Vợ chồng liên thủ (3)
Nữ Thần Băng Hải đứng trên mặt nước, nhìn Cổ thành to lớn.
Xung quanh Cổ thành có dòng máu.
Cho dù là nàng cũng muốn tránh xa ba phần.
Có điều dòng máu dường như đã mất đi chút hoạt tính, so với những gì nàng quan sát được trước đó thì có chút khác biệt.
Lại tới đây, nàng liền ngẩng đầu nhìn lên phía trên Cổ thành Họa Loạn, biển máu ngập trời.
Nhất định là có tồn tại cường đại đang đọ sức.
Nàng động tay, sức mạnh tuôn trào về phía Cổ thành Họa Loạn.
Ầm!
Sức mạnh tràn vào, lao thẳng vào trong biển máu.
Soạt!
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, toàn bộ sức mạnh tràn vào đều trực tiếp bị ánh sáng đó nuốt chửng.
‘Rất kỳ quái.’
Nữ Thần Băng Hải đứng trên mặt biển, cau mày lại:
‘Cũng không có cường đại như trong tưởng tượng, thật giống như bị áp chế.’
Trước đó rõ ràng không phải như vậy.
Sau đó nàng bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện phía trước dòng máu, định tiến vào.
Ầm!
Trong nháy mắt khi nàng bước ra, toàn bộ Cổ thành Họa Loạn lóe lên màu đỏ rực.
Như đang bài xích Nữ Thần Băng Hải tiến vào.
Ha!
Nữ Thần Băng Hải bị đẩy lùi một khoảng.
Cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nàng vốn cũng cảm thấy mình sẽ không thể tiến vào.
Nhưng quả thật muốn vào cũng không có khó như vậy.
‘Nếu như hồi phục hoàn toàn, có thể trực tiếp động thủ.
Bây giờ chỉ có thể mượn sức mạnh của đoàn Thẩm Phán.’
Sau đó, nàng nhìn về phía sau.
Tiên Đình tới hai vị, Phật Môn tới một vị.
Mượn sức mạnh của bọn hắn hẳn là có thể đủ để ảnh hưởng tới bên trong.
Chỉ cần có hiệu quả, nàng liền có thể có được càng nhiều thần dụ, cũng có thể biết được nên làm như thế nào là tốt nhất.
…
Lục Thủy vốn còn đang định nghiên cứu thần huyết, đột nhiên nhìn về phía sau.
‘Có người đang công kích Cổ thành Họa Loạn?’
Thần huyết kết nối với Cổ thành Họa Loạn, có người công kích, hắn đương nhiên có thể phát hiện được.
‘Hẳn là người của Thần Chúng, làm sao mới người này mới có thể làm việc cho ta đây?’
Có người đến, tám chín phần mười là người của Thần Chúng.
Dù sao thì thần quyến Aiz cũng đã truyền ra một sợi tin tức.
Người của Thần Chúng không ngốc, ít nhiều cũng có thể đoán được một chút.
Nhưng mà tới nhanh như vậy, ngược lại khiến Lục Thủy có chút bất ngờ.
Hắn còn tưởng rằng phải mấy ngày nữa, đến lúc đó có thể mượn dùng sức mạnh của bọn hắn để phá vỡ giam cầm.
Như vậy sẽ nhanh một chút.
Nếu không sẽ chậm trễ ở chỗ này không ít thời gian.
‘Tính sai rồi, có điều cũng không quan trọng, dù sao thì ta cũng không chỉ có một mình.’
Đúng vậy, nếu như tối hôm qua không nhìn thấy Mộ Tuyết, hắn sẽ phải hao tâm tổn trí đi bố trí những cái khác.
Bây giờ không cần.
Mộ Tuyết cũng không phải không quan tâm, còn nữa, nàng còn muốn chơi với sủng vật, nơi này có nguy hiểm sẽ không dễ chơi.
Cho nên chờ là được.
Còn bây giờ.
Bọn hắn dù có công kích toàn lực cũng sẽ không dễ công phá như vậy.
Xung quanh có sức mạnh của Cố Lý, Đại Trưởng lão không tới, những người khác lấy cái gì để trực tiếp công phá?
Cầm ma tu Huyết Trần sao?
Thực lực của ma tu Huyết Trần còn chưa có khôi phục đâu.
Có điều theo sự khôi phục của Cố Lý, sức mạnh xung quanh cũng sẽ ít đi rất nhiều, công kích của những người kia mặc dù không thể tạo ra tổn thương thực chất nào cho Cổ thành Họa Loạn.
Nhưng sẽ ảnh hưởng đến hắn, cái này rất khó xử lý.
Cho nên, giao cho Mộ Tuyết đi.
Hắn sẽ an tâm đối kháng với thần quyến Aiz, thuận tiện nhìn xem gỡ bỏ gông xiềng thế nào.
Đi tới mượn dùng sức mạnh bên ngoài.
Nghĩ như vậy, Lục Thủy lấy điện thoại di động ra, muốn nhìn xem có thể liên lạc với Mộ Tuyết một chút hay không.
Sau đó…
Không có tín hiệu.
‘Vệ tinh của Chân Võ Chân Linh không dùng được.’
Ở bên ngoài thần huyết có lẽ còn có thể thử một chút, ở chỗ này thì không có tác dụng gì.
— —
“Lục Thủy lại đang gây sự, lần này còn cả vợ chồng ở cùng một chỗ.”
Cửu nằm trên đồng cỏ, nhìn lên bầu trời.
Tâm tình cực kỳ tốt.
Đôi khi nên nằm một chút, ngắm trời xanh một chút.
Đương nhiên, cũng không nhất định tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vẻ đẹp của trời xanh.
Bởi vì trời có thể nhiều mây, cũng có thể mưa to.
