi trong sự bất lực.
Không dám đuổi theo.
Với lại, bọn họ mà không để Côn lại, khiến cho Lưu Hỏa tức giận, thì bọn họ rất có thể sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi này.
Bọn họ đã thông báo với Thái Nhất Tiên Quân về chuyện ở nơi này rồi, sau đó như thế nào bọn họ đều không cần phải quan tâm nữa.
Trừ khi lại muốn bọn họ làm cái gì đó.
May mà trước mắt không có gì cả.
Thế nhưng lại không cho bọn họ trở về.
Tóm lại, cứ yên tâm mà thu thập Huyết Thủy đã.
…
Phụ nhân yên lặng cảm nhận cái bình ở trong tay mình, dường như có thể nhìn thấy được vui buồn của Thiên Nữ Chưởng môn.
“Cuộc sống không quá như ý, nhưng mà vô bệnh vô tai, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh, lại có núi lớn để dựa.
Đủ, đủ.”
Trong mắt phụ nhân xuất hiện sự vui mừng.
Mặc dù không biết Cố Vũ là hậu nhân đời thứ mấy của bọn họ, nhưng mà vẫn cảm nhận được huyết mạch dày đặc.
Với lại, nhờ có sức mạnh của thành chủ, nàng có thể cảm nhận rất nhiều.
Cảm nhận được sự gian khổ, khó khăn của Bất Tử Tộc.
Có thể đi được tới bây giờ là điều vô cùng khó khăn.
Bọn họ có một suy nghĩ sai lầm liền khiến cho vô số hậu nhân của bọn họ phải chịu khổ.
Dù cho có rời khỏi được Họa Loạn Cổ Thành, nhưng mà sự cực khổ vẫn đi theo bọn họ như trước.
Phụ nhân chỉ tốn một chút thời gian liền khôi phục lại sự bình tĩnh, nàng đưa cái bình cho Chân Võ:
“Cảm ơn vì đã cho chúng ta hy vọng.”
Chân Võ và Chân Linh cúi đầu:
“Tiền bối không cần phải nói cảm ơn.”
“Đi thôi, thiếu gia của các ngươi và thành chủ đang chờ các ngươi.”
Phụ nhân nói.
Chân Võ và Chân Linh gật đầu, sau đó bọn họ định rời đi. Nhưng mà, bọn họ vừa mới đi được hai bước, thì phụ nhân lại gọi bọn họ:
“Xin chờ một chút.”
Chân Võ và Chân Linh có chút nghi hoặc.
Nhưng mà, rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy phụ nhân cầm theo một chuỗi huyết đề.
“Không cần phải lo lắng, đây là huyết đề an toàn.”
Phụ nhân đưa nó cho Chân Võ và Chân Linh.
“Đa tạ tiền bối.”
Chân Võ và Chân Linh cùng nhau nói.
Sau khi nhận lấy thì Chân Võ và Chân Linh một lần nữa đi tới tầng lầu ở trung tâm.
Khi đi vào bọn họ cảm giác xung quanh xuất hiện sự thay đổi.
Khí tức điên cuồng kia dường như cảm nghiêm trọng hơn.
Bọn họ không dám chần chờ, lập tức tiến về phía trước.
Nhưng mà điều làm cho bọn họ bất ngờ chính là, cái bình ở trong tay bọn họ đang mở đường cho họ.
Hoặc có lẽ là do giọt máu này, nên người ở bên trong chủ động cho bọn họ tiến vào.
…
Lục Thủy cúi đầu xem sách, hắn đương nhiên là cảm nhận được nguồn sức mạnh ở xung quanh.
“Xem ra, ngươi đã xác định rồi.”
Lục Thủy vẫn tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Đúng vậy, tiên huyết của Bất Tử Tộc Nhân,
Trong những tộc nhân của Bất Tử Tộc đúng là còn người sống sót.”
Thi thể ở phía trên đột nhiên động.
Tròng mắt khô héo của hắn dường như đang bắt đầu khôi phục.
“Ta đồng ý với chuyện của ngươi.
Hy vọng ngươi có thể giải thoát cho chúng ta.”
Giọng nói của Cố Lý vang lên.
Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn Cố Lý rồi nói:
“Cho các ngươi gặp Bất Tử Tộc Nhân này một lần, sau đó tới chuyện của Cửu, ta sẽ giúp các ngươi hoàn thành.
Còn Thiên Tai Cổ Thành…”
“Để Thiên Tai Cổ Thành vĩnh viễn chìm vào trong biển sâu đi.”
Cố Lý nói.
Lúc này, cái bình kia đã tới tay Cố Lý, hắn cầm lấy cái bình, trong lòng có vô số cảm xúc ngổn ngang.
Bất Tử Tộc lưu truyền tới tận nay, vô số cực khổ đều chưa từng rời khỏi bọn họ.
Hắn hiểu được sự gian khổ đó.
Chạy ngược chạy xuôi, trốn đông trốn tây, giống như một con chuột đang trốn chui trốn nhủi.
Không có truyền thừa rõ ràng, không có Bất Tử Chân Kinh.
Chỉ có một chút tư liệu về chủng tộc của mình mà thôi.
Những Bất Tử Tộc Nhân kia vẫn luôn trông coi những tài liệu này, trông coi tư liệu của những người đã hại cả đời tổ tiên của bọn họ trong vô số năm.
