Thê tử của Lục (3)
Nội dung của hội nghị Thí Thần cũng đã được bổ sung xong.
Nhưng mà, hắn vẫn chưa lấy được tin tức gì hữu dụng cả.
Phải quan sát sự kiện tiếp theo.
Tới lúc nên gặp Kiếm Nhất rồi.
Lục Thủy quay về trong thông đạo, vòng xoáy vẫn tồn tại ở đó.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này, hắn chưa đi bao xa là đã gặp được một vòng xoáy mới.
Nói như thế, thì có lẽ việc này cũng không cách sự kiện kia quá lâu.
Lục Thủy an tĩnh chờ đợi.
Rốt cuộc hắn cũng nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên.
"Ra đi Long Nhi, chúng ta cần ngươi."
"Long Nhi đã nhảy vọt qua hai cái rồi, làm sao có thể nhảy vọt qua liên tục ba cái cơ chứ?"
"Lỡ đâu nửa đường lại xuất hiện một người nào đó, người đó dẫn Long Nhi đi thì sao?
Long Nhi biết đường, hắn sẽ quay về con đường đúng."
Thì ra tất cả đều do lỗi của ta à?
Lái xe đi qua thông đạo sao?
Ầm ầm.
Lôi minh vang lên, Lục Thủy bị thu nạp vòng trong vòng xoáy.
...
Giữa rừng núi,
Một vị nam tử mặc đồ trắng, trong tay cầm một thanh kiếm đi vào tới phía trước phòng trúc, hắn ngạc nhiên hỏi:
"Cẩu Tử đâu?
Hôm nay nó lại chạy đi đâu rồi?"
Người đi tới đương nhiên là Kiếm Nhất.
"Nó đi săn, có lẽ sắp quay về rồi, đêm nay sẽ có thêm đồ ăn.
Muốn ăn không?
Không ăn thì ta sẽ không làm cho ngươi."
Lục ở trong phòng bếp nhìn Kiếm Nhất một cái rồi nói.
"Đương nhiên là ăn rồi.
Bây giờ ngươi không còn chủ động giữ ta lại ăn cơm nữa.
Ta có hơi đau lòng.
Cho nên, đêm nay làm thêm hai phần đi."
Kiếm Nhất lớn tiếng nói.
"Cơ Tầm cũng tới à?"
Lục hiếu kỳ hỏi.
"Là Long Nhi, ai mà quản Cơ Tầm cơ chứ."
Kiếm Nhất nói.
"Long Nhi?
Kiếm Nhất, ta cảm thấy thế giới này có nhiều vấn đề tới như thế chắc chắn là do ngươi.
Ngươi mới là kẻ đầu sỏ."
Giọng nói của Cửu vang lên.
Kiếm Nhất quay sang nhìn nàng.
Hiện tại, Cửu đã thành niên, nàng dẫn Cẩu Tử trở về.
Trên lưng Cẩu Tử có chở theo một con lợn rừng.
"Ha ha."
Kiếm Nhất cười lạnh một tiếng rồi nói:
"Ai cũng có tư cách để nói ta, nhưng mà ngươi thì không.
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Được rồi, đừng ảnh hưởng tới việc triệu hoán huynh đệ của ta."
"Gâu gâu gâu."
Cẩu Tử đột nhiên kêu lên.
"Cẩu Tử nói rằng Long Nhi cũng là huynh đệ của nó."
Cửu đứng ở bên cạnh giải thích.
"Con chó này đang nói ta cũng là chó đó à?"
Kiếm Nhất lạnh lùng nói:
"Ta quyết định rồi, bữa khuya hôm nay sẽ là thịt chó."
"Gâu!"
Cẩu Tử lập tức lùi về sau, tránh sau lưng của Cửu.
Kiếm Nhất không quan tâm tới những sinh vật ngu xuẩn này nữa.
Hắn bắt đầu dựng lên tế đàn, sau đó chỉ kiếm lên trời:
"Ra đi Long Nhi, chúng ta cần ngươi."
Có điều, một lúc lâu sau cũng chẳng hề có bất kỳ phản ứng nào cả.
"Long Nhi đã nhảy vọt qua hai cái rồi, làm sao có thể nhảy vọt qua liên tục ba cái cơ chứ?"
Cửu ngồi ở canh bàn đá, nàng đung đưa chân nói.
Kiếm Nhất không tin nói:
"Lỡ đâu nửa đường lại xuất hiện một người nào đó, người đó dẫn Long Nhi đi thì sao?
Long Nhi biết đường, hắn sẽ quay về con đường đúng."
Cửu còn định nói thêm nữa, nhưng ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng.
Ầm ầm!
