Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1409 - Chương 1407: Nếu Có Kiếp Sau, Ngươi Nhớ Phải Gả Cho Ta Đó (2)

Chương 1407: Nếu có kiếp sau, ngươi nhớ phải gả cho ta đó (2) Chương 1407: Nếu có kiếp sau, ngươi nhớ phải gả cho ta đó (2)

Nếu có kiếp sau, ngươi nhớ phải gả cho ta đó (2)

Buổi trưa.

Kiếm Nhất cuối cùng cũng quay lại.

"Lúc nãy ta vừa đi lên đỉnh núi một lần nữa, sắp vẫn lạc rồi, cho nên muốn đánh một ván cờ với thiên địa.

Nhưng mà, nó vẫn không thèm quan tâm tới ta."

Kiếm Nhất thở dài nói.

Lục Thủy:

"..."

Đánh cờ với thiên kiếp, thiên kiếp rất có thể sẽ nướng ngươi.

Một đạo kinh lôi giáng xuống chính là một nước cờ.

...

Chạng vạng tối.

Lục Thủy thấy Cơ Tầm tới, nàng tới tìm Kiếm Nhất.

Bọn họ đang nói chuyện với nhau ở phía xa.

"Các ngươi đoán thử xem bọn họ đang nói cái gì?"

Lục Thủy hỏi Lục và Cửu đang ngồi ở bên cạnh.

Cửu nắm lấy tay của Lục, tránh ra đằng sau lưng Lục, nói:

"Ta đi nghe lén, các ngươi giúp ta một chút.

Ta sẽ truyền âm lại cho các ngươi."

Lục Thủy và Lục lập tức gật đầu.

Không cần phải sợ.

Rất nhanh âm thanh đã được truyền tới:

"Kiếm Nhất, ngươi nằm mơ đi, ta sẽ không đánh cờ với ngươi đâu."

Cơ Tầm nói xong câu đó liền bay lên trời.

Lại rời đi rồi.

"Nàng không ở lại ăn cơm, ta lỡ làm dư một phần rồi, để Kiếm Nhất tiêu hóa nó vậy."

Lục nói.

Lục Thủy cảm thấy có chút đáng tiếc vì không biết được bọn họ đang nói gì với nhau.

Tại sao cuối cùng Cơ Tầm lại nói sẽ không đánh cờ?

"Trước đó, Kiếm Nhất đã từng chơi cờ cùng với Lục.

Hắn lấy danh dự, danh vọng, vị trí Tông chủ, thậm chí là cả thanh kiếm trong tay ra để cá cược.

Sau đó...

Toàn thắng.

Có điều...

Vứt hết những thứ kia đi."

Cửu thấy Lục Thủy nghi hoặc, thì tiếp tục giải thích:

"Cơ Tầm lo Kiếm Nhất đánh cờ thua xong sẽ trả lại hôn ước cho nàng.

Cho nên...

Nàng không chịu đánh cờ với Kiếm Nhất."

Lục Thủy hiểu ra, sau đó lại hỏi:

"Kiếm Nhất có lấy danh hào Kỳ Thánh của hắn ra để thế chấp không?"

Lục Thủy đã gặp qua tất cả những kiểu thế chấp rồi, nhưng mà hình như hắn chưa từng nghe qua cái này.

"Hình như là không có."

Lục nói.

Cửu:

"..."

Không nên cảm khái việc Cơ Tầm si tình à?

Vù!

Lục Thủy bất chợt phát hiện trên bầu trời xuất hiện một hỏa cầu rất lớn.

Giống như mặt trời đang rơi xuống vậy.

"Lại tới."

Lục Thủy cảm thấy mình phải rút lui thôi.

"Kiếm Nhất, ngươi đi chết đi."

Giọng nói của Cơ Tầm vang lên.

Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do Cơ Tầm tức giận tạo ra.

Lục Thủy thở dài, tại sao lần nào người bị thương cũng là hắn?

Oanh!

Lực lượng cường đại đánh tới, hắn trực tiếp bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện.

Soạt.

