Ngươi, xứng sao? (1)
Trong biển cả vô tận, có vô số sinh vật biển đang không ngừng chạy trốn.
Ngay cả Vân Đoan Tam Tiên dù đã trốn đến nơi an toàn, thì vẫn không ngừng lùi về sau.
Bọn họ cũng nhận thấy được sự thay đổi ở trong nước biển.
Dường như có vật đáng sợ gì đó đang bao trùm lấy nó.
Trốn càng xa càng tốt, bọn họ không cần phải tham chiến.
Hải Yêu vốn đang tản bộ ở xung quanh cũng phát hiện ra được khí tức đáng sợ trong biển sâu.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết, vô số sinh vật đang chạy nạn, có khí tức nguy hiểm truyền tới, hay là chúng ta cũng trốn đi.”
“Trốn đi, trốn đi, tất cả mọi người đều chạy, chúng ta cũng phải chạy theo chứ.”
Hải Yêu cũng chạy trốn.
Có thể đối mặt với thứ này, chỉ có mấy người Băng Hải Nữ Thần đang ở phụ cận Họa Loạn Cổ Thành.
Đêm khuya.
Hôm nay Y Tử Thần Nữ chưa từng xuất hiện.
Nhưng mà mọi người đều biết trận chiến đã kết thúc rồi, không cần phải tiếp tục nữa.
Ánh sáng màu đỏ thẫm bao trùm lấy toàn bộ Họa Loạn Cổ Thành, dường như có thứ gì cực kỳ đáng sợ xuất hiện.
Bọn họ bắt đầu lùi lại, sương mù tỏa ra ánh sáng đỏ dường như bóp méo cả không gian, bóp méo trật tự.
Hỗn loạn dường như cũng đang khuếch tán.
Ác y bành trướng ra cả thiên địa.
Cảm giác này khiến cho mấy người Băng Hải Nữ Thần và Thái Nhất Tiên Quân không khỏi e sợ.
Bọn họ lùi về một khoảng xa, đứng ở đó để quan sát xem rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.
Trước mắt, bọn họ không cảm nhận được sức mạnh của tam đại thế lực.
Đế Tôn, Phật Đà, Chân Thần.
Không có bất kỳ ai cả.
Bọn họ cũng không biết tình hình ở bên trong đang như thế nào.
Nhưng mà, ngay lúc này, Vô Tận Huyết Hải dường như tách ra một con đường, bậc thang bắt đầu xuất hiện, sau đó bên bầu trời vô tận truyển với âm thanh lay động đất trời:
“Quay đầu còn kịp.”
Oanh!!!
Vừa nói dứt câu, một sức mạnh vô thượng liền xuất hiện, trấn áp tứ phương.
Giọng nói này dường như đang hỏi thăm ai đó, cũng như đang trấn áp ai đó.
Mấy người Băng Hải Nữ Thần cũng hạ xuống, dường như đang đứng ở trước mặt đối phương.
Bọn họ không có tư cách bay ở trên không trung.
Tiếng nói này, tới từ ai?
Đang nói với ai?
Trong lúc bọn họ đang nghi hoặc thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Cạch!
Cạch!
Một thân ảnh chậm rãi đi ra từ Huyết Hải.
Hắn đi từng bước từng bước tới bậc thang cao nhất trong Huyết Hải, ngẩng đầu nhìn lên không trung, dường như đang nhìn người nói ra câu này.
Lúc này, thân ảnh ấy chậm rãi nâng một tay lên.
Đùng!
Một âm thanh vang lên.
Bậc thang sau lưng hắn vỡ nát.
Dường như đang nói rằng, quay đầu?
Hắn, không cần đường lui.
“Đến đây đi.”
Giọng nói kỳ ảo của người kia vang lên:
“Để ta thưởng thức thử xem cuối cùng thì Bất Tử Tộc đã tiếp nhận cái gì.”
Hắn nói xong, tất cả sương mù tinh hồng liền tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ở giữa không trung cũng có một đạo phù văn rơi vào thân ảnh trước mặt.
Dường như chỉ cần nắm lấy nó thì tất cả mọi thứ sẽ được phóng thích.
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà sợ hãi phù văn kia.
Dường như bên trong đó có ẩn chứa thứ gì đó vô cùng đáng sợ, cất giữ thứ mà bọn họ không thể nào chịu được.
Lúc này, tất cả bất tử tộc đều quan sát không trung, nhìn thân ảnh của Lục Thủy, nhìn lựa chọn của hắn.
Trong tầng lầu ở trung tâm, Cố Lý đã khôi phục hơn phân nửa cũng đang nhìn lên không trung, hắn cũng muốn xem thử xem người này rốt cuộc có năng lực giải thoát bọn họ hay không.
Một khi cởi bỏ, sẽ không quay đầu lại được nữa.
Hắn chịu nổi sao?
Không ai trong Bất Tử Tộc biết cả, nhưng mà bọn họ biết được sự khó khăn của việc này.
Bởi vì, bọn họ không chịu nổi, toàn tộc diệt vong.