Một người xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Cửu cảm thấy thế giới này xảy ra vấn đề lớn như thế chắc chắn không thiếu công lao của Kiếm Nhất.
Vù!
Gió thổi qua, Lục Thủy nhìn cảnh tượng ở trước mắt, hắn có hơi xúc động.
Cuối cùng cũng về tới nơi này.
Nhưng mà, hình như căn phòng có hơi thay đổi thì phải.
Xem ra, Lục đã cải thiện lại nơi ở.
Có điều, đã trôi qua bao nhiêu năm rồi hả?
Vậy mà chỉ đổi thành như thế này, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy có chút thất vọng.
Ít nhiều gì cũng phải làm thêm mấy tầng lầu nữa mới phải.
Kiếm Nhất vẫn không thay đổi gì cả, Cẩu Tử cũng thế.
Lục đang cầm một cái nồi ở phòng bếp, cũng không có gì thay đổi cả.
Chỉ có Cửu...
Lục Thủy cảm nhận được sự suy yếu của nàng.
Dường như quyền năng độc nhất xuất hiện vết nứt, thân thể của nàng cũng có hơi kỳ quái, giống như đang sinh ra một quyền năng mới vậy.
"Long Nhi?"
Kiếm Nhất lập tức chạy tới trước mặt Lục Thủy, hắn kích động nói:
"Là ngươi sao?"
Lục Thủy:
"..."
Lúc này, Cửu cũng nhìn sang, nàng ngạc nhiên nhìn Lục Thủy, nói:
"Long Nhi, ngươi còn nhớ ta không?"
"Nhớ."
Lục Thủy nói.
Sao mà có thể không nhớ được cơ chứ?
"Không phải, ý ta nói là ngày mà ta trở thành Chân Thần Độc Nhất, ta có nhìn thấy ngươi, không ngờ người đó lại là Long Nhi.
Đúng là quá thần kỳ.
Nữ lớn tới 18 tuổi liền trực tiếp biến thành nam."
Gương mặt của Cửu tràn đầy sự kinh hãi mà nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy:
"???"
Cửu đang nói cái gì vậy?
Lúc ở Vạn Đô Thành, hắn là nữ à?
Hình tượng của Mê Đô có thể biến thành bất cứ thứ gì, hắn cũng không cảm giác được gì cả.
Giết đi.
Diệt khẩu.
"Ngươi đang nói xấu Long Nhi.
Lần đầu tiên gặp mặt, Long Nhi rõ ràng là Tiểu Long Nhi, ta còn mang theo sừng rồng của hắn nè."
Kiếm Nhất lấy sừng rồng ra.
Sau đó, hắn đặt nó lên cho Lục Thủy.
"Nhân loại thiển cận vô tri.
Lúc ta biết Long Nhi, ngươi còn chưa ra đời đâu."
Cửu không phục nói.
Mê Đô xuyên loạn.
Kiếm Nhất vốn dĩ còn định nói thêm nữa, nhưng mà Lục đã đi ra nói:
"Đêm nay có muốn ăn món gì hay không?"
Lần nào hắn tới đây cũng thấy Lục đang nấu ăn.
"Ăn thịt kho tàu."
Lục Thủy nói.
Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn có thể ăn cơm do Lục làm, cho nên chỉ định món ăn một lần đi.
Có điều, sau khi hắn nói xong, thì Cửu và Kiếm Nhất đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
"Có vấn đề gì à?"
Lục Thủy hỏi.
Kiếm Nhất nói:
"Cẩu Tử cũng rất hay chỉ định món thịt kho tàu."
Lục Thủy:
"..."
...
Lúc ăn cơm.
"Mê Nhi không tới à?"
Cửu hiếu kỳ hỏi.
Lục Thủy lắc đầu.
Mê Nhi đang ở nhà, hắn không dám dẫn nàng tới đây.
Đúng vậy.
Lần này, hắn không dám dẫn Mộ Tuyết tới.
Bởi vì, lần này hắn muốn đi thẳng tới thời đại của hắn, tới gần thời đại của Mộ Tuyết.
Đi xem thử xem có thể làm một chút gì đó hay không.
Nếu như có Mộ Tuyết đi theo, lỡ như chẳng thể làm được gì cả, thì hắn sợ sẽ khó dỗ dành nàng.
Không nói tới nguyên nhân, hắn cũng sẽ không nghịch chuyển thế giới về lúc Mộ Tuyết được sinh ra đời.
Bởi vì, lúc đó vẫn chưa có Mộ Tuyết, mệnh lý của hắn và Mộ Tuyết có khả năng sẽ tách ra.
Hắn không muốn thử loại nguy hiểm này.
"Mê Nhi mang thai sao?"
Cửu lại hỏi.
Lục Thủy:
"..."
