Kiếm này tên là — Kiếp (1)
Nghe thấy giọng nói của Cơ Tầm, Kiếm Nhất chỉ vẫy tay từ biết, không hề quay đầu.
Lục bắt đầu độ kiếp rồi, Thiên Sinh Thần ló đầu ra.
Cuối cùng cũng tìm được hắn.
Cách nơi này cũng không xa tới vậy.
Cơ Tầm cứ như vậy nhìn Kiếm Nhất, nhìn Kiếm Nhất ở phía xa, nhìn Kiếm Nhất từ đây biến mất.
Lục Thủy thở dài trong lòng, không nói thêm gì, cũng không hề di chuyển vị trí.
Ở chỗ này, hắn có thể nhìn thấy đủ mọi chuyện.
Hướng chỗ Thiên Sinh Thần, cùng tình cảnh độ kiếp của Lục phía sau.
Bên kia, thiên kiếp của Lục còn đang hội tụ, khí tức trấn áp vạn vật theo đó xuất hiện.
Có điều, thiên kiếp hình thành cần hao phí chút thời gian.
Đây quả thực là đang tiêu hao sinh mệnh của Kiếm Nhất.
Không để ý tới thiên kiếp của Lục, Lục Thủy đưa mắt nhìn về phía Kiếm Nhất.
Hắn đứng ở đó, thấy Kiếm Nhất đi về phía không trung vô tận, thấy Kiếm Nhất xuất hiện ở phía trên hải vực hỗn loạn.
Nơi này có khí tức hỗn loạn, không gian vặn vẹo.
Là hỗn loạn, là vặn vẹo, là mặt trái của tất cả.
Mà những sự hỗn loạn này bắt đầu có sự chuyển biến, bắt đầu được trao cho thần tính.
Lục Thủy biết, Cửu đã chết.
Ầm ầm!
Trên bầu trời xuất hiện vết nứt.
Như có thứ gì đó đang nứt ra.
Là quyền năng độc nhất.
Nó vỡ ra, một phần chiếu rọi xuống hải vực vô tận.
Là quyền năng thuộc về Thiên Sinh Thần.
“Rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này, quyền năng của ta lại một lần nữa trở về, ta sẽ tiến tới cảnh giới càng cao hơn.”
Ở trung tâm của sự hỗn loạn vặn vẹo xuất hiện một bóng người.
Giống người, mà không phải người.
Vô cùng cường đại, hắn đang dùng tốc độ cực nhanh trở lại Chí Cao, trở lại đỉnh phong.
Ngay lúc hắn cho rằng không có thứ gì có thể ngăn cản được hắn, một đạo kiếm chém ngang trời đất, trực tiếp đánh tới.
Ầm!
Một kiếm chém xuống, chặt đứt ánh sáng chiếu xuống.
Không chỉ có vậy, Thiên Sinh Thần trước đó đang khôi phục thần tính cũng như bị bỏ dở giữa chừng.
Nhưng nhìn kỹ có thể thấy được, hắn vẫn đang khôi phục, chỉ là tốc độ trở nên chậm hơn rất nhiều.
“Ngươi có lẽ là vui mừng hơi sớm rồi, muốn tấn thăng Chí Cao, người cần phải ứng kiếp.” Hình bóng của Kiếm Nhất vụt ngang chân trời, phóng tới.
Dưới chân hắn, quanh thân hắn đều có bóng của kiếm, giống như là thanh kiếm duy nhất giữa thiên địa lúc này chính là Kiếm Nhất.
Hắn đại biểu cho tất cả các kiếm.
Thân là người sáng lập Kiếm Đạo, hắn đứng ở tuyệt đỉnh.
“Kiếm Nhất? Ngươi đi tìm cái chết sao?” Thiên Sinh Thần nhìn Kiếm Nhất phóng tới, sắc mặt trầm xuống:
“Ứng kiếp?
Ngươi sai rồi, ta không cần ứng kiếp, ta chỉ là trở lại cảnh giới vốn có của ta.
Giữa ngươi và ta không có mối thù truyền kiếp, vì sao lại phải đến ngăn cản ta?
Huống hồ, ngươi cũng không ngăn cản được ta.”
“Ha ha.” Kiếm Nhất lớn tiếng cười, nói:
“Ngươi nói sai một chuyện rồi, ngươi tấn thăng Chí Cao, cần phải độ kiếp.”
Trong lúc Thiên Sinh Thần đang không hiểu gì, kiếm của Kiếm Nhất lần nữa vung lên, chém về phía quyền năng đang trở lại của Thiên Sinh Thần.
Ầm!
Kiếm ý xuyên tầng mây, kiếm thế trấn bát phương.
Ánh sáng quyền năng kia tán loạn đi tám phần.
Chứng kiến xong toàn bộ, Kiếm Nhất mới tiếp tục mở miệng nói:
“Kiếm Nhất ta, liền là thiên kiếp Chí Cao của ngươi.”
Cuồng phong gào thét, sóng biển cuộn trào.
Thiên Sinh Thần trầm mặt, sức mạnh của hắn bắt đầu hội tụ:
“Kiếm Nhất, ngươi quá đề cao chính mình, dù cho ta không khôi phục quyền năng.
Ngươi cũng không có tư cách đánh với ta một trận.”