Bọn họ ở trong Thiên Tai Cổ Thành chính là tội nhân.
Khiến cho Chân Thần đã sáng tạo ra bọn họ phải thất vọng, khiến cho con cháu đời sau phải chịu khổ.
Không có cơ hội để được tha thứ, cũng không có tư cách để được tha thứ.
Lục Thủy không nói gì cả.
Hắn đang chờ, chờ đối phương mở miệng.
Chân Võ và Chân Linh đi tới phía sau hắn, bọn họ cũng im lặng.
Một lúc lâu sau.
Cố Lý tỉnh lại từ trong sự áy náy.
Hắn nhìn Lục Thủy rồi nói:
“Để có thể khôi phục lại hành động, ta cần vài ngày.
Ngươi cần phải chờ ta vài ngày.”
Lúc này, giọt máu của Bất Tử Tộc Nhân kia đã rơi vào trên người của hắn, huyết nhục chi lực cường đại bắt đầu lộ ra.
Dường như không bao lâu nữa, cái thi thể đã khô quắt này sẽ lại tỏa ra sức sống rực rỡ.
Lục Thủy khẽ gật đầu.
Hắn hiểu được.
Nhưng mà, hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc máu tươi của Bất Tử Tộc còn có loại công dụng này.
Có điều, khôi phục như thế này thì cần phải có thời gian rất lâu.
“Ta giúp ngươi áp chế sự ăn mòn của Thiên Sinh Thần.”
Lục Thủy khép Thiên Địa Trận Văn lại, nói.
Sau đó, hắn khởi động Thiên Địa Chi Lực khắc họa phù văn.
Một lát sau.
Vô số phù văn bao trùm lấy xung quanh, xung quanh cũng vì thế mà trở nên an tĩnh rất nhiều.
Thậm chí còn trở nên yên tĩnh.
Chân Võ và Chân Linh đều cảm nhận được sự khác biệt ở xung quanh.
Một chỗ vốn dĩ đang huyên náo lại đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Cố Lý cũng có chút kinh ngạc.
“Ngươi đúng là rất đặc biệt.”
Lục Thủy đã nghe qua câu nói này rất nhiều lần rồi.
Hắn rất đặc biệt.
Điều đáng tiếc là không ai nói hắn cực kỳ cường đại cả.
Không đủ thời gian, nếu không thì bọn họ đã có thể thấy được dáng người cường đại của hắn rồi.
Sau này, sống lâu, chắc chắn có cơ hội.
Ví dụ như Thiên Sinh Thần.
Hắn sẽ đi tìm Thiên Sinh Thần, hy vọng hắn sẽ không sợ hãi, vẫn có thể ngạo mạn như trước đây, không đặt tất cả kẻ địch trên thế gian này vào trong mắt.
Ở kiếp trước, chưa từng thấy hắn, có lẽ là do đi được nửa đường là đã chạy rồi.
Kiếp này không biết hắn có chạy nữa hay không nhỉ?
Nếu như còn chạy nữa, hắn xứng làm Thiên Sinh Thần sao?
Nếu như không phải đã trải qua một thế, thì cũng không biết có loại đồ chơi như Thiên Sinh Thần, không phải là hắn đã xuống cấp rồi chứ?
Không đến mức, không đến mức đó, Thiên Sinh Thần ngạo mạn như vậy mà.
Sau khi tiếp xúc với hắn vài lần, lập tức biết hắn là loại người không sợ trời không sợ đất.
Lục và Cửu cũng không thể giết được hắn.
Lá gan rất lớn.
Dù hắn có chết đi, thì chỉ cần tồn tại vật không tốt là hắn có thể phục sinh lại.
"Ngươi cần mấy ngày?"
Lục Thủy hỏi.
"Bảy hoặc mười ngày, nếu như ngươi gấp, thì cũng có thể là năm ngày.
Nhưng mà trạng thái sẽ không được tốt như thế."
Giọng nói của Cố Lý vang lên.
"Thời gian tối đa mà ta có là mười lăm ngày."
Lục Thủy suy nghĩ một chút rồi nói.
Đây có lẽ là cực hạn của hắn.
Thế nhưng, có lẽ cũng không cần thời gian lâu như vậy.
"Mười ngày là ta có thể khôi phục lại được trạng thái lúc đỉnh phong.
Nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ về việc ta có thể duy trì được sự thanh tĩnh hay không.
Nếu không…
Sẽ có hậu quả khó lường."
Cố Lý nói.
Nếu như hắn không thể duy trì được sự thanh tĩnh, thì chỉ cần gặp người là sẽ giết.
Không thể đi ra khỏi Thiên Tai Cổ Thành được thì tốt, nhưng mà nếu như ra được…
Tai họa sẽ giáng lâm.
Dù cho có Kiếm Nhất ở đây, thì muốn giết chết được hắn cũng cần phải tốn một khoảng thời gian nhất định.
Trừ khi Lục xuất hiện.
"Tiền bối không cần lo lắng về vấn đề này."
Lục Thủy nhìn Cố Lý rồi nói:
"Trong khoảng thời gian này, ta muốn đi tới chỗ Thần Huyết.
Tiền bối thấy có được hay không?"
"Ngươi muốn làm gì?"
Cố Lý hỏi.
"Xem tình hình, lấy Thần Huyết đi, hay là để nó chìm xuống cùng với Cổ Thành."
Lục Thủy nói.