Mê Nhi có thể mang thai sao?
Ngươi tốt xấu gì cũng là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, không thể hỏi câu hỏi gì đó thực tế một chút sao?
"Không cần quan tâm tới Cửu, Long Nhi, lần này ta định sẽ viết một bản tự truyện.
Nếu như còn không viết, thì sẽ không còn cơ hội để viết nữa."
Kiếm Nhất nói.
"Không còn cơ hội?"
Lục Thủy có hơi không hiểu cho lắm.
Nhưng mà hắn nghĩ tới việc Kiếm Nhất phải chết.
"Đúng vậy, cuộc sống huy hoàng của ta, Kỳ Đạo vô thượng, cuối cùng cũng phải chuyển cho người thừa kế rồi."
Kiếm Nhất ngẩng đầu lên, thần sắc vô cùng ngạo nghễ.
Lục Thủy:
"..."
"Tại sao lại như thế?"
Lục Thủy hỏi.
"Hắn muốn đi chịu chết, có ngăn cũng ngăn không được."
Cửu vừa ăn vừa nói.
Lục Thủy cảm thấy hiện tại Cửu rất kỳ quái.
Hiện tại, nhìn nàng cũng chỉ mới 19, 20 tuổi mà thôi, nhưng mà thân thể lại rất suy yếu, quyền năng còn bị phân tán.
Với lại...
Khi nàng ngồi ở bên cạnh Lục, hắn cảm thấy nàng có hơi dựa vào gần Lục.
Trước kia tuy cũng dựa lại gần, nhưng mà không giống với hiện tại.
Nhưng mà, Kiếm Nhất thật sự phải bỏ mạng.
"Đừng nói ra điềm xấu như thế, lỡ như ta vẫn còn sống thì sao?"
Kiếm Nhất cướp lấy một miếng thịt to rồi nói.
"Kiếm Nhất, đây là món ăn mà Lục chuẩn bị cho ta, ngươi ói ra cho ta.
Cơ Tầm bị người làm cho tức giận tới mức bỏ đi, cho nên bây giờ ngươi tới đây để ức hiếp chúng ta có phải không."
Cửu tức giận nói.
Kiếm Nhất nhìn Cửu, sau đó hắn nhả miếng thịt ra, nói:
"Thì ra Chân Thần thích ăn như thế này à?"
Cửu:
"..."
Lục Thủy cảm giác hắn ăn không nổi bữa cơm này nữa rồi.
"Lục quá cường đại, cho nên gặp kiếp nạn, nếu như hắn không độ được kiếp này, thì tất cả chúng ta đều phải chết.
Nhưng mà, chỉ cần ta giúp Lục vượt qua kiếp nạn này.
Thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Lục có thể nghịch chuyển hết thảy."
Kiếm Nhất ném miếng thịt kia cho Cẩu Tử, hắn nhìn Lục Thủy rồi nói.
"Thiên Sinh Thần?"
Lục Thủy hỏi, hắn nhìn thấy Cẩu Tử đang chôn miếng thịt kia.
"Đúng vậy."
Lục tiếp tục ăn đồ ăn, sau đó nói:
"Có chút thù hằn với Cửu.
Mà hắn trốn đi rồi, nhất thời chúng ta không tìm ra được hắn.
Nhưng mà, trận chiến Thí Thần sắp phải bắt đầu rồi, Cửu sẽ phải bỏ mạng.
Khi đó, hắn có thể trong thời cơ vô cùng ngắn ngủi ấy, trở lại đỉnh phong.
Ta là mục tiêu đầu tiên của hắn.
Giết chết ta, thì không còn ai là đối thủ của hắn nữa."
"Hiện tại, Lục và Thiên Sinh thần cùng nhau tồn tại ở một nơi, cả hai không thể làm gì được nhau cả.
Nhưng mà, thiên phú của Lục vượt xa Thiên Sinh Thần.
Tương lai, hắn chỉ cần dùng một bàn tay là có thể bóp chết đối phương.
Cho nên, Thiên Sinh Thần mới phải giết chết Lục sớm tới như thế."
Cửu tách hai cây đũa ra, nói tiếp:
"Mà muốn có được quyền chủ động, thì phải xem thử ai là người bước vào Chí Cao trước.
Chỉ cần như thế là sẽ có cơ hội dùng cảnh giới để áp chế đối phương, từ đó phản sát.
Lục cần phải độ kiếp, Thiên Sinh Thần thì không cần.
Cho nên..."
"Cho nên, Thiên Sinh Thần sẽ tiến vào Chí Cao nhanh hơn Lục một bước, thậm chí có thể trong thời gian ngắn trở thành Chí Cao đỉnh phong.
Như vậy...