Hắn đi ra khỏi vòng xoáy, về tới không gian bên trong của Mê Đô.

"Lần tiếp theo có lẽ là lúc bọn họ vẫn lạc?"

Lục Thủy nghĩ tới đây liền lưu lại lực lượng ở Mê Vụ Chi Đô.

Nếu như đúng là như thế, thì ngày mà Kiếm Nhất vẫn lạc, hắn cần phải làm một chút gì đó.

Với lại, cũng đã đến lúc trả cam kết rồi.

Lục để lại một hứa hẹn cho Cơ Tầm.

Hứa hẹn này đương nhiên là cần Lục Thủy giúp trả lại rồi, dù sao thì Lục cũng đã sớm vẫn lạc, chết đi.

"Hy vọng là có thể."

Lục Thủy nghĩ xong liền cất bước đi tới vòng xoáy tiếp theo.

Một lúc sau.

Vòng xoáy mới xuất hiện.

Khoảng cách vô cùng gần.

Lần này, không hề có bất kỳ thanh âm gì cả.

Ầm ầm!

Lực hút xuất hiện.

Lục thủy biến mất vào trong vòng xoáy.

Khi hắn xuất hiện một lần nữa, vẫn là ở trước phòng trúc.

Vẫn là những người kia.

Kiếm Nhất với bộ quần áo màu trắng, một người nhìn vô cùng bình thường - Lục và Cửu.

Còn có...

Một vị nữ tử.

Lục Thủy chưa từng nhìn thấy nàng.

"A! Xem ra đúng là Long Nhi rồi."

Kiếm Nhất thở phào nhẹ nhõm.

"Sao ngươi có thể chắc chắn như thế?"

Lục Thủy hỏi.

"Bởi vì, ta đẹp hơn Triều Tịch, nhưng mà ngươi lại không nhìn ta, mà nhìn Triều Tịch, chắc chắn là do ngươi thấy một người xa lạ."

Cửu ở bên cạnh giải thích.

Lục Thủy:

"..."

Kiếm Nhất:

"..."

Đương nhiên là do ánh mắt.

Nhưng mà, hắn lười giải thích.

Lục Thủy cũng không nói nhiều, việc Cửu tự tin như thế là một chuyện rất bình thường.

"Ừ, đã đến giờ rồi à?"

Lục Thủy hỏi.

Lúc này, Cửu đã cực kỳ suy yếu, quyền năng của nàng cũng xuất hiện vết rách.

Quyền năng mới đã được thai nghén xong.

Chỉ còn thiếu bước sinh ra mà thôi.

"Ừ, ngay hôm nay.

Cho nên, nếu như triệu hoán thất bại, ta sẽ chết mà không nhắm mắt."

Kiếm Nhất nói.

Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn sang Triều Tịch đang đứng ở bên cạnh, hỏi:

"Hôm nay nàng cũng tham gia cuộc chiến Thí Thần à?'

"Làm sao mà Long Nhi biết được thế?"

Cửu hỏi.

"Lúc diễn ra hội nghị Thí Thần, ta thấy có tên của nàng."

Lục Thủy nói.

Hắn đương nhiên không thể nói là mình đã sớm biết được chuyện này rồi, nếu không thì sẽ bị đá ra ngoài.

Nhưng mà, có đôi khi hắn vẫn có thể nói, nhưng mà cần phải thỏa mãn một điều kiện.

Hắn có thể thử.

"Long Nhi, ngươi tham gia hội nghị Thí Thần?"

Cửu khiếp sợ hỏi.

Sau đó, thần sắc của nàng dần thay đổi.

Dường như đang nói, Long Nhi, nhìn ngươi mày rậm mắt to như thế, không ngờ ngươi lại là một người như vậy.

Lục Thủy:

"..."

Hắn có thể tự mình quyết định bản thân sẽ đi đâu sao?

"Triều Tịch đúng thực là muốn tham gia cuộc chiến Thí Thần, nhưng mà đây chỉ là phân thân của nàng mà thôi, nàng đỡ đẻ cho Cửu."

Lục nói.

"Đạo của ta rất khó thắng được bọn họ, cho nên mới phân ra một phân thân.

