Nếu có kiếp sau, ngươi nhớ phải gả cho ta đó (3)
Quả nhiên là có thể.
Kiếm Nhất híp mắt nhìn Lục Thủy, hắn phát hiện xung quanh đang thay đổi.
"Đầu tiên, ta muốn nói rõ một chuyện."
Lục Thủy nhìn Kiếm Nhất rồi nói tiếp:
"Lúc ta thành hôn, ta có mời các ngươi.
Chẳng qua là thời đại của chúng ta không giống nhau.
Ngươi không thể nào có mặt ở đó được mà thôi."
"Ta cảm giác lời nói của ngươi có thể khiến cho không gian ở xung quanh tan rã, với lại ta còn đang tiếp nhận tất cả."
Kiếm Nhất chau mày nhìn Lục Thủy, hắn hỏi:
"Ngươi thật sự là Long Nhi ư?"
"Cái tên này là do ngươi đặt cho ta, tên của ta không phải là như thế."
Lục Thủy nói.
"Vậy ngươi tên là gì?"
Kiếm Nhất hỏi.
"Lục Thủy."
Lục Thủy trả lời, sau đó hắn còn bổ sung thêm một câu:
"Nhà ta có một tổ huấn như sau, không được phép tu kiếm."
"Hả?"
Kiếm Nhất kinh ngạc nhìn Lục Thủy, hắn nói:
"Tại sao ta lại có cảm giác, ngươi càng nói thì ta lại phải tiếp nhận càng nhiều vậy?"
"Bởi vì, vốn dĩ ta không thể nói ra những thứ này, nhưng mà, nếu như ngươi làm người tiếp nhận hết tất cả mọi thứ thì ta có thể nói.
Chỉ cần không bị người khác biết là được.
Mà ngươi..."
Lục Thủy nói tới đây thì im lặng, hắn không nói tiếp nữa.
Chính bản thân Kiếm Nhất cũng hiểu rõ, hắn nói:
"Mà ta thì sẽ mang theo những ảnh hưởng này chết đi, cho nên sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đúng không?"
Lục Thủy gật đầu.
Đúng thế, đây là biện pháp duy nhất mà hắn nghĩ ra được.
Trên thực tế, đúng là có thể làm như thế.
Bởi vì, từ đầu tới cuối, hắn không hề thay đổi bất kỳ việc gì cả.
Kiếm Nhất chết rồi, thì những ảnh hưởng đó sẽ không tồn tại nữa.
"Vậy ngươi có nghĩ tới việc, ban đầu vốn dĩ ta có thể sống, nhưng vì ngươi nói cho ta biết hết những chuyện này, hại ta không thể không chết không?"
Kiếm Nhất lạnh lùng nhìn Lục Thủy, hắn nói tiếp:
"Có phải ngươi đã âm mưu cướp lấy vị trí đại ca này của ta rất lâu rồi hay không hả?"
Lục Thủy:
"..."
Làm đại ca thì có gì tốt cơ chứ?
Có điều, Kiếm Nhất chắc chắn không thể bị hắn làm hại được.
Bởi vì, Mê Đô cuối cùng cũng chỉ là Mê Đô mà thôi, nó sẽ không bởi vì có hắn xuất hiện, mà xảy ra bất kỳ thay đổi gì cả.
Nếu không hắn sẽ bị đá ra ngoài.
Trong tình huống bình thường, thì Mê Đô không thể nào nói cho Kiếm Nhất biết những chuyện này được.
Mà năng lực của hắn lại có thể mở ra một điểm đặc biệt, cái điểm này có thể giúp cho người ta nói chuyện một chút với người sắp chết.
Những lời này cuối cùng sẽ không tồn tại, không thể nào lội ngược dòng thời gian để tìm hiểu cả.
Bởi vì...
Nó sẽ biến mất theo sự ra đi của những người này.
Đặc biệt còn phải thực hiện khi gần tới cái chết.
Cuộc chiến Thí Thần đã phân thắng bại.
Hôm nay Kiếm Nhất sẽ phải vẫn lạc.
Đương nhiên, lực lượng của hắn sẽ trói buộc lấy những ký ức ấy, từ đó tiêu trừ đi sự ảnh hưởng.
Nếu không...