Lục chắc chắn phải chết.
Chuyển cơ duy nhất chính là tìm được một người có thể ngăn chặn được Thiên Sinh Thần.
Vì thế ta được sinh ra.
Ý nghĩa duy nhất cuộc đời này của ta chính là trở thành kiếp nạn của Thiên Sinh Thần.
Tiễn hắn lên đường."
Kiếm Nhất ăn một miếng thịt, hào khí vạn trượng.
"Không phải là làm Kỳ Thánh à?"
Lục Thủy hỏi.
"Sau này ngươi đừng gọi ta là đại ca nữa, chúng ta không còn là anh em tốt nữa."
Kiếm Nhất nói.
"Gọi là Tam đệ đi."
Lục ở bên cạnh bổ sung một câu.
Kiếm Nhất:
"..."
"Vậy thì, ta làm đại ca hả?"
Lục Thủy hỏi thử.
Kiếm Nhất:
"..."
Lục:
"..."
Cẩu Tử:
"Gâu gâu gâu!"
Lục Thủy thấy biểu hiện của bọn họ xong thì lập tức đổi chủ đề:
"Không thể để cho Lục đi ngăn cản hắn, cho nên Kiếm Nhất sẽ tấn thăng trước, sau đó Kiếm Nhất đi ngăn cản hắn, rồi mới tới lượt Lục tấn thăng ư?"
"Trên lý thuyết thì có thể làm như thế, nhưng mà trên thực tế thì không quá có khả năng."
Cửu vừa ăn cơm vừa nói:
Người thật sự có thể đánh vỡ quyền năng độc nhất chính là Lục.
Những người khác cần phải tốn rất nhiều thời gian.
Cho nên, không chắc chắn được là bọn họ cần bao nhiêu thời gian.
Mà trong khoảng thời gian này, Thiên Sinh Thần sẽ không xuất hiện.
Lúc hắn đi ra, Lục vẫn chưa tấn thăng, cuối cùng có lẽ cũng sẽ phải thua.
Bởi vì, tu vi của đối phương được tăng lên.
Kiếm Nhất nhất định phải hoàn thành việc tấn thăng trong thời gian ngắn.
Nếu không..."
Lục sẽ không chịu nổi đòn tấn công từ Chí Cao.
Một khi để cho đối phương tiến được tới Chí Cao, thì không kịp nữa.
Cho nên, trọng điểm không phải là cần ngăn cản bao lâu.
Mà là tốc độ tấn thăng nhanh tới cỡ nào.
Sau khi tấn thăng thành công, còn phải có đầy đủ chiến lực.
Đúng thực là...rất nguy hiểm.
Mấy người Kiếm Nhất muốn tấn thăng tới Chí Cao đều phải cần có một thời gian rất lâu, độ kiếp có thể còn sẽ chậm hơn.
Chỉ có Lục là khác biệt.
Hắn có thể trực tiếp đẩy bức tường cao kia, đồng thời rút ngắn thời gian độ kiếp.
Dù cho lúc đó Thiên Sinh Thần có khôi phục Chí Cao, nhưng mà chỉ cần đối phương không trực tiếp tiến vào đỉnh phong, thì Lục sẽ có thể trấn áp đối phương.
Khó trách Kiếm Nhất lại nói, Lục sẽ có một kiếp nạn rất khó vượt qua, nhưng mà một khi hắn vượt qua được, thì hắn sẽ là người sáng nhất Tu Chân Giới.
Nhưng mà khi hắn hỏi Lục sẽ vượt qua nó như thế nào, thì đối phương không nói.
Thì ra là dùng mạng của Kiếm Nhất để giúp Lục vượt qua.
"Mà việc ta đi cũng không hẳn là do ta là đại ca, thực ra còn có một nguyên nhân khác nữa."
Kiếm Nhất nặng nề nói.
Lục Thủy không hiểu hỏi:
"Còn nguyên nhân gì khác nữa?"
"Ngươi thấy Cửu không?
Nàng có phải khác với trước kia không?"
Kiếm Nhất hỏi Lục Thủy.
"Có hơi khác."
Lục Thủy gật đầu.
Hắn đã chú ý tới điểm này rất lâu rồi.
"Thực ra có một chuyện mà ngươi không biết...
Lục lấy vợ rồi."
Giọng của Kiếm Nhất càng ngày càng trầm.
Lục Thủy nghe xong câu này liền ngây ngẩn cả người.
Thần sắc của hắn cũng dần lạnh xuống, sau đó hắn nhìn sang Kiếm Nhất, giọng nói cũng mang theo sự tức giận:
"Cho nên...
Tại sao ngày đó ngươi lại không gọi ta?"
Kiếm Nhất:
"..."