Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1250 - Chương 1250: Đọ Sức Với Chân Thần Aiz (1)

Chương 1250: Đọ sức với Chân Thần Aiz (1) Chương 1250: Đọ sức với Chân Thần Aiz (1)

Đọ sức với Chân Thần Aiz (1)

“Trên đó có lẽ vẫn còn lực lượng của Thiên Sinh Thần, ngươi chắc chắn rằng sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Cố Lý hỏi.

Bọn họ sắp triệt để được giải thoát rồi, Thần Huyết cuối cùng cũng cần phải có một nơi để hội tụ.

Ở lại nơi này, hay là để người khác mang đi, bọn họ không thể làm chủ được.

Đối phương mở miệng hỏi cũng chỉ là do lễ phép mà thôi.

Hắn hiểu điều này.

“Còn sức mạnh lại tốt, ta muốn hỏi hắn vài vấn đề.”

Lục Thủy đứng dậy, hắn quyết định rời đi.

Mười ngày, hắn chờ được.

Thần Quyết và Cửu có mối quan hệ không nhỏ, điều này đối với hắn mà nói thì cũng được coi là có chút thu hoạch.

Trước đó Kiếm Nhất cũng bảo hắn nên tới đây.

Không nghe được nhiều thứ từ chỗ Cố Lý, cùng lắm chỉ là việc liên quan tới Thần Quyến mà thôi.

Thần Quyến thứ nhất không nhất định là một người, có thể là một nhóm người.

Nếu vậy thì có thể được coi là Thần Quyến sao?

Không biết Trân thần độc nhất thiên địa đang nghĩ cái gì nữa.

Mặc dù Lục Thủy khá là hiếu kỳ, nhưng hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, vẫn nên đi xem thử thì hơn.

Bây giờ không còn giống như trước kia nữa, thực lực hiện tại của hắn cường đại hơn quá khứ rất nhiều.

Với lại, Thiên Địa Chi Lực cũng có sự khác biệt.

“Tiền bối không cần phải lo lắng, yên tâm khôi phục là được.

Mười ngày sau chính là thời gian Bất Tử Tộc đi ra khỏi Thiên Tai Cổ Thành.

Cũng là lúc các ngươi được giải phóng.”

Lục Thủy cất bước rời đi.

Chân Võ cất cái ghế đi rồi mới rời khỏi đại điện cùng với Lục Thủy.

Cố Lý thấy Lục Thủy rời đi.

“Có cảm giác thật kỳ lạ, thong dong, tự tin, không tranh giành.”

Hắn biết loại người này tuyệt đối không đơn giản, cho nên mới không hỏi cụ thể, bởi vì không cần thiết.

Từ một giọt máu kia, hắn có thể biết được rằng, hậu nhân này đang sợ hãi.

Nhưng cũng không phải quá là sợ hãi.

Có thể thương lượng được.

Với lại, hắn cũng tìm ra được một vài lời đồn có liên quan tới người này từ xung quanh.

Vạn cổ thiên kiêu, trấn áp chư thiên, đứng ở phía chân trời, vạn vật thần phục.

Hắn chưa từng thấy cảnh tượng ấy.

Nhưng mà, cường giả như thế này, đúng là chuyện rất hiếm có.

Có lẽ cũng vì thế, cho nên đối phương mới tự tin có thể giải thoát được cho bọn họ.

Nên biết rằng, điều khó khăn nhất để có thể giải thoát chính là, giải được sự giam cầm của Lục.

Thần Huyết chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi, thủ đoạn của Lục mới là điều quan trọng nhất.

Lục Thủy đi thẳng tới vị trí trung tâm, sau đó đi đến cánh cửa lớn ở trung tâm.

“Các ngươi không cần phải đi theo.”

Trên đường đi Lục Thủy đã nói như thế:

“Thu thập tọa độ, chờ ta đi ra.

Lúc đi ra ngoài thì để Côn chở các ngươi rời đi là được.”

“Thiếu gia.”

Chân Võ nhẹ giọng hỏi Lục Thủy:

“Có phải chỉ cần thu thập tọa độ thôi hay không?”

Lục Thủy dừng lại, nhìn Chân Võ, dường như đang chờ câu nói kế tiếp của Chân Võ.