Không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cực kỳ nguy hiểm.
Việc này chẳng khác nào lấy thế giới ra đùa cả.
Nhưng mà, cũng chỉ có hắn là có thể làm tới được bước này, Mộ Tuyết cũng không thể làm được.
"Chuyện này rất nguy hiểm đúng không? Tại sao ngươi lại muốn làm như thế?"
Kiếm Nhất tò mò hỏi.
"Có người muốn gặp ngươi.
Đây là hứa hẹn mà Lục để lại, ta thay mặt hắn làm."
Lục Thủy nói.
Ầm ầm!
Thiên địa vang lên tiếng sấm, Kiếm Nhất nhìn sang rồi nói khẽ:
"Cửu sắp bỏ mạng rồi.
Xem ra ta không còn thời gian nữa."
Sau đó, hắn nhìn về phía Lục Thủy rồi nói:
"Ai muốn gặp ta?"
Lục Thủy đưa tay vào trong không gian, kéo dài lực lượng, nói:
"Cho ta thêm một chút thời gian nữa, ta đang kéo nàng qua."
Lúc này, lực lượng của Lục Thủy đi tới thông đạo của Mê Đô, sau đó dọc theo thông đạo của Mê Đô, xuất hiện ở hòn đảo Mê Đô.
Minh nhìn sợi dây đang hướng về phía chân trời.
Lúc này, sợi dây đó đang vòng qua Thời Quang Trường Hà, xông ra khỏi vòng xoáy.
Cuối cùng nó tới trước mặt Cơ Tầm.
Cơ Tầm nhìn thấy sợi dây này thì không khỏi sửng sốt một chút.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sợi dây này.
Bọn họ không biết nó là cái gì.
Nhưng mà, mục đích của sợi dây đó rõ ràng là Cơ Tầm.
"Đây là cái gì?"
Nhị trưởng lão hỏi.
Những người khác cũng muốn hỏi.
Cơ Tầm cũng có chút không hiểu, nhưng mà...
Nàng biết mình phải chạm vào nó.
"Là Mê Đô."
Cửu nói với Cơ Tầm:
"Đây chính là di nguyện của ngươi."
Cơ Tầm nghe thấy câu nói này thì ngây ngẩn cả người, sau đó nàng nhìn sang Cửu rồi nói:
"Ta đi đây, lần này ta đi sớm hơn ngươi."
Cửu cười nói:
"Tạm biệt."
Lần này Cơ Tầm đi, không còn khả năng quay lại nữa.
Đây là con đường một chiều.
Cơ Tầm gật đầu, sau đó nàng nói với Nhị trưởng lão:
"Để ta xoa một chút."
Nhị trưởng lão đương nhiên là không từ chối.
"Đúng là rất đáng yêu."
Cơ Tầm nhéo mặt của Nhị trưởng lão một cái, cuối cùng nàng nói:
"Vĩnh biệt tiểu gia hỏa."
Nhị trưởng lão gật đầu:
"Ừ."
Cơ Tầm không nói thêm gì nữa, nàng trực tiếp chạm vào sợi dây kia, cuối cùng hóa thành ánh sáng biết mất.
Sợi dây kia cũng biến mất ngay sau đó.
"Không cần phải đau lòng, chờ tới lần sau, khi ta biến mất, đau lòng luôn một lần."
Cửu xoa xoa đầu của Nhị trưởng lão, an ủi.
Nhị trưởng lão:
"..."
...
Trên biển.
Xung quanh Lục Thủy bắt đầu xuất hiện sợi dây.
Sau đó, hắn lùi về một bước, cách ly không gian ra khỏi thế giới xung quanh.
Tránh làm ảnh hưởng tới thế giới.
"Được rồi, nàng tới rồi."
Lục thủy nói.
Hắn lùi sang một bên.
Kiếm Nhất nhìn sợi dây kia, sau đó hắn thấy một nữ tử xuất hiện.
Đây chẳng phải là người mới vừa cãi nhau với hắn cách đây không lâu - Cơ Tầm sao?
Có điều...
Tàn hồn?
"Ồ, chết rồi à?"
Kiếm Nhất hỏi.
Cơ Tầm nghe thấy giọng nói này thì hồi phục lại tinh thần, nàng không biết khi nãy đã xảy ra chuyện gì.
