Kiếm này tên là — Kiếp (2)
Lúc này, công kích của Kiếm Nhất cũng theo đó tiêu tán.
Trên người hắn đầy máu tươi.
Một kích trọng thương.
Thiên Sinh Thần cũng rất liều mạng.
“Ha ha, Lục đã sắp hoàn thành độ kiếp, mà ta vẫn còn sức ra một kích nữa.
Như vậy nói xem, ngươi có thể vượt qua kiếp này là ta không?” Kiếm Nhất đứng giữa không trung, ngạo nghễ nói.
Thiên Sinh Thần mạnh, nhưng hắn cũng không hề yếu.
Cho hắn thời gian, hắn mặc dù không đuổi kịp Lục, nhưng vượt qua Thiên Sinh Thần thì vẫn có thể.
Đáng tiếc,hắn và Lục đều ở sau lưng người khác.
Nhưng như vậy thì đã thế nào?
Người khác muốn trở thành kiếp nạn của bọn hắn sao?
Vậy thì liền trở thành kẻ cướp của đối phương.
“Kiếm Nhất.” Thiên Sinh Thần nhìn thấy tiến độ của Lục, dần cảm thấy khẩn trương:
“Ta cảm thấy cảnh giới của ngươi đã mở ra.
Thời đại này quả thật không ai có thể ngăn được bước chân của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, Chí Cao thiên cảnh dễ như trở bàn tay.
Tại sao lại muốn tới chịu chết?
Ngươi có thể tồn tại cùng ta.”
“Cùng tồn tại?
Ngươi quá xấu.
Ta thấy được tâm của ngươi, vừa xấu lại vừa đen, ngay cả Cẩu Tử cũng không bằng.” Giờ phút này, Kiếm Nhất lại lần nữa vung lên kiếm trong tay mình.
Lúc này, quyền năng của Thiên Sinh Thần đang nhanh chóng trở về.
Kiếm Nhất biết, hắn nhất định phải đánh gãy nó.
Nếu không, toàn bộ sẽ thất bại trong gang tấc.
Lần này, Kiếm Nhất không có chói mắt như trước đó, mà thu lại hào quang.
Nhưng cùng lúc đó, trên thanh kiếm cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, không gian tựa như không thể thừa nhận một kiếm này.
Đây không phải là kiếm bình thường, mà là kiếm tụ tập toàn bộ Kiếm Đạo trong thiên địa.
Thân thể Kiếm Nhất cũng mờ đi, hắn đã đem toàn bộ hóa thành một kiếm trong tay này.
“Kiếm này chính là kiếp nạn của ngươi, một kiếp này, ngươi trốn không thoát, trốn không thoát.”
Giờ phút này, thiên địa vì thanh kiếm trong tay Kiếm Nhất mà lắc lư, nước biển vì một kiếm này mà hoàn toàn bốc hơi, Đại Đạo cũng có khả năng bị nó chém đứt.
Một kiếm này, chính là một kiếm mạnh nhất của Kiếm Nhất.
Cũng là thanh kiếm lớn nhất từ trước tới giờ trong thiên địa.
Bao hàm toàn bộ Kiếm Đạo.
Bao dung thiên địa.
Kiếm này tên là… kiếp.
“Kiếm Nhất, ngươi dám!”
Thiên Sinh Thần nhìn thanh kiếm trong tay Kiếm Nhất, lên cơn giận dữ.
Hắn muốn thành công.
Muốn ngay lập tức trở lại đỉnh phong trước khi Lục tấn thăng xong.
Nhưng thanh kiếm của Kiếm Nhất đã tới.
Đánh gãy con đường trở lại đỉnh phong của hắn.
“Hình thái thiên kiếp có ngàn vạn, không biết liệu có hình thái của kiếm hay không.
Nếu như có, tất nhiên cũng không bằng ta.
Thiên Sinh Thần, cảm nhận sự tuyệt vọng trước kiếp Chí Cao đi.”
Kiếm chém xuống.
Trời đất rung chuyển.
Đại Đạo vỡ tan.
Quyền năng sụp đổ.
“A a a!
Kiếm Nhất.
Còn kém chút xíu, chỉ một chút xíu.
Ngươi đã hủy hoại kế hoạch vô số năm của ta.
Kiém Nhất, ngươi đáng chết, đáng chết!
Ngươi hủy hoại tương lai của ta.
Ngươi hủy hoại ta!”
Sức mạnh vô tận bắt đầu khuếch tán, dường như tất cả mọi thứ trong thiên địa đều đang bốc hơi.
Biển cả biến thành đất cằn cỗi.
Lục Thủy chứng kiến tất cả, nhìn kiếm quang tan rã, nhìn sức mạnh tiêu tán.
Thấy thanh kiếm kia từ trên không trung rơi xuống.
Mà người cầm kiếm…
Đã biến mất.
Hắn trở thành kiếp của Chí Cao.
Dùng thân thể của phàm nhân sánh vai với Thần Minh, đời này, ý nghĩa duy nhất chính là trở thành kiếp của Thiên Sinh Thần.
Đây chính là Kiếm Nhất.
Lục Thủy quan sát tất cả, Cơ Tầm cũng chứng kiến toàn bộ, trong mắt của nàng, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Nàng cuối cùng cũng thấy được quá trình Kiếm Nhất rời đi.