Cũng may, chỗ nàng bây giờ trời nắng.
“Hắn lại làm cái gì rồi?” Nhị Trưởng lão đang chăn dê trên bãi cỏ.
Lần trước nạp tiền xong đã tìm hai con cừu non đi lạc này.
Về phần nạp tiền thế nào…
Hỏi Ngưng Hạ đi.
“Hắn đang chuẩn bị khai chiến với tam đại thế lực ở Cổ thành Họa Loạn.” Cửu ngồi dậy, nhìn con dê bên cạnh, nói.
Nhị Trưởng lão giật mình.
Sau đó nhìn chằm chằm Cửu, cau mày.
“Chiến dịch quy mô nhỏ, không cần quá để ý, hơn nữa, lần này là cả hai vợ chồng cùng tham gia.
Nguy hiểm đến tính mạng chắc chắn không có, nhưng luôn có cảm giác bọn chúng quá bạo.
Chúng ta đi xem đi.” Cửu dáng vẻ rất muốn đi.
Nhị Trưởng lão nhìn Cửu một chút, sau đó nắm tay nhét vào trong túi áo, bình tĩnh nói:
“Đi thôi.”
Nói rồi quay người bước đi, một bước biến mất tại chỗ.
Để lại một con dê đen một con dê trắng không biết đi đâu.
Nhà, không thể trở về.
Trở về chính là một u linh.
…
Mộ Tuyết đưa thiếp mời cho Lâm Hoan Hoan xong liền không quấy rầy nữa.
Dù sao cũng đang tân hôn.
Một đoàn người các nàng đi theo không phù hợp, cho nên trước tiên tạm biệt bọn hắn, sau đó quay về Mộ gia.
Mộ Tuyết bây giờ đã phát xong toàn bộ thiếp mời.
Lâm Hoan Hoan đương nhiên sẽ đến, dù sao cũng ở tiểu trấn Thu Vân, gần như vậy, không có đạo lý không tới.
“Chị dâu, Chân Thần Duy Nhất tối hôm qua ăn gì vậy? Thật nặng.” Đông Phương Trà Trà đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, bĩu môi nói.
Lúc này, Mộ Tuyết đang ngồi xổm trong sân xử lý hoa.
Bây giờ nàng đã không còn ở dưới trấn, mà là ở trong sân nhỏ của Mộ gia.
Đúng vậy, nơi này đã xây dựng xong.
Chỉ có phía ngoài rìa vẫn cần chút sửa sang.
Phần lớn người Mộ gia cũng đều đã thu dọn về đây.
Trà Trà bây giờ đang ở trong viện của nàng.
Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà, thiếu nữ bất lương đỡ bụng đứng trên đầu Trà Trà.
Lúc đầu rất nhẹ, nhưng thiếu nữ bất lương một bụng đầy sức mạnh thần huyết, có chút nặng là bình thường.
“Ngu xuẩn, hức, nhân loại, hức.” Chân Thần Duy Nhất nấc lên, xoa xoa bụng, không muốn nói chuyện.
Nhân loại ngu xuẩn, cứ dụ nàng nói chuyện.
“Mấy ngày nay có lẽ sẽ luôn nặng như vậy.” Mộ Tuyết nói khẽ, trong giọng nói mang theo ý cười.
Nàng đêm nay đương nhiên sẽ lại đi, cũng không biết Lục Thủy có hoan nghênh hay không.
Ừm, tối hôm qua không thấy hắn quay đầu.
Rời nhà ra ngoài, biết rõ thê tử đứng đằng sau mà không thèm quay đầu lại.
Ghét bỏ vợ nghèo hèn.
Cuốn sổ đâu rồi?
Ghi lại chút.
“Mấy ngày tới đều sẽ như vậy? Vậy ta phải tranh thủ thời gian làm quen một chút.”
Nói rồi, Đông Phương Trà Trà liền chạy ra bên ngoài, thuận tiên nói:
“Ta đi chơi tiểu yêu quái với Nhã Lâm, như vậy sẽ nhanh quen hơn.”
Mộ Tuyết: “...”
Nàng đương nhiên không có bất cứ ý kiến gì.
Sau đó, nàng cũng cất bước đi ra bên ngoài, đi xem Nhã Lâm Nhã Nguyệt một chút, lại hướng dẫn một chút.
Về phần Trà Trà.
Trà Trà không cần hướng dẫn.
Bởi vì nàng nghe không hiểu.
Tự nàng có cách của mình.
Người khác cũng không hiểu.
Chỉ là Mộ Tuyết vừa định rời khỏi sân nhỏ lại đột nhiên hơi sửng sốt.
Nàng có để lại ấn ký ở Cổ thành Họa Loạn, dễ dàng biết được tình huống bên kia.
Bây giờ bên kia giống như đang bị công kích.
Dựa theo tình huống kia của Lục Thủy, hắn sẽ không có dư sức lực.
“...”
Để vợ cả lao động, lại ghi nhớ.
Ghi xong, nàng liền không nghĩ nhiều nữa.
An tâm đi dạy bảo Nhã Lâm và Nhã Nguyệt.
Về phần Cổ thành Họa Loạn, sẽ không bị công phá dễ như vậy.
Hơn nữa, nàng cũng biết trung tâm tế đàn của Lục Thủy ở đâu.
Chính là tòa thành kia, bên trong có một tồn tại cường đại.
Không đoán sai thì chính là người mà Lục Thủy mời, Cố Lý của tộc Bất Tử.
Cường giả loại này rất ít gặp, nhưng Lục Thủy giống như biết rất nhiều.
‘Lại ghi lại.’
Vì sao?
Cảm giác Lục Thủy lợi hại hơn nàng, không vui, cho nên ghi.