“Nếu như chỉ thua thập tọa độ thôi, thì chúng ta có thể thu thập ngay tại đây.”

Chân Võ lấy điện thoại di động ra rồi nói:

“Chúng ta vừa mới thả một tín hiệu lên trên vệ tinh, có thể duy trì một tháng.”

Lục Thủy:

“...”

Các ngươi là ngươi ở đâu vậy hả?

Người tu chân mà lại làm ra loại chuyện như này, không bị lên án à?

Không biết xấu hổ hay sao?

“Tín hiệu rất tốt.”

Chân Linh nói theo.

“...”

Lục Thủy quay đầu lại, tiếp tục di chuyển:

“Vậy thì các ngươi chờ ta ở cổng đi.”

Chân Võ và Chân Linh không thích hợp để tiến vào bên trong đó.

Nhưng mà, có tín hiệu…

Không biết Mộ Tuyết có thể gửi tin nhắn tới đây hay không.

Cũng tốt.

Báo bình an với Mộ Tuyết.

Không biết là Mộ Tuyết đã phát thiệp mời tới đâu rồi.

Chỉ có năm cái, không cần tốn quá nhiều thời gian.

Dẫn theo Đông Phương Tra Tra nữa, cho nên có thể sẽ hơi lâu một chút, nhưng mà chắc là cũng sắp kết thúc rồi.

Mộ Tuyết có năm cái thôi mà phải tốn nhiều thời gian tới như thế, bên hắn có nhiều người tới như vậy, không biết là phải tốn tới bao lâu.

Nếu như lên thất giai thì dễ dàng hơn rồi.

Đến lúc đó, xem thử xem có thể thăng cấp hay không.

“Vâng.”

Chân Võ và Chân Linh lập tức đồng ý.

Bọn họ nghĩ tới việc thiếu gia khẳng định việc làm của mình.

Lục Thủy đương nhiên là khẳng định rồi, vượt qua luôn cả suy nghĩ của hắn có thể không khẳng định được sao?

Nhưng mà, hắn vẫn cho Chân Võ và Chân Linh phương thức để liên hệ với Côn, để bọn họ có việc gấp thì vẫn có thể rời đi được.

Ở ngoài kia có rất nhiều kẻ địch.

Chắc chắn bọn họ sẽ để mắt tới việc có người ra vào.

Có Côn ở đó thì sẽ không sao cả.

Với lại, còn có sự đưa đón của Bất Tử Tộc, cho nên hoàn toàn không có khả năng xảy ra chuyện.

Một lúc sau.

Lục Thủy đã đi tới phía trước cánh cửa kia.

Kiến trúc vô cùng hùng vĩ.

Cánh cửa đã được mở ra, nhưng mà hoàn toàn không có bất kỳ khí tức nào truyền ra từ bên trong cả.

Yên tĩnh hơn trước đó rất nhiều.

Chân Võ và Chân Linh dừng lại ở đây, còn Lục Thủy thì cất bước đi vào.

Bởi vì không phải là lần đầu tiên Lục Thủy đi tới đây, cho nên hắn bước đi rất nhanh.

Đi thẳng về phía trước, cho nên đương nhiên là sẽ gặp phải khí tức hỗn loạn vặn vẹo.

Chân Võ và Chân Linh không thể nào tiến vào trong này được, dù có hắn ở đây, thì việc tiến vào đây đối với Chân Võ và Chân Linh mà nói, cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Ở trong này, đừng nói tới cảm giác, chỉ tiếp xúc bằng ánh mắt thôi cũng cực kỳ dễ bị ăn mòn.

Dễ dàng rơi vào nguy hiểm.

Hắn đi tới bên trên tế đàn, thấy được có vô số Bất Tử Tộc ở đây.

Bọn họ hoặc là đứng, hoặc là quỳ, không hề có động tác dư thừa nào khác.

Thân thể vô cùng hỗn loạn, nhưng mà tinh thần lại rất tốt, giống như được chiếu ra vậy.

Là bên ngoài.

Bên ngoài chính là hình chiếu của tinh thần Bất Tử Tộc.

Cuộc sống phồn hoa.