Mà nàng cũng sẽ vào giờ phút này, hoàn toàn chết đi.
Tương lai, bọn nàng thật sự có sao?
Bất kể là có hay không có.
Lòng nàng đã thỏa mãn.
Kiếm Nhất thích nàng.
Kiếm Nhất nguyện ý cưới nàng.
Cuối cùng Cơ Tầm quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, mở miệng.
Nhưng tiếng nói của nàng không truyền được tới hắn.
Sau đó, nàng tan biến tại chỗ.
Hóa thành ánh sáng.
Biến mất trong thông đạo Mê Đô.
Lục Thủy cúi đầu, thời khắc cuối cùng đó, hắn nhìn hiểu lời Cơ Tầm muốn nói.
Đại khái chính là: Tạm biệt.
Lục Thủy thở dài trong lòng, lúc này, hắn nhìn thấy thanh kiếm bắt đầu rơi xuống.
Chỉ chưa rơi xuống được bao nhiêu.
Một bàn tay nhuốm máu tươi đã bắt lấy thanh kiếm của Kiếm Nhất.
Một dáng người hùng tráng thay thế vị trí Kiếm Nhất, đứng giữa không trung.
Là người đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, Lục.
Nhưng mà…
Vẫn muộn.
Lục nhìn Thiên Sinh Thần phía trước, không nói gì.
“Có bản lĩnh thì chờ thêm một lát đi.” Thiên Sinh Thần nhìn Lục, nói.
Nhưng trả lời hắn, lại là một bàn tay khổng lồ xuất hiện giữa trời đất.
Ầm!
Bàn tay khổng lồ quạt bay Thiên Sinh Thần, đánh gãy quyền năng đang trở lại của Thiên Sinh Thần.
Là Lục xuất thủ.
Hắn bước ra một bước, trực tiếp giẫm lên mặt Thiên Sinh Thần.
Ầm!
Thiên Sinh Thần bị giẫm thẳng vào trong đất.
Thanh kiếm của Kiếm Nhất được Lục giơ lên cao, rồi cắm thẳng xuống.
Rầm!
Sức mạnh cường đại quét sạch thân thể của Thiên Sinh Thần, tất cả đều tan rã, sức mạnh bộc phát.
Thân thể Thiên Sinh Thần bắt đầu tiêu tán, sinh mệnh bắt đầu vỡ nát.
“A a a a!”
Đau đớn kinh người khiến Thiên Sinh Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu cứ thế vang lên, Lục không hề để cho hắn dừng lại, nhưng Lục cũng không có tiếp tục ở đó.
Hắn lại lần nữa nhấc chân lên.
Ầm!
Giờ phút này, thân thể Thiên Sinh Thần hoàn toàn tiêu biến, trở thành sương mù, cứ thế biến mất.
“Vì sao ngươi lại có thể mạnh như vậy?
Ta không cam tâm, không có Kiếm Nhất, người thắng, chính là ta.” Giọng nói thống khổ của Thiên Sinh Thần vang lên giữa không trung.
Tính mạng của hắn đã bị tan rã, hắn sắp biến mất.
Nhưng vô số năm sau, hắn sẽ còn xuất hiện.
“Kiếm Nhất chính là kiếp của ngươi, nhưng ta càng hy vọng rằng, ta mới là kiếp của ngươi.” Lục nói, sau đó động tay, bắt đầu viết một chữ ở không trung.
Là tên của hắn, Lục.
“Dùng tên của ta, trấn áp ngươi vĩnh viễn.
Ngươi, hôm nay chết đi, sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại.
Nếu như ta còn sống, ngươi, chính là người chết.”
Giờ phút này, tên của Lục đè lên trên Thiên Sinh Thần.
Chỉ cần Lục còn sống, sẽ vĩnh viễn không có Thiên Sinh Thần.
Dù hắn đã chết, Thiên Sinh Thần cũng không có khả năng xuất hiện.
“Không, không thể nào.”
Ngày đó, Thiên Sinh Thần chết đi trong tuyệt vọng.
Phong ấn rơi xuống dưới đất.
Nơi này chính là hải vực Không Minh trong tương lai.
Sau khi đã làm xong tất cả, Lục mới đi về phía Lục Thủy bên này.
Lúc nhìn thấy hắn, Lục Thủy liền đem quyển ≪Kiếm Nhất Sinh Bình Truyện≫ kia giao cho Lục.
Không bao lâu sau khi Lục nhận lấy cuốn sách.
Một vệt ánh sáng chiếu về phía bên này.
Là người với vô số vết thương trên thân, Cơ Tầm.
Nàng không nhìn thấy Kiếm Nhất.
Chỉ nhìn thấy thanh kiếm trong tay Lục.
Không hề mở miệng, ba người không ai phát ra âm thanh nào.
Lục đi tới bên cạnh Cơ Tầm, giao thanh kiếm và sách cho Cơ Tầm.
Cơ Tầm nhận lấy thanh kiếm và sách, trầm mặc.
Cuối cùng, nàng mở ra cổng không gian.
Trở về Tịnh Thổ.
Sau đó, hẳn là sẽ rất ít khi đi ra nữa.
Kiếm Nhất chết, lòng của nàng cũng đã chết theo rồi.