Vừa mới tính lại đã xuất hiện ở đây rồi.
Nàng nhìn thấy Kiếm Nhất.
Trên người hắn là bộ quần áo mà hắn đã mặc trước khi đi chịu chết.
Ngay khi nhìn thấy hắn, khóe mắt của Cơ Tầm liền ươn ướt.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu không tự chủ được mà rơi xuống.
Kiếm Nhất không nói gì cả, hắn chỉ im lặng nhìn Cơ Tầm rơi lệ.
Bọn họ nhìn như đang đối diện nhau, nhưng...
Không thể nào chạm vào được đối phương.
Cơ Tầm nhìn như là đã tới đây, nhưng thực ra nàng không hề tới.
Nàng không có thận phận để có thể tiến được vào trong thế giới này.
Bọn họ có thể nói chuyện được với nhau là do Long Nhi quá đặc biệt.
"Kiếm Nhất."
Cơ Tầm khống chế cảm xúc, gọi tên của hắn.
"Ta đang nghe."
Kiếm Nhất nói.
"Ngươi có hối hận không?"
Cơ Tầm nhìn chằm chằm Kiếm Nhất, dường như nàng đang lo rằng chỉ cần rời mắt đi một cái thôi, Kiếm Nhất liền sẽ biến mất.
"Hối hận?"
Kiếm Nhất cười nói:
"Có gì mà phải hối hận?
Đây là chuyện mà ta muốn làm.
Ai bảo ta mạnh hơn Lục cơ chứ?
Nếu như mà ngược lại, thì người tới đây chính là Lục."
"Ta không hỏi chuyện này."
Cơ Tầm lắc đầu, nàng nhìn Kiếm Nhất, chân thành nói:
"Ta hỏi, đến chết ngươi vẫn không chịu cưới ta, ngươi có hối hận hay không?"
Kiếm Nhất nghe thấy thế liền cười nói:
"Chuyện này thì ta muốn hỏi ngươi.
Mấy năm đó, ta muốn chơi với ngươi một ván cờ, chỉ cần thắng được ngươi, ta sẽ lập tức đưa ra thiệp mời, cưới ngươi vào nhà.
Thế nhưng, ngươi vẫn luôn không chịu.
Sau khi biết được chân tướng, ngươi có hối hận hay không?"
Cơ Tầm nghe xong liền cực kỳ tức giận nói:
"Kiếm Nhất, tên hỗn đản nhà ngươi, tại sao ngươi không trực tiếp nói cho ta biết.
Ta không biết, nếu như ta mà biết, ta chắc chắn sẽ chơi cờ với ngươi."
"Sau đó thì sao? Không thăng lên Chí Cao nữa à?"
Kiếm Nhất hỏi.
"Ai mà muốn thăng lên Chí Cao cơ chứ."
Cơ Tầm quay đầu nói.
Nhưng mà rất nhanh sau đó nàng lại quay đầu lại nhìn Kiếm Nhất.
Oanh!
Thiên địa vang lên tiếng sấm, Kiếm Nhất nhìn qua, ý chí của thiên địa dường như đang bị trấn áp xuống.
Lục bắt đầu độ kiếp rồi.
"Không còn thời gian nữa, ta phải đi rồi."
Kiếm Nhất nói.
"Chờ một chút."
Cơ Tầm lập tức gọi Kiếm Nhất lại, ánh mắt nàng tràn đầy sự thâm tình, nàng nói:
"Nhớ phải chờ ta đó."
Kiếm Nhất nghe xong liền cười rất tươi, sau đó hắn nói:
"Không cần phải gấp gáp, ta vẫn luôn chờ ngươi."
Kiếm Nhất nói xong liền quay người rời đi.
Có điều, hắn vừa mới đi được hai bước đã quay đầu lại, hắn nhìn Cơ Tầm rồi nói:
"Nếu có kiếp sau, ngươi nhớ phải gả cho ta đó."
"Ngươi đã nói rồi đấy, đừng có mà đổi ý."
Cơ Tầm nhìn Kiếm Nhất đang dần đi xa, nàng hét lên:
"Ngươi phải nhớ kỹ đó, nếu như có kiếp sau, ngươi nhất định phải tới cưới ta."