Đây chính là cuộc sống trước kia của bọn họ, cũng là điều ước xa vời của bọn họ trong lúc này.

Lục Thủy không suy nghĩ nhiều, lập tức đi lên trên đài cao.

Lần này, không gây nên bất kỳ dị tượng nào cả, một giọt Thần Huyết đỏ tươi từ từ rơi xuống trước mặt Lục Thủy.

“Không có bất kỳ vật gì đi ra cả.”

Lục Thủy nhìn Thần Huyết rồi đưa tay cầm chặt lấy nó:

“Vậy thì vào xem thôi.”

Hy vọng là sẽ phát hiện được gì đó.

“Chị dâu, tới nơi rồi.”

Đông Phương Tra Tra đáp xuống một hòn đảo, nói.

Nơi này chính là Hải Đường Hồ.

Các nàng đi từ Thiên Nữ Tông qua đây.

“Nhân loại ngu xuẩn.”

Trên đầu của Đông Phương Tra Tra là một tiểu nữ hãi có đầu tóc bảy màu, nàng đang quan sát xung quanh.

“Đẹp không?”

Mộ Tuyết hỏi.

Các nàng đi tới Hải Yêu Hải Vực, thấy Hải Yêu Nữ Vương đang nằm ở trên tế đàn.

Nghe xong sự tích về Lưu Hỏa của Hải Yêu Nữ Vương.

Sau đó, vì tránh việc Hải Yêu Nữ Vương ngủ quên mất, cho nên nàng bảo rằng sắp tới hạn chót của việc xây dựng tế đàn rồi.

Đừng bỏ lỡ.

Đương nhiên là cũng đã đưa thiệp mời cho Hải Yêu Nữ Vương luôn rồi.

Hải Yêu Nữ Vương tỏ vẻ bản thân chắc chắn sẽ đi.

Nhưng mà, Mộ Tuyết cảm thấy Hải Yêu Nữ Vương có lẽ sẽ ngủ quên mất.

Không đáng tin cho lắm.

Chân Thần duy nhất là do Mộ Tuyết dẫn tới, trong lúc ở Hải Yêu Hải Vực.

Khi đó, Hải Yêu Nữ Vương vô cùng kinh ngạc.

Mộ Tuyết phát hiện Hải Yêu Nữ Vương cũng không biết việc liên quan tới Chân Thần duy nhất.

Dù sao thì Hải Yêu Nữ Vương cũng hỏi nàng về thiếu nữ bất lương này.

Cuối cùng, các nàng quay lại Thiên Nữ Tông, tạm biệt Chưởng môn của Thiên Nữ Tông.

Thiên Nữ Chưởng môn chắc là sẽ tới.

Hải Yêu Nữ Vương thì vẫn còn là dấu chấm hỏi.

“Đối với ta mà nói, thì nó kém hơn Thần Vực một chút.”

Chân Thần duy nhất nói.

Thần Vực đẹp nhất.

Không có đẹp nhì.

“Thần Vực có…”

“Nhân loại ngu xuẩn.”

“Ta đã hỏi gì đâu.”

“Hỏi rồi thì chẳng lẽ sự vô tri ngu xuẩn sẽ không lộ ra à?”

“Cũng đúng.”

Đông Phương Tra Tra gật đầu, sau đó tò mò nói:

“Lúc từ trong nước của Thần Vực quay về chỉ có một con đường cố định thôi sao?”

“Thần Vực có Thần Lực, đương nhiên là biết đi từ nơi nào sẽ càng dễ tìm hơn.”

“Vậy còn thủy triều thì sao? Thần Vực có phải không có nó hay không?”

Đông Phương Tra Tra tò mò hỏi.

Chân Thần duy nhất:

“...”

Hương Dụ và Đinh Lương đi theo ở phía sau, hai người chỉ thấy Tra Tra tiểu thư đang làm bầm lầu bầu.

Nhưng mà Hương Dụ biết rằng, Tra Tra tiểu thư đang giao lưu cùng với một tồn tại thần bí nào đó.

Đôi khi còn dễ bị…

“A!”

“Đau quá.”

Bay ra ngoài…

Bình Luận (0)
Comment