Với lại..."

Gương mặt của Triều Tịch tràn đầy sự mong đợi, nàng nhìn Cửu rồi nói:

"Có thể đỡ đẻ cho Cửu mới là chuyện khiến cho ta vui vẻ nhất."

Lục Thủy không nói gì nữa, hắn chưa từng gặp người này.

Có thể nói là chẳng biết một chút gì cả.

Cuối cùng nàng sống hay chết, hắn cũng không biết.

Sau đó, Kiếm Nhất và Lục Thủy cùng nhau vẫy tay từ biệt Cửu và Lục.

"Đêm nay không cần phải làm thêm phần cơm cho ta."

Kiếm Nhất nói.

"Được."

Lục khẽ gật đầu.

"Gâu gâu."

Cẩu Tử kêu lên hai tiếng.

"Đừng tưởng rằng ta nghe không hiểu.

Dù cho ta không có thời gian, thì ta vẫn có đủ thời gian để hầm ngươi."

Kiếm Nhất nói với Cẩu Tử.

Cẩu Tử giật nảy người lên, trực tiếp chạy tới bên cạnh Lục.

Kiếm Nhất rời đi.

Lục Thủy nhìn thân ảnh của Lục và Cửu dần mơ hồ rồi biến mất.

Bọn họ đi tới biển.

"Lúc nãy, Cẩu Tử nói cái gì vậy?"

Lục Thủy vô cùng tò mò hỏi.

Lần cáo biệt lúc nãy, chính là lời vĩnh việt của Kiếm Nhất dành cho bọn họ.

"Nó nói lên đường bình an, ta cảm thấy nó đang trù yểu ta chết."

Kiếm Nhất khinh thường nói.

Oanh!

Đột nhiên có khí tức cường đại truyền tới.

Rất nhiều.

"Bắt đầu rồi."

Kiếm Nhất nói.

"Trận chiến này phải đánh bao lâu?"

Lục Thủy hỏi.

Kiếm Nhất cầm chặt lấy thanh kiếm trong tay, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có lẽ là mấy ngày.

Mấy ngày này, chúng ta viết tự truyện đi."

Tự truyện chỉ có một câu mà thôi...

Lục Thủy cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Lúc này, Kiếm Nhất lấy ra một quyển sách và một cây bút cho Lục Thủy.

Lục Thủy nhận lấy quyển sách, hắn động bút, chữ viết cũng bắt chước theo quyển sách kia.

Kiếm Nhất đứng ở bên cạnh nhìn, hiện tại không còn Lục đọc nữa.

Chỉ có điều, Lục Thủy rất nhanh sau đó đã ngừng bút.

"Viết xong rồi."

Lục Thủy đưa nó qua cho Kiếm Nhất.

Kiếm Nhất im lặng đọc, hắn nhìn chằm chằm vào câu kia.

Cuối cùng mỉm cười nói:

"Đúng là anh em tốt của ta, cực kỳ đúng ý ta."

Bên trong chỉ có một câu:

Dùng cơ thể của người phàm để sánh vai với Thần Minh.

Đây chính là kiếp nạn của Thiên Sinh Thần, tử kiếp.

...

Mấy ngày sau.

Trận chiến ở trên bầu trời cuối cùng cũng có dấu hiệu dừng lại, có bốn đạo lực lượng bắt đầu trùng kích tới chỗ cao hơn.

"Tại sao không thấy Cơ Tầm?"

Lục Thủy hỏi.

"Bây giờ nàng đâu có rảnh?"

Kiếm Nhất nhìn về phương xa, hắn hiếu kỳ nói:

"Không biết nàng thua hay thắng."

"Thua."

Lục Thủy trực tiếp nói.

Câu nói này không phải là thứ mà Mê Đô có thể nói.

Nhưng mà, lực lượng của Lục Thủy đã bắt đầu can thiệp vào xung quanh.

Đặt hết tất cả những ảnh hưởng lên trên người Kiếm Nhất.

Hắn đang thử.

May mà không thất bại.

Bình Luận (0)
Comment