Trong vô số năm nay, bọn họ phải thừa nhận hết tất cả, không thể nào giải thoát được.
Vẫn cứ dừng lại ở trên thế gian.
Nhị trưởng lão xem một màn này, nàng biết người đó là Lưu Hỏa, nhưng mà nàng không biết đến tột cùng thì Lưu Hỏa phải đối mặt với cái gì.
“Cửu, rất nguy hiểm sao?
Với lại, giọng nói khi nãy là của ai?”
Nhị trưởng lão nhìn về phương hướng của Lưu Hỏa hỏi.
“Rất nhanh ngươi sẽ biết được là nó có nguy hiểm hay không.”
Cửu nhìn thân ảnh của Lưu Hỏa, tiếp tục nói:
“Giọng nói khi nãy là của người mạnh nhất ở nơi này, Cổ Vãng Kim.
Không có người thứ hai.”
Nhị trưởng lão khiếp sợ nhìn Cửu:
“Còn mạnh hơn cả ngươi nữa ư?”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão cười nói:
“Mặc dù ta đã vẫn lạc do Thí Thần, nhưng trên thực tế, thời đại của ta là do hắn kết thúc.
Không có hắn, thời đại của ta vững như thành đồng.”
Nhị trưởng lão chưa bao giờ nghe tới người này, nàng định hỏi thêm, thì đột nhiên, cả người nàng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, đây là bản năng cảnh giác.
Gặp nguy hiểm sẽ xuất hiện.
Nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Họa Loạn Cổ Thành.
Nàng nhìn Lưu Hỏa dùng tay bắt lấy phù văn, nhìn Lưu Hỏa dùng khí tức.
Răng rắc!
Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Ngay trong chớp mắt, một khí tức kinh khủng đến tột cùng truyền ra.
Oanh!
Vô tận khí tức điên cuồng phun trào.
Rầm!
Không gian lập tức vỡ nát, tinh không ảm đạm, nước biển đã bị nhuộm đỏ cũng trở nên vặn vẹo.
Vực sâu vô tận, ác ý của vạn vật vặn vẹo, bắn ra.
Gào!
Hoảng loạn, quỷ dị trực tiếp vây quanh lấy Họa Loạn Cổ Thành.
Một ánh mắt đỏ tươi xuất hiện, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi thứ.
Ánh mắt tới từ vực sâu.
Ngay giờ phút này, mấy người Băng Hải Nữ Thần đang đối mặt với Họa Loạn Cổ Thành, bọn họ hoảng sợ mà nhìn ánh mắt đỏ tươi kia.
Ánh mắt này dường như đang bao trùm cả thế giới của nàng, bao trùm lấy tất cả mọi thứ của nàng.
Quyền năng của nàng, tính mạng của nàng, tư tưởng của nàng.
Muốn động thủ, muốn trốn thoát, nhưng hiện tại, nàng không thể nào di chuyển được.
Vặn vẹo, ác ý, sợ hãi đang chi phối nàng.
Mấy người Thái Nhất Tiên Quân, Tử Vi Tiên Quân, Tâm Hỏa Cổ Phật đều đang đúng ở trên mặt nước, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Cơ thể không thể di chuyển.
Đây chính là thứ mà Bất Tử Tộc phải đối mặt?
Đó hoàn toàn không phải là thứ mà người có thể tiếp nhận được.
Sẽ chết, sẽ hủy diệt, sẽ bị thôn phệ gần như không còn gì nữa.
Nhị trưởng lão nhìn hết tất cả mọi thứ, nàng không thể tin được, thứ mà Lưu Hỏa phải đối mặt lại kinh khủng tới mức độ này.
Đây là thứ mà người có thể chịu nổi sao?
Dù Đại trưởng lão có tới, cũng chưa chắc đã làm gì được đi?
Tất cả mọi người đều không thể nào di chuyển được, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Đạo Đạo Thiên Thành là tu vi cao nhất ở Tu Chân Giới, nhưng mà khi đối mặt với ác ý vô tận, cũng không thể nào tiếp nhận được.
Đó là vặn vẹo của vạn vật.
Nhưng mà, ngay lúc này, bọn họ đột nhiên thấy thân ảnh đứng ở kia di chuyển.
Giọng nói của hắn cũng theo đó mà truyền ra.
“Đây chính là thứ mà Bất Tử Tộc phải tiếp nhận?
Ta tới nhận nó đi…”
Lục Thủy nhìn cái hỗn loạn này, di chuyển bước chân.
“Hỗn độn, vặn vẹo?”
Lúc này, dưới chân Lục Thủy bắt đầu xuất hiện vệt sáng.
Tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ, người này di chuyển bước chân như thế nào mà lại có thể xuất hiện vệt sáng dưới chân như thế.
Đặc biệt là Chân Thần Ais.
Đây là quyền năng Chí Cao, đối phương vậy mà lại áp chế quyền năng Chí Cao?
Chuyện này…
Hắn không phải thật sự là Thần Quyến thứ nhất đó chứ?