“Lục muốn đánh bại ta cũng phải động tay hai lần, ngươi cảm thấy ngươi chặn đánh giết ta, thì cần động tay mấy lần?” Kiếm Nhất chỉ về thiên kiếp thật lớn ở nơi xa, nói:
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể thành công trước khi Lục tấn thăng, giết được ta không?
Cho nên…
Ta chính là kiếp nạn của ngươi.”
Thiên kiếp của Lục đã bắt đầu giáng xuống, uy áp cực kỳ cường đại khiến cho Thiên Sinh Thần có chút kinh ngạc.
Hắn không thể chậm hơn Lục được, nếu không…
Hậu quả không thể tưởng tượng.
Không chút do dự, Thiên Sinh Thần bắt đầu xuất thủ với Kiếm Nhất.
Chỉ cần mau chóng đánh giết được Kiếm Nhất, hắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất trở lại đỉnh phong.
Đến lúc đó, dù cho Lục có tấn thăng thành công cũng vô dụng.
Chỉ cần hắn trở lại đỉnh phong trước một bước.
“Kiếm Nhất, là chính ngươi muốn chết.”
Khí tức hỗn loạn bắt đầu xuất hiện, toàn bộ trật tự bắt đầu tan rã.
Tất cả công kích đều phóng về phía Kiếm Nhất đang đứng giữa không trung.
Mà đối mặt với công kích, Kiếm Nhất không có chút e ngại nào, kiếm trên tay hắn, nhưng kiếm cũng ở trong thiên địa.
Kiếm của hắn, có thể đại biểu cho toàn bộ kiếm nơi đây.
Vung lên.
Chém xuống.
Một chém này đại biểu cho toàn bộ kiếm nơi đây.
Đại biểu cho thanh kiếm trong lòng Kiếm Nhất.
Đại biểu cho Kiếm Đạo vô thượng.
Kiếm này…
Độc Nhất Thiên Địa.
Ầm!
Sức mạnh cường đại va chạm, sóng biển cuộn trào, nước biển khô cạn, không gian nứt vỡ.
Sức mạnh cường đại gần như đã vượt ra khỏi Đại Đạo.
Lục Thủy chứng kiến tất cả, hắn phát hiện một chuyện, lúc này, Kiếm Nhất có thể tiến vào Chí Cao bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn muốn độ kiếp cần có một đoạn thời gian rất dài.
“Thật mạnh.”
Lục Thủy không tự chủ được nói ra.
Kiếm Nhất thật sự rất mạnh.
Ầm ầm!
Lục Thủy quay đầu nhìn về phía chỗ Lục.
Lúc này, thiên kiếp của Lục đã hoàn toàn thành hình.
Bốn phía hắn có tượng lớn rơi xuống, giống như tứ cực thiên địa, dường như muốn trấn áp hắn.
Mà ở trên không có thác nước xuất hiện, trong thác nước ẩn chứa tất cả kiếp phạt của thiên địa.
Đây chính là thiên kiếp của Lục.
Tứ Cực trấn áp, thác nước kiếp phạt hiện lên muốn tách ra Lục.
Giờ phút này, Lục động.
Hắn không sử dụng bất kỳ thuật pháp nào, mà vọt thẳng về phía thác nước trên trời cao kia.
Sự áp chế của Tứ Cực hắn không để ý tới, mà dùng chính sức của thân thể chống lại Tứ Cực.
Phương thức độ kiếp bình thường là vượt qua thác nước kiếp nạn dưới sự trấn áp của Tứ Cực.
Nhưng Lục không chờ, hắn không chờ nổi.
Cho nên…
Hắn muốn trực tiếp nghiền nát Tứ Cực.
Dùng sức thân thể nghiền nát tất cả.
Ầm!
Giờ phút này, theo hành động của Lục, thiên địa dường như cảm nhận được công kích.
Tác động mạnh mẽ dường như khuếch tán ra toàn bộ thế giới.
Giây phút này, tất cả mọi người đều cảm nhận được uy áp kinh khủng, khí tức đáng sợ tới cực điểm trấn áp tất cả, vạn vật cúi đầu, chúng sinh quỳ lạy.
Răng rắc.
Theo Lục tiến lên trên không trung, Tứ Cực dần xuất hiện vết nứt.
Phụt!
Trên người Lục cũng bắt đầu xuất hiện vết thương.
Nhưng hắn không dừng lại mà tiếp tục tấn công.
Răng rắc!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm ầm!
Tượng lớn vỡ nát.
Tứ Cực phế, thiên địa băng.
Lục nghênh kích thác nước kiếp nạn.
Nhưng thác nước căn bản không thể ngào ngăn cản bước đi của Lục, hắn đón lấy thác nước kiếp nạn, cứ thế tiến lên.
Kiếp nạn tan rã, trời đất rung chuyển.
Lôi đình chấn động.
Giờ phút này, Lục đi tới trên thác nước, đối mặt trực diện với kiếp vân.
Hắn vươn ra một bàn tay, muốn khiến kiếp vân vỡ nát tại chỗ.
Khí tức Chí Cao dần hiện ra trên người hắn, trên người hắn giờ đang có rất nhiều vết thương.
Nhưng hắn không có để ý.
Lục Thủy chứng kiến toàn bộ, nhìn Lục đang cưỡng ép độ kiếp.
Hắn biết Lục chỉ cần ép thời gian lại đủ ngắn thì liền có thể chạy tới trước khi Kiếm